Thật sự thì Chu Ngộ Thần rất bận.
Tính theo tuổi thì cùng lắm anh mới học lớp , nhưng trước những lúc nguy cấp ấy, anh đã phải làm việc một mình, còn làm rất xuất sắc. Nhưng sản nghiệp của Chu gia rất lớn, lại khác với lĩnh vực của anh. Tuy nói anh có quý nhân giúp đỡ, nhưng chỉ là hóa giải biến động trước đó thôi, còn lại thì phải dựa vào anh hết.
Bất thình lình con sói con Chu Ngộ Thần ra tay tàn nhẫn làm cho mấy lão yêu tinh tâm tư không đơn thuần bị một đòn trí mạng. Sau đó, bệnh tình của Chu tổng trên giường bệnh cũng có chuyển biến nhưng trong khoảng thời gian ngắn này vẫn chưa thể về Chu thị được. Những người sáng suốt đều biết nên lựa chọn như nào, theo xu thế chung, nghé con mới sinh đã lay động được gốc cây cổ thụ rồi. Huống chi trên thương trường, cáo già còn đang ngồi sau lưng nên mấy tin đồn lúc trước tan thành mây khói, không ai dám nhắc đến, cũng không muốn bị vả mặt.
Năm trước, Chu Ngộ Thần chỉ đơn giản quét dọn mấy người không sạch sẽ, còn giờ anh tự lựa chọn đoàn đội của mình, từng người bước vào Chu thị. Trong công ty, trong tối ngoài sáng không ai dám ngáng chân anh, lý do thứ nhất là vì bọn họ không có can đảm, lý do thứ hai là do bọn họ không có thực lực, không có sức mạnh sao tạo dựng một cơn sóng được chứ.
Nhưng muốn tiếp nhận cả Chu thị khổng lồ như vậy cũng không hề đơn giản, Chu Ngộ Thần biết rõ anh còn phải học tập rất nhiều, cũng may là từ nhỏ anh đã được ảnh hưởng bởi ba mình nên anh cũng không cảm thấy chán ghét. Tuy anh có sở thích riêng của mình, nhưng mỗi tội phía trước là một chặng đường dài. Dù trong lòng anh có nhớ thương Chúc Vãn như nào thì anh vẫn để cô gái nhỏ về nhà trước mấy ngày, anh ngồi ở công ty làm việc.
Mấy ngày nay ăn Tết, cuối cùng thì Chu thị cũng được thả ga, các đối tác đều đã về nhà ăn Tết, ở lại cũng không còn ý nghĩa gì. Lúc ba Chu tỉnh lại, ông ở bệnh viện quan sát một tuần rồi anh sắp xếp để ba ra nước ngoài hồi phục chữa bệnh. Tình cảm của ba mẹ Chu rất tốt, hai người như hình với bóng nên đã cùng nhau rời đi trước khi ăn Tết.
Ba Chu và mẹ Chu đều là những người có tư tưởng cao, anh cũng như vậy. Chỉ cần ba Chu tỉnh thì chỉ có vấn đề là thời gian thôi, chứ không phải chuyện gì lớn. Sau khi mẹ Chu chu cấp cho Chu Ngộ Thần, nói với anh rằng đi ăn Tết cùng Chúc Vãn thì phải mua quà tân niên thật tốt cho gia đình cô gái nhỏ.
Cho nên lúc này anh mới rảnh rỗi để chạy tới thôn tìm cô bạn gái tìm sự ấm áp. Cứ như vậy, chỉ mấy ngày, cô đã chữa khỏi cả mệt mỏi về tinh thần lẫn thể xác anh.
Mẹ Chu là người giàu có, trong túi rủng rỉnh tiền, nhưng công ty có chuyện thì chút tiền ấy cũng không giúp được gì nhiều. Nhưng đối với tiền sinh hoạt hằng ngày thì có thể hỗ trợ hơn nửa đời người của một gia đình bình thường.
Chu Ngộ Thần cười cười nhận lấy, nhưng quà tân niên thì anh vẫn tự mình mua. Anh không phụ lại tâm ý của mẹ, lúc ăn Tết anh trò chuyện đôi câu với trưởng thôn, nói với ông rằng dùng tiền này giúp thôn phát triển hơn. Trọng điểm là xây lại nhà cũ của Chúc gia, nên sang trọng như nào. Anh biết ông bà nội có thói quen sinh hoạt của thôn, dù sau nếu Chúc Vãn gả cho anh, thì có lẽ hai ông bà chỉ đến thành phố Hoành làm khách chứ không ở lại. Bọn họ chỉ ở nơi đây thôi, chắc chắn ông sẽ không nỡ sửa đổi nên anh đành lấy cớ, nhờ trưởng thôn giúp đỡ và anh sẽ báo đáp một cách tốt nhất.
