^^ ui ai đó ghen nma không có lòng kiên trì nèee
Phân ban văn lý, Thời Lạc khóc như một cô vợ bị bỏ rơi, không phải vì thành tích làm bài của cô nàng không tốt mà là vì Chúc Vãn chọn ban tự nhiên, còn cô nàng lại chọn ban xã hội. Dù hai người đều vào lớp văn lý nhưng không thể học cùng lớp, cũng như không thể ngồi cùng bàn với nhau.
Tuy mức độ nhân duyên của Thời Lạc rất tốt nhưng quen được một người bạn tâm đầu ý hợp như Chúc Vãn thì lại là một chuyện khác, nghĩ đến việc không thể tay trong tay cùng đi WC với nhau thì cô nàng lại đau lòng, ôm cô gái nhỏ khóc rối tinh rối mù.
Chỉ là phân ban thôi, mà không khí xung quanh cô nàng cứ như là bị chia ly cả đời. Chúc Vãn vốn rất mạnh mẽ, không khóc nhiều nhưng thấy Thời Lạc như vậy, cô cũng không nhịn được mà hốc mắt đỏ hoe.
Thật ra trong lòng Chu Ngộ Thần rất vui vẻ, về sau không có bóng đèn quấn lấy Chúc Vãn nữa thì bạn gái sẽ dành thời gian cho anh. Nghĩ đến việc ấy thì trong lòng anh cảm thấy thỏa mãn không chịu được, anh đi khoe khoang. Thấy Chu Ngộ Thần kiêu ngạo như vậy, Thời Lạc càng khóc to hơn, Chúc Vãn cũng muốn khóc theo.
Này nhé, không thể như thế được. Thời Lạc thích khóc thì cứ việc khóc nhưng đừng làm quả tim nhỏ của anh khóc chứ. Vẻ mặt Chu Ngộ Thần đầy ghét bỏ mà cướp lấy Chúc Vãn từ Thời Lạc, ôm cái gì mà ôm! Là con gái cũng không được!
“Cậu làm gì thế! Phải phân ban đó! Không cho tôi ôm một chút à!”. Thời Lạc khóc lóc lên án Chu Ngộ Thần, tay cô nàng nắm chặt lấy Chúc Vãn, không cho ai đó cướp đi.
“Chậc.” Mẹ nó, cô ấy là bạn gái anh đó, muốn ôm là ôm được à? Chu Ngộ Thần anh chế.t rồi sao!
Thấy Chúc Vãn sắp rơi nước mắt, Chu Ngộ Thần vô cùng đau lòng, anh bèn lấy điện thoại ra gọi điện rồi để sát vào tai Thời Lạc.
“Đường Kỳ Thâm tìm cậu.”
“Hả? Ơ…”
Thời Lạc nghe thấy ba chữ “Đường Kỳ Thâm” thì trong nháy mắt, cô nàng đã thu vội cảm xúc về, sắc mặt biến hóa rất nhanh, cô nàng cầm điện thoại tỏ rất ngoan ngoãn dịu dàng. Sau đó, thấy Thời Lạc không ngừng gật gật đầu, cuối cùng lại không khóc nữa, nở nụ cười ngọt ngào.
Chu Ngộ Thần ghét bỏ muốn chế.t, nhìn qua, vẫn thấy cô gái nhỏ nhà mình đáng yêu hơn, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, giọt nước mắt vẫn còn vương trên lông mi cong cong, nhìn rất ngốc. Chu Ngộ Thần kéo cô gái nhỏ vào trong lồng ngực, ôm lấy, bàn tay to khẽ vuốt lưng Chúc Vãn, dịu dàng dỗ dành:
“Không khóc, không khóc nào, anh luôn ở bên cạnh em mà, em sợ gì hả bé cưng.”
Có lẽ được dựa gần người mình ỷ lại thì sẽ trở nên yếu đuối lên, lúc nãy rõ ràng cô gái nhỏ kìm nén được nỗi buồn, giờ phút này được Chu Ngộ Thần vừa ôm vừa dỗ, Chúc Vãn càng cảm thấy ủy khuất hơn. Gương mặt Chúc Vãn dán vào ngực Chu Ngộ Thần, mặc kệ anh ôm, cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn ôm chặt hông anh, tốc độ rơi nước mắt còn nhanh hơn lúc trước, cô không ngừng lẩm bẩm:
“Lạc Lạc không ngồi cùng bàn với em nữa rồi! Hu hu!”
“Anh đây ngồi cạnh em!”
“Không thể đi vệ sinh cùng nhau nữa, hu hu!”
“Anh đây đi WC với em!”
“... Đệch mẹ nó? Ha ha ha ha ha.”
Phạm Vũ Triết ngẩng đầu nhìn Chu Ngộ Thần, mẹ nó biến thái quá, người ta đi WC cũng không buông tha!
Lần này, Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc không cùng ban với Chu Ngộ Thần. Thần ca yêu học tập, nhưng hai người bọn họ lại không như thế, có cộng điểm thêm cho hai bọn họ thì vẫn kém điểm các bạn kia nhiều,
Thật ra chỉ cần có một giây, dựa vào quan hệ trong nhà thì cậu cũng đi vào được. Nhưng đây lại là lớp trọng điểm, bên trong toàn là những bạn học ngoan ngoãn, trừ người cá biệt giống Chu Ngộ Thần thì còn đâu hầu như trong lớp đều là những người trầm mặc, không thú vị, mọi người đều đắm chìm dạo chơi trong kiến thức. Hai người họ không dám nghĩ tới, liệu có chế.t chìm trong đó không nữa.
Cậu đành phải vứt bỏ người anh em hay chọc cười nhiều năm, thành thành thật thật ngồi ngốc trong lớp đối diện. Dù sao thì trường cũng lớn như vậy, tùy tiện cũng gặp được mấy người con trai khác, cậu nghĩ thoáng, không giống như Thời Lạc, cố gắng được điểm cao nhưng vẫn rớt.
Nhưng Phạm Vũ Triết còn khổ hơn Tiếu Hoặc nhiều, Tiếu Hoặc có nghịch đến mấy thì trong nhà cũng chẳng ai quản, còn khi mẹ Phạm thấy tiểu bá vương Chu gia bỗng dưