Từ ngày rời tiết học đó, Chu Ngộ Thần cũng không trở lại trường học, cũng không về chung cư nhỏ của Chúc Vãn.
Sản nghiệp của Chu gia rất lớn, tin tức Chu tổng bị xuất huyết não lộ ra, bên trong Chu thị có một trận tinh phong huyết vũ.
(tinh phong huyết vũ: gió tanh mưa máu. Nguồn: Leo Săn Sư Tử)
Về chuyện bị xuất huyết não, mọi người ai ai cũng biết, dù có cứu được về nhưng thời gian tĩnh dưỡng hồi phục cũng rất lâu, chứ đừng nói rằng Chu tổng nằm trên giường chỉ còn một hơi, không khôi phục được ý thức. Dù cho ông tỉnh lại, thì sức khỏe cũng không tốt như trước được nữa.
Ông Chu đã lớn tuổi, cách xa thương trường đã lâu, ông vẫn còn uy danh nhưng vẫn kém xa Chu tổng - người đang nằm trên giường bệnh.
Những người ở lâu năm cũng không thể nào trụ được nên cả Chu thị phải dựa vào Chu Ngộ Thần.
Chu tổng ngã xuống, mấy con chuột, con kiến xung quanh đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn mà mơ ước khối tài sản khổng lồ của Chu thị.
Thậm chí có tên giám đốc đã bắt đầu lén lút kết đồng minh, dù sao thì tên sói con kia chưa chính thức tiến vào Chu thị, hiếm khi có cơ hội tốt như này.
Chu Ngộ Thần cũng biết tình hình của Chu thị không ổn, anh đã không phải là cái tên du thủ du thực từ lâu rồi nên mấy chuyện này vẫn hiểu được. Hồi trước, ở trong công ty, bọn họ thấy anh còn khom lưng gọi tiếng Chu thiếu, trong lòng mơ ước muốn gả con gái cho anh mà giờ thái độ đã thay đổi hoàn toàn.
( du thủ du thực: chỉ những người nay đây mai đó, sống lông bông, không ổn định, nay ở chỗ này, mai ăn chỗ khác. Nguồn: lazi.vn)
Chu Ngộ Thần cũng không cảm thấy khó chịu, vì đây cũng là lẽ thường tình. Người giàu, giới quý tộc thì sao chứ, bọn họ nghĩ anh chỉ là một đứa trẻ ranh thì anh cũng sẽ cố gắng diễn trọn vai tên nhị thế tổ ngây thơ, ngu ngốc, phản nghịch.
Đối phương đã mang luật sư thành tốp năm tốp ba đến, quang minh chính đại chiếm giữ Chu thị. Chu Ngộ Thần bèn làm như không thấy gì, thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ vứt vài thứ vào văn phòng anh, anh cũng chẳng để ý mà ghi nhớ từng điều từng điều. Khi đám người kia đi ra ngoài, anh lại bắt đầu cố ý làm trò giống với quá khứ, anh bắt đầu sắm vai hung dữ, ném tất cả các văn kiện xuống, đập vỡ ly nước. Tựa như chỉ có làm như vậy thì anh mới có thể dẹp toàn bộ lo lắng xuống, cho nên chưa đến mấy ngày, đã có một vài giả thuyết lan truyền ra.
Hóa ra cũng chỉ là tên nhị thế tổ, không có cha, thì cần gì khách khí.
Bây giờ bọn họ để tính tình thiếu gia bật phát ra, xem như nào.
Chu gia sắp chế.t rồi, Chu thị cũng sắp đổi chủ rồi, người xưa nói đúng quá, giàu thì giàu nhưng chưa ai giàu đến tận ba đời.
Những lời này truyền đi truyền lại với nhau, Chu Ngộ Thần nghe không sót một chữ nào. Nhưng anh không hề cảm thấy nóng nảy một chút nào, còn Đại Địa Lôi thì lại cảm thấy buồn bực. Rõ ràng lúc ban ngày ở văn phòng không biết làm sao, tiểu bá vương này bạo phát tính tình ra. Rồi đến lúc không có ai, anh lại không để bụng một chút nào, còn bình tĩnh hơn người ngoài cuộc rất nhiều.