Rốt cuộc thì về sau, Tết nhất anh cũng sẽ mang Chúc Vãn trở về đây, phải sửa lại phòng thật tốt, phải cách âm nữa để đề phòng làm chuyện xấu, anh phải chuẩn bị hết mọi việc…
À còn nữa, anh sẽ mua một tràng biệt thự tốt nhất, đẹp nhất ở bên cạnh, một tràng biệt thự ấy sẽ có sân riêng, sống sẽ rất thích. Anh sẽ để tên Chúc Vãn trên danh nghĩa, nhưng anh sợ cô không nhận nên sẽ không nói cho cô biết.
Lần trước, khi Chu Ngộ Thần nói chuyện với Chúc Vãn về ước muốn đại học, thật ra anh chỉ cho rằng khi cô có thành tích rồi cô sẽ thi vào đại học tốt nhất thành phố Hoành. Rốt cuộc thì trường này có rất nhiều học sinh giỏi có mục tiêu, anh định đầu tư xong thật tốt, thì lại nghe được một đáp án hoàn toàn khác từ miệng Chúc Vãn.
Cô ấy nói muốn thi Đại học Sư phạm.
Mấy ngày sau, bà nội không cho ông nội uống rượu nữa. Ngoài miệng của ông nội nói không nghiện, nhưng tính tình ông lại có đôi chút trẻ con. Đến khi ông tỉnh, Chu Ngộ Thần không lừa được ông nữa nên đành phải nghe theo, đêm nào cũng ngủ với ông.
Còn bà nội sẽ ngủ cùng Chúc Vãn.
Đã rất nhiều năm rồi Chúc Vãn không ngủ với bà nội. Đến khi nằm xuống giường, cảm giác ỷ lại quen thuộc lập tức trở về, cô gái nhỏ ngoan ngoãn ôm bà nội, bàn tay nhỏ theo thói quen nghịch tóc bà. Bà nội cũng ôm lại Chúc Vãn, bàn tay thô táp nhẹ nhàng vỗ lưng cô, tựa như giống với lúc trước, đó là khi bà dỗ cô ngủ.
Bà vẫn còn dịu dàng nhắc mãi:
“Vãn Vãn ngoan nào.”
Chúc Vãn nhắm mắt, bỗng dưng nhớ tới sự việc lần trước, cô do dự một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà mở miệng:
“Bà nội ơi, mẹ cháu, là người như nào ạ?”
Bà nội chưa bao giờ nói với cô về những chuyện của mẹ, từ nhỏ cô cũng chưa bao giờ thấy bà ấy. Thậm chí ngay cả cách gọi “mẹ” cô cũng chưa bao giờ nói, nên giờ cô thấy khá xa lạ.
Mẹ cô sẽ giống như những lời đồn sao?
Cô không tin, nói trắng ra là không muốn tin.
Bà trầm mặc một hồi lâu, đến khi cô tưởng bà đã ngủ rồi, thì bên tai vang lên tiếng than nhẹ.
“Vãn Vãn, mẹ của cháu là một người con gái tốt.”
Bà nội nói rằng, mẹ của cô là một cô giáo rất dịu dàng, khi tới thôn dạy học thì yêu đương với ba. Đến lúc sinh ra cô chưa được bao lâu thì trong một lần đất đá trôi, vì cứu học sinh nên bà đã mất đi tính mạng, không còn khả năng đứng trên bục giảng nữa.
Sau đó bà ôm chặt Chúc Vãn.
“Lúc ấy cháu mới biết gọi ba mẹ thôi. Nhưng vì mẹ cháu là một cô gái xinh đẹp, khi ba cưới mẹ thì có không ít người ghen tị nên sau này xảy ra chuyện, nhiều người lắm miệng, cảm thấy không thoải mái nên đã lan truyền lời nói bậy nói bạ. Bà không còn cách nào khác, chỉ cố gắng không để cháu nghe thấy,”
Chúc Vãn kinh ngạc một hồi lâu, hốc mắt đỏ lên, cô cắn ngón tay mình, cố nén nước mắt vào.