Từ nhỏ thiếu gia đã không bình thường, chẳng lẽ giờ bị dọa đến mức đầu óc hỏng luôn à? Chu tổng vẫn nằm trên giường bệnh, người xấu lại không ít, mấy lời đồn đãi nói bậy nói bạ đã truyền đến rất nhanh. Cổ phiếu Chu thị rớt giá rất nhiều, các nhà đầu tư điên cuồng cắt xén lấy thịt. Ngay cả bụng bia của Đại Địa Lôi cũng nhỏ đi rất nhiều.
Người khác không nhìn ra được, nhưng mấy người anh em lớn lên với anh lại nhìn ra được vài phần. Chu Ngộ Thần không hoảng loạn, mà anh cảm thấy mỏi mệt.
Ngay từ đầu chuyện của Chu gia còn giấu được, nhưng đến gần cuối, đám sói đuôi to kia bắt đầu không kiềm chế được nữa. Thậm chí đám người đó còn nghĩ rằng không đánh mà thắng, đã an bài tốt con đường phía trước rồi. Tuy gia thế của Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc không bằng Chu gia, nhưng cũng là người trong cuộc, Chu gia xảy ra chuyện, ai ai cũng biết.
Trong lòng Phạm Vũ Triết cảm thấy hoảng loạn, ở trường học cậu không gặp được Thần ca nên bèn chạy đến công ty. Vừa bước chân vào cửa cậu đã nghe thấy mấy lời khó nghe. Dù cậu là người có tính tình tốt nhất trong cả ba thì vẫn phải tức điên lên luôn.
Phạm Vũ Triết vào văn phòng của Chu Ngộ Thần, bên trong lộn xộn một đống, y như là những chứng cứ cho mấy lời nói đó, nhưng cậu không tin.
Lúc này vẫn giống như những lần Chu Ngộ Thần cợt nhả, vẫn là bộ dạng như tên lưu manh, ăn nói không dễ nghe lại còn đá cậu. Thấy anh nhấc chân lên, cậu cảm giác được, Chu Ngộ Thần đang nắm chắc tất cả, anh chỉ mệt mỏi thôi. Anh vẫn y như trước, vẫn không thích biểu lộ cảm xúc ra, làm anh em nhiều năm như vậy cũng không phải bằng thừa.
Trước khi đi về, Chu Ngộ Thần còn nói lười tiễn cậu, Phạm Vũ Triết tức đến mức định mắng Chu Ngộ Thần khốn nạn nhưng vẫn thu lại câu nói ấy. Cậu quay đầu nhìn lén Chu Ngộ Thần, thấy trên bàn là một đống cơm hộp giá rẻ, còn anh thì ngồi nhìn ảnh Chúc Vãn trên máy tính đến phát ngốc, rồi lại cầm văn kiện mà khi trước có đánh chế.t anh cũng không chịu đọc.
Anh rất giống với những lời đồn đại, nhưng lại có vẻ không giống.
Phạm Vũ Triết đau lòng cho Chu Ngộ Thần.
Cậu không đếm được đã có bao nhiêu lần Chúc Vãn lén hỏi cậu rằng anh ổn không. Cuối cùng cậu cũng phải nói thật:
“Trong nhà Thần ca không yên ổn lắm, tuy gia đình tôi với A Hoặc giúp đỡ bên trong tối hay ở ngoài sáng thì vẫn kém xa đám người kia của Chu thị. Anh ấy không đến tìm cậu vì sợ cậu lo lắng, sợ làm chậm trễ việc học tập của cậu. Nhưng nhìn anh ấy như vậy, tôi không chịu được, Thần ca, anh ấy rất mệt, trên bàn đầy ảnh chụp của cậu, Thần ca rất nhớ cậu nữa.”
Chúc Vãn gật gật đầu, trên mặt cũng không xuất hiện tâm tình gì như Phạm Vũ Triết đã tưởng tượng.
Phạm Vũ Triết cảm thấy cậu sắp phát điên rồi, cứ học theo Chu Ngộ Thần, sao đoán được cảm xúc của người khác chứ!
Một lúc lâu sau, Chúc Vãn mới nhẹ nhàng nói:
“Có thể đưa tôi đến gặp anh ấy không? Đừng nói cho anh ấy, chắc chắn anh không nghĩ đến việc tôi đến đâu.”
“Cậu đồng ý đi à?”
“Đương nhiên.”
Vì thế mà lúc giờ tối, đã lâu lắm rồi Chu thị không nhìn thấy ngọn đèn dầu. Chúc Vãn đi một mình lên thang máy, mãi mới tìm được Chu Ngộ Thần - người đang hút thuốc trong văn phòng.
Đây là lần đầu tiên Chúc Vãn thấy Chu Ngộ Thần hút thuốc, người con trai ấy quay lưng về phía cửa văn phòng, anh đứng gần cửa sổ cúi đầu nhìn tất cả những ngọn đèn ở thành phố H. Đầu thuốc lá chạm đến đầu ngón tay, anh cũng không hề cảm giác được.
Hốc mắt Chúc Vãn đỏ lên, bước vài bước đi về phía anh. Người cô gái nhỏ dán sát vào lưng Chu Ngộ Thần, đôi tay trắng nõn vòng qua hông. Người con trai ngẩn ra, sống lưng cứng đờ, giây tiếp theo đã dập tắt ngọn lửa tàn thuốc lên tường.
Bàn tay to của anh phủ lên mu bàn tay Chúc Vãn, giọng nói khàn khàn:
“Sao lại chạy tới đây? Trời tối như vậy…”
“Em nhớ anh.”
Cô biết thừa anh sẽ nói rằng trời tối đến đây không an toàn, nhưng cho dù cô có đến đây vào ban ngày thì anh cũng sẽ nói rằng đừng đến đây, chậm trễ việc học tập.
Nói cho cùng, anh không muốn cô nhìn thấy bộ dáng anh lúc này.
Chu Ngộ Thần không nói nên lời, bàn tay siết chặt ôm eo của cô, anh có thể cảm nhận được.
Chu Ngộ Thần xoay người, Chúc Vãn thấp hơn anh một chút, đến ngực anh. Bàn tay to của Chu Ngộ Thần xoa xoa đầu cô gái nhỏ, cưng chiều hỏi:
“Ở trường có ai bắt nạt em à?”
“Không có, làm gì có ai dám bắt nạt em chứ.”
Có người che chở em rồi, không ai dám đâu.
Chúc Vãn lắc đầu, nhìn dưới mắt anh thâm quầng, cô không chờ anh nói chuyện mà nhón chân lên, lần đầu tiên chủ động hôn lên môi anh.
Sự ấm áp đến gần, Chu Ngộ Thần ngẩn người, hơi nghiêng mặt.
“Anh vừa hút thuốc, mùi rất khó chịu.”
Chúc Vãn không để bụng, bàn tay mềm như bông giữ gương mặt anh, không cho anh trốn tránh rồi đỏ mặt hôn.
Cô gái nhỏ nhắm mắt lại, cẩn thận học theo bộ dáng của anh, động tác vụng về nhưng lại rất nghiêm túc.
Chu Ngộ Thần để Chúc Vãn hôn mình, rũ mắt nhìn cô gái nhỏ đang cố gắng.
Tới gần nghỉ đông, thời tiết rất lạnh, Chúc Vãn mặc rất dày, tròn vo y hệt như quả cầu. Cô cố gắng dán người mình lên anh, nhưng anh lại cao hơn cô nhiều như vậy. Nếu anh mà không phối hợp thì cô sẽ rất khó khăn trong việc muốn duy trì động tác này. Thấy vậy, thiếu niên mềm lòng thở dài, duỗi tay trực tiếp ôm người đến bàn làm việc, nâng cằm cô lên, cúi người giành quyền chủ động.
Kết thúc nụ hôn, Chu Ngộ Thần cười cợt cô gái nhỏ.
“Dạy em nhiều lần như vậy rồi, rốt cuộc anh vẫn phải tự tới.”
Chúc Vãn đỏ mặt không cãi lại Chu Ngộ Thần, bàn tay vòng qua cổ anh không bỏ, ngẩng gương mặt nhỏ lên, hai đôi mắt to nhìn chằm chằm Chu Ngộ Thần, ngắm như nào cũng không đủ.
Chu Ngộ Thần dứt khoát bế cô gái nhỏ lên, cả người Chúc Vãn treo ở trên người anh, gương mặt dựa vào vai.
“Em có ngã không nhỉ?”
“Ngây thơ y như một tờ giấy vậy.”
Chúc Vãn bật cười, cô không hề cảm thấy chán ghét mùi thuốc lá - mùi mà ngày thường cô rất ghét, giờ phút này cô gái nhỏ ngoan ngoãn hôn hôn tai anh.
“Đừng hôn loạn ở chỗ đó, đừng để anh phải bắt nạt em.”
Lần này cô gái nhỏ nghe lời, yên tĩnh dựa vào người anh.