Nói xong, bà nội thở dài một hồi, bà đau lòng con trai và con dâu bao nhiêu thì càng đau lòng cháu gái bấy nhiêu. Bà ôm Chúc Vãn một cái, đột nhiên nói tiếp:
“Từ nhỏ đến lớn Vãn Vãn của chúng ta chịu không ít ấm ức rồi. Là ông bà nội không tốt, hy vọng mai sau sẽ có người thay ông bà yêu thương cháu.”
Chúc Vãn gật gật đầu, yên lặng không lên tiếng, chờ đến khi bà nội chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đặn thì cô mới đứng dậy, cầm điện thoại trốn ra cửa, lặng lẽ gọi cho Chu Ngộ Thần bảo anh ra ngoài.
Đến khi thiếu niên đi ra, thì có một bé con mềm mại thơm thơm chui vào ngực anh. Anh kinh ngạc một chút rồi ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu hôn lên má - nơi vẫn còn vương những giọt nước mắt, dịu dàng hỏi:
“Em sao vậy?”
“Mẹ của em, bà ấy không phải là một người phụ nữ xấu, bà ấy là người tốt!.”
Bao lâu nay, cô sống trong những lời đám tiếu, nó đã trở thành bóng ma trong lòng nên cô luôn tự ti, không dám nói chuyện.
“Vì bà ấy cứu học sinh nên mới xảy ra chuyện, bà ấy không có, không có…”
“Anh biết, anh biết, bảo bối của anh tốt như vậy, thì chắc chắn mẹ của bảo bối cũng là người tốt dịu dàng thiện lương.”
Chu Ngộ Thần không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bất kể như nào thì anh đều không muốn nhìn thấy Chúc Vãn khóc. Cô gái nhỏ mà rơi nước mắt thì tim anh sẽ rất đau. Chu Ngộ Thần xoa đầu cô, cẩn thận ôm cô vào lòng, để cô phát tiết.
Chờ đến khi cô phát tiết đủ rồi, cảm xúc ổn định hơn thì Chu Ngộ Thần cúi đầu hôn hôn khuôn mặt cô gái nhỏ, nụ hôn ấy không chứa dục vọng, chỉ có sự đau lòng.
Anh cảm thấy thỏa mãn vì khi cô cảm thấy ấm ức yếu ớt, người đầu tiên cô nghĩ tới là anh, mà không hề trốn đi một góc khóc một mình.
Khóc xong, Chúc Vãn ngẩng khuôn mặt còn đầy nước mắt, đôi mắt vẫn đỏ hoe, nhìn đáng thương muốn chết:
“Mấy ngày trước anh hỏi em thi trường gì, em nghĩ kỹ rồi. Em muốn thi vào Đại học Sư phạm, mẹ em, bà ấy là một cô giáo ưu tú. Thì em sẽ giống với bà ấy, được không?”
Đời này cô có anh, tương lai cũng có anh, nên cô hy vọng mỗi khi cô có quyết định chuyện gì đó thì sẽ được anh công nhận.
Khóe miệng Chu Ngộ Thần cong cong, anh duỗi tay xoa má cô gái nhỏ, ngón tay cái nhẹ nhàng lau sạch nước mắt.
“Được, bé cưng của anh muốn làm gì cũng được.”
Sau đó anh khẽ cười một tiếng, muốn trêu cô gái nhỏ để cô không cảm thấy khó chịu nữa.
“Làm cô giáo mà động chút cũng rơi nước mắt à, hửm? Túi nhỏ biết khóc.”
Dù Chúc Vãn có muốn làm gì, chỉ cần cô thích, không làm tổn hại đến cô thì Chu Ngộ Thần sẽ làm chỗ dựa cho cô vô điều kiện. Đi làm thì quan trọng nhất là kiếm tiền, mà thứ Chu gia không thiếu nhất là tiền, anh dư sức nuôi gia đình, bé cưng của anh, chỉ cần sống thật tốt là được.
Chúc Vãn lập tức xấu hổ, cô ngoan ngoãn duỗi tay lau sạch nước mắt, hai má ửng đỏ, thẹn thùng nhìn anh. Chu Ngộ Thần vẫn cười, cô càng xấu hổ hơn, đành mở miệng cãi lại:
“Trước kia em không thích khóc đâu…”
“Ừm.” Chu Ngộ Thần cúi đầu liếm một giọt nước mắt còn sót lại trên lông mi cô.
“Không sao đâu, nước mắt của tiên nữ ngọt lắm.”
“Về sau em sẽ hiểu chuyện hơn, chỉ khóc trước mặt anh thôi.”