Yên tĩnh một lúc, Chúc Vãn nói:
“Em biết anh rất mệt, cũng biết anh không muốn em nhìn thấy những thứ như này, nhưng em muốn ở cạnh anh.”
“Anh không cho em đến tìm anh, em càng lo lắng hơn.”
Thiếu niên vừa định mở miệng phản bác thì lại nghe thấy Chúc Vãn mềm mại nói tiếp:
“Hôm trước thi thử, em đang chọn đề để làm, đột nhiên em thấy nhớ anh nên sơ ý chọn sai, bị trừ tận điểm, do anh hết đó.”
Chu Ngộ Thần khẽ cười;
“Ừm trách anh, trách anh, xin lỗi bé cưng nhé.”
Ôm chặt cô hơn vài phần, anh biết cô muốn dùng cách này để nói cho anh biết rằng: cô đang rất nhớ anh.
“Về sau, mỗi ngày em đều ăn cơm với anh được không?”
Chúc Vãn được anh ôm lên, cúi đầu là có thể nhìn thấy những hộp cơm không thể đếm được trên bàn.
“Hửm?”
“Không được ạ?”. Hiếm có khi cô gái nhỏ làm nũng, mà tất cả là vì anh.
“Được.”
Như nào cũng được, cô lại nói như vậy, sao anh có thể từ chối được.
Đêm đó qua đi, Chu Ngộ Thần vẫn không đến trường học như cũ. Chúc Vãn vẫn từng bước từng bước, học tập nghiêm túc xong rồi lúc tan học sẽ cầm đồ ăn chạy đến công ty Chu Ngộ Thần.
Kết thúc bài kiểm tra giữa kỳ, Chúc Vãn không về nhà mà gọi điện báo kết quả thi cho ông bà ngoại, nói rằng muốn ở thành phố H một khoảng thời gian. Hai người cũng không nói gì, chỉ nhắc nhở Chúc Vãn tự chăm sóc mình thật tốt.
Mỗi ngày Chúc Vãn đều ở cạnh Chu Ngộ Thần, không để anh thêm phiền lòng, ngược lại còn chăm sóc anh rất tốt. Phạm Vũ Triết còn nói rằng, không nhận ra Thần ca - người chật vật lúc trước nữa rồi, có bạn gái tốt quá.
Trước Tết m Lịch mấy ngày, ông ngoại thường gọi điện bảo Chúc Vãn về quê ăn Tết. Nhưng chuyện của Chu Ngộ Thần chưa xong, cô đành phải đi về nhà một mình. Trước khi đi cô còn không nỡ đến mức giống y hệt như con mèo con dính người, quấn lấy hôn Chu Ngộ Thần một lúc lâu.
Hiếm khi Chúc Vãn chủ động như vậy, Chu Ngộ Thần bèn hưởng thụ, xong rồi thì bảo cô gái nhỏ không cần phải lo lắng, mọi chuyện sẽ kết thúc rất nhanh thôi.
Đúng như trong dự đoán của Chu Ngộ Thần, đám người kia đã biết thời đến rồi nên đã ra tay. Một đám người đi cùng với nhau, mặc tây trang, đi giày da đứng ở phòng họp cao nhất của tập đoàn, nói rằng thái độ của Chu Ngộ Thần rất kiêu ngạo, tựa như đây là kế hoạch mà bọn họ đã định sẵn trước.
Chu Ngộ Thần không để bụng đến chuyện này, bọn họ không tôn trọng anh, anh càng nhẹ nhàng thì thái độ bọn họ càng làm càn hơn. Nói đến khốn nạn, sao có người vượt qua tiểu Chu thiếu được chứ.
Đám người ấy không chào hỏi câu nào đã đi đến, Chu Ngộ Thần chỉ bảo Đại Địa Lôi tắt máy sưởi trong phòng hội nghị đi để đám người ấy bị đông lạnh hơn âm mấy độ trong phòng hội nghị nửa tiếng đồng hồ rồi anh làm như không có việc gì, vẫn cười với Chúc Vãn. Vui vẻ âu yếm với Chúc Vãn xong xuôi thì anh buông điện thoại xuống, ăn mặc mấy bộ đơn giản nhất, anh đi đến phòng họp y như đang đi dạo phố, liếc mắt dò xét xong, anh tùy ý đi vào.
Dù sao anh cũng là thằng nhóc học cấp , mấy lão già này nói anh trẻ con. Vậy thì anh trẻ con cho bọn hắn xem.
“Làm gì vậy!”
Anh vào phòng họp đã bị mấy ông già nhìn không thuận mắt rồi. Mấy lão ấy bị đông lạnh đến mức ho vài tiếng rồi nhăn mày trách anh.
“Bọn tôi không vòng vo với cậu nữa. Tết nhất rồi, nói trực tiếp đi.”
Chu Ngộ Thần bật cười:
“Ngài cũng biết Tết nhất à? Bạn gái tôi còn đang ở quê chờ tôi đến ăn Tết rồi, chắc các người không đồng ý rồi.”
“Sau hôm nay, có khi tiểu Chu thiếu được giải thoát đó chứ?”
Chu Ngộ Thần mím môi, nhìn người vừa nói chuyện. Đây là một người đàn ông độ tuổi trung niên, hồi trước rơi vào cảnh nghèo túng rồi được ba của Chu Ngộ Thần giúp đỡ kéo lên. Lúc này mới nhìn ra, ba anh là người nông dân nuôi rắn rồi.
(người nông dân nuôi rắn: kể về người nông dân cứu con rắn nhưng mà suýt bị con rắn ấy cắn lại => vô ơn đó các bạn oii. Link ytb kể chi tiết mình để dưới cmt nha.)
“Sợ là bận hơn thôi.”
Mấy lão già này nhìn bộ dáng dõng dạc của Chu Ngộ Thần thì nhìn nhau cười, giống như là đang chê cười anh không hiểu chuyện vậy.
“Được rồi, giờ nói rõ đi, trên tay các người cầm nhiều hay ít cổ phần?”
Lão già kia hơi mỉm cười, bộ dáng khiêm tốn.
“Không nhiều lắm, chỉ có % thôi.”
“Không nhiều lắm, lâu như thế rồi, các người lăn lộn chỉ có như thế thôi à?”
Trên mặt mấy tên giám đốc vẫn nở nụ cười, cười vì anh còn trẻ đã không hiểu chuyện. % có ý nghĩa như nào chứ, sao hắn không biết được. Nhưng lại có người không nhịn được, bèn nói:
“Tiểu Chu thiếu, theo như chúng ta biết, ba ngài có %, ông nội ngài có %. Còn không bằng mấy ông già như bọn tôi đâu.”
Ý tứ vô cùng rõ ràng, Chu thị nên đổi chủ rồi.
“Có thể không tính toán được không, mấy ông già như các người còn không bằng một đứa chưa tốt nghiệp cấp như tôi sao? Cộng lại mới có %, còn thiếu %.”
Đột nhiên mấy lão già kia cảm thấy thời gian như ngừng lại, cũng cảm thấy hơi xem trọng Chu Ngộ Thần, nhưng rõ ràng vẫn là một thằng nhóc không hiểu sự đời.
“Chu thiếu, % đó đều nằm trong mấy nhà đầu tư nhỏ lẻ.”
Chu Ngộ Thần làm bộ như đang bừng tỉnh, bèn gật gật đầu:
“Hóa ra là kêu mấy nhà đầu tư nhỏ đó, cũng khá đấy, còn nhiều hơn cả ông nội tôi.”
“...”
Mấy người đó vẫn ngồi im, nhiều lắm cũng chỉ là một thằng ngốc không có đầu óc, sợ nghe anh nói nhiều quá sẽ bị hạ xuống cấp bậc.
“Tiểu Chu thiếu, tôi cũng không nhiều lời nữa, đều đã chuẩn bị tốt hết rồi, sao ngài không ký tên?”
Chu Ngộ Thần lắc đầu, khen hai câu.
“Chú Vương, các người chuẩn bị như này là không được rồi. Mấy nhà đầu tư nhỏ kia nhiều như vậy, sao không để họ tiến vào?”
Đùa gì thế, số lượng như thế có một đống. Dù tin đồn truyền ra ngoài, cũng có nhiều người vứt đi nhưng mua lại cũng không hề dễ dàng. Bọn họ vừa phí tiền vừa phí công sức. Nhưng may mà trong lấy được một ít trong dặm, nếu đè ép một chút thì chắc kết quả cũng như nhau cả thôi.
“Không ký được.”
Chu Ngộ Thần bật cười, nói với Đại Địa Lôi mang mấy bản sao của tài liệu đã chuẩn bị tốt ra đưa cho mỗi ngày. Mấy lão già ấy đọc xong, vẻ đắc ý lập tức biến mất, thay vào đó sắc mặt đen lại.