Em biết anh sẽ đau lòng em, sẽ dỗ em, nên em mới không kiêng nể gì, cũng không lo lắng.
Chúc Vãn vòng tay qua cổ anh, cả người treo trên người Chu Ngộ Thần, rất quen thuộc, cũng rất tự nhiên:
“Chu Ngộ Thần, anh tốt với em quá, càng ngày em sẽ kiêu ngạo đó…”
Ý cười trên mặt Chu Ngộ Thần khó nén, anh dịu dàng dỗ dành:
“Vậy thì anh chỉ có thể càng tốt với em hơn thôi.”
Chúc Vãn mím môi cười, sau đó chu đôi môi mềm mềm, ra sức hôn anh mấy cái ở trên mặt.
“Thưởng anh à?”. Chu Ngộ Thần nhướng nhướng mày, bật cười vì sự ngốc nghếch của cô.
Chúc Vãn nghiêm túc gật đầu, rồi cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt ngây thơ tràn đầy tình yêu mãnh liệt.
Tim Chu Ngộ Thần như muốn tan chảy:
“Thưởng như này không tính, em hôn có lệ quá.”
Khuôn mặt Chúc Vãn đỏ ửng lên, cô áp sát vào anh, cái cổ trắng nõn lộ ra ngoài.
“Cho anh hôn đó!”
Chu Ngộ Thần không nín được cười, anh đành nghiêng nghiêng đầu, cố nhịn:
“Vậy anh không khách khí nữa nhé…”
Nghỉ đông chỉ ngắn ngủi mấy ngày, vừa chớp mắt đã trôi qua rồi. Chu Ngộ Thần về thành phố Hoành trước vì còn một đống việc ở công ty đang chờ anh.
Lớp , anh không thể đến trường được nữa, dù sao thì anh đến hay không đến, cũng không có ý nghĩa gì lắm. Anh đến trường toàn ngủ, chỉ có Chúc Vãn là thấy khác, vị trí ngồi cạnh cô vẫn trống không. Vào học cũng không ai trêu cô nữa, thì cô vẫn bình tĩnh ngồi làm đề, đôi lúc cô sẽ nhìn ghế bên cạnh, không thấy có ai, cô sẽ nhớ anh.
Nhớ anh, thì cô sẽ gọi điện cho anh.
Dù Chu Ngộ Thần có đang làm gì, anh vẫn đặt chuyện nghe điện thoại của cô lên đầu.
Vì thế, Chu thị to như vậy, phòng hội nghị vốn đang im lặng mà tiếng chuông điện thoại của Tiểu Chu tổng cứ vang lên khiến mọi người phải tạm dừng cuộc họp một chút. Mọi người đang thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ vang lên, không phải chuyện quan trọng nhưng ai ai cũng lặng lẽ nghe lén.
“Buổi sáng, giáo viên ngữ văn yêu cầu lớp phó thể dục đọc thuộc bài văn, kết quả cậu ấy không thuộc. Giáo viên đã cho cậu ấy ra ngoài, bắt ném một trăm quả bóng mới được vào học. Ha ha ha, rồi cậu ấy nói cả đời này sẽ không đụng vào bóng rổ nữa....”
“Ngày hôm qua lúc đang phát đề thi xuống dưới, may mà em làm bài rất tốt. Em còn rất hồi hộp luôn, nếu điểm không cao thì sao thi đỗ được Đại học Sư phạm chứ!”
“Đúng rồi, hôm nay Phạm Vũ Triết mang theo bữa sáng tới tìm Hứa Dạng lớp chúng ta đó! Hứa Dạng còn không nhìn cậu ấy một cái, cậu ấy ngồi cạnh năn nhỉ cô ấy ăn, cười chết mất.”
“Em nhớ anh lắm, chốc nữa tan học em đến công ty gặp anh được không?”.
Vì đang mở loa nên tiếng lớp trưởng ở trên bục giảng cũng xen vào:
“Tuần sau đến bệnh viện trung tâm thành phố khám sức khỏe, chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Tám giờ sáng xuất phát, đừng ai đến trễ nhé!”.
Kiểm tra sức khỏe trước khi thi đại học.
Chúc Vãn lắc đầu, nhìn bảng đếm ngược kỳ thi tuyển sinh đại học.
“Chu Ngộ Thần.”
“Ơi?”.
“Năm nay thi đại học, anh có tham gia không?”.
Đầu dây bên kia trầm mặc một lát.
“Có tham gia, anh sẽ thi đại học cùng em.