“Tôi vừa nói về mấy nhà đầu tư nhỏ này, không phải tôi tự khen mình đâu nhưng các người nhìn con số này đi, tôi đây có phải là mấy nhà đầu tư đỉnh kia không nhỉ?”
“Đỉnh!”. Trên mặt Đại Địa Lôi toàn sự hưng phấn, lập tức cướp câu trả lời.
“...”
%, Chu Ngộ Thần dùng thời gian trong một tháng, nhìn những người đã chê cười mình mà im lặng làm những điều nên làm.
“Chuyện này không có khả năng!”
Tốt xấu gì thì bọn họ cũng ở trong Chu thị hơn hai mươi năm, dù cho Chu gia có tiền, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà làm ra chuyện lớn như thế, sao bọn họ lại không biết?
Nhưng giấy trắng mực đen rõ ràng như thế, thiếu niên cà lơ phất phơ lại đang đứng ngay trước mắt làm cho bọn họ hít thở không thông.
Cả phòng yên tĩnh hẳn, chuông điện thoại Chu Ngộ Thần vang lên. Từ trước đến nay, anh đều không bị bắt ép nên rất phản nghịch. Giờ phút này chuông vang lên thì anh vẫn rất tự nhiên, không quan tâm đến mấy người hơn anh tận hai mươi, ba mươi tuổi đang nhìn chằm chằm mình mà bật cười, nghe máy.
Giọng nói của Chúc Vãn ở đầu dây bên kia vang lên.
“Tốt không? Anh nói hai mươi phút nữa là kết thúc à? Giải quyết như nào rồi anh?”
“Bánh ngọt nhỏ, người đàn ông của em đỉnh lắm.”
“...”
Trong văn phòng không ai dám lên tiếng, mỗi người đều để Chu Ngộ Thần tùy ý, kiêu ngạo làm càn.
Chu Ngộ Thần lười biếng đứng dậy đi ra khỏi phòng họp, để Đại Địa Lôi giải quyết tốt mấy việc vặt ấy.
Anh đã tắt máy sưởi nên giờ cảm thấy như bị đông lạnh vậy.
Chu Ngộ Thần trở về văn phòng của mình, vui vẻ đứng bên cạnh cửa sổ tràn ngập ánh nắng mặt trời. Nghe thấy Chúc Vãn chúc mừng mình qua điện thoại, làm nũng với anh, anh cảm thấy mình như được tắm trong gió xuân.
Chúc Vãn nói rằng gặp anh sau, thì tự dưng anh nhận được một cuộc gọi điện thoại mới.
Đầu dây bên kia là một giọng nói đàn ông nặng nề, chốc chốc có thể nghe thấy âm thanh thiếu nữ đang đùa giỡn.
“Chu thiếu, thuận lợi không?”
Chu Ngộ Thần cười cười, tràn đầy thành ý:
“Cảm ơn Trần tổng đã ra tay giúp đỡ.”
“Đến thành phố H, tôi mời ăn cơm.”
Ở đầu dây bên kia, tựa như người đàn ông đó đang dỗ dành một cô gái, giọng điệu rất dịu dàng rồi mới quay ra vừa nói chuyện với Chu Ngộ Thần vừa tháo cà vạt.
“Cơm thì nói làm gì, ai nguyện ý ăn cơm với người đàn ông đâu. À đúng rồi, chị gái cậu là Idol đúng không? Chu Phù nhỉ? Buổi biểu diễn sắp tới cho tôi hai vé đi nhé, bạn gái tôi đòi tôi hơn nửa ngày rồi.”
Chu Ngộ Thần cười: “Được, việc nhỏ thôi, hôm nào để tôi gửi cho anh.”
Vào buổi tối giao thừa, Chúc Vãn bị bà ngoại giục đi tắm rồi thay quần áo mới.
Quần áo mới này cũng là do Chu Ngộ Thần chọn cho cô, anh luôn để trong lòng chuyện của cô nên khi chọn quần áo cũng rất cẩn thận.
Khi Chúc Vãn bước ra khỏi phòng, bà ngoại bèn lôi kéo cô xoay vài vòng, khen ngợi:
“Vãn Vãn của chúng ta xinh quá! Tốt thật đó!”
Chúc Vãn nghe vậy thì bật cười, gọi điện thoại cho Chu Ngộ Thần.
Bởi vì gọi video nên cô đã dùng điện thoại mà anh đưa. Nhưng mới được hai giây, đối phương đã cắt đứt.
Lại một lần nữa, vẫn bị cắt đứt.
Chúc Vãn hơi sốt ruột, từ trước đến nay Chu Ngộ Thần sẽ không không nghe máy cô gọi. Sau ba lần, cô chưa kịp gọi video lần nữa thì điện thoại vang lên. Đến khi cô bắt máy, đã nghe thấy tiếng xe.
“Anh đang ở đâu vậy?”
“Bên ngoài.” Anh nói rất mơ hồ.
“Em đã thay quần áo ăn Tết chưa?”
“Rồi ạ.”
“Bà ngoại còn khen em xinh đó!”.
“Không biết là bạn gái ai nhỉ?”
Chúc Vãn còn định khen anh có ánh mắt tốt, vì quần áo anh chọn đẹp lắm.
“Mắt anh tốt quá.”
“Hả?”
Anh ấy có thuật đọc tâm à?
“Vì anh chọn được một cô bạn gái rất xinh.”
“...”
“Chỗ em có đốt pháo không?”. Đột nhiên Chu Ngộ Thần hỏi.
“Dạ?”
“Ở thành phố H không cho đốt, em đặt một cái dây nhỏ ở cửa phòng cho anh nghe đi, náo nhiệt lắm.”
Chu Ngộ Thần vừa nói xong đã cảm thấy hối hận, thứ đó nguy hiểm như thế, sao có thể để quả tim nhỏ của anh đốt được.
Nhưng Chúc Vãn hành động rất nhanh, vừa nghe vậy đã hừng hực chạy đến cầm một chuỗi pháo rồi chạy ra cửa.
May mà anh còn nhanh hơn, khi Chúc Vãn vừa ra khỏi cửa, anh đã bước xuống từ chiếc xe thể thao màu bạc.
Cô gái nhỏ đứng ngẩn người trước cửa, còn quên mất mình đang cầm gì, đứng im nhìn thiếu niên đang đi về phía mình.
Chu Ngộ Thần lấy luôn đồ trên tay Chúc Vãn, không cho cô động vào. Nhưng vẫn không nhịn được mà trêu chọc:
“Vui vẻ như thế à, biết anh tới nên em cố ý cầm pháo ra nghênh đón đúng không?”
“Sao thế? Không quen anh à?”
Chúc Vãn lấy lại tinh thần, đôi mắt cười cong cong, duỗi tay làm nũng.
“Ôm em một cái nào.”
“Không sợ ông ngoại nhìn thấy à?”
“Ôm thì không tính.”
Khóe miệng Chu Ngộ Thần cong cong, khom lưng ôm cô gái nhỏ.
“Em cũng có thể hôn anh đó.”
Chúc Vãn đỏ mặt, bàn tay cuộn thành một nắm đấm nhỏ đấm vào lưng anh.
“Sao anh lại đến đây?”
Chu Ngộ Thần cười khẽ.
“Có một cô gái nhỏ đã nói với anh rằng, khi ba anh tỉnh lại thì phải nói một tiếng, nghỉ đông sẽ tới nhà bạn gái ăn Tết.”
Chúc Vãn kinh ngạc, trong đôi mắt lấp lánh những ngôi sao, cô nhảy xuống từ trên người anh.
“Ba tỉnh rồi?”
“Em gọi ba thuận miệng ghê? Biểu hiện khá tốt đó.” Chu Ngộ Thần vừa cười vừa trêu Chúc Vãn. Quả nhiên là bị cô gái nhỏ đỏ mặt trừng mắt nhìn một cái, anh bèn ôm ôm hôn hôn bé cưng.
“Tỉnh rồi, mẹ đưa ông ấy đi Mỹ phục hồi sức. Anh chỉ có một mình thôi, cho nên Tết, em có muốn cho anh ở lại không?”
“Không được à?”
Khóe miệng cô gái nhỏ cong cong.
Chu Ngộ Thần ôm cô gái nhỏ vào trong lòng, hôn đến khi nào cô đồng ý mới thôi.
Đến khi buông tay, người thiếu nữ mềm như bông, xấu hổ chôn vào trong lồng ngực anh.
Giọng nói của thiếu niên nặng nề hẳn lên:
“Anh ăn Tết cùng em.”
Sau này, mỗi năm anh đều ở bên cạnh em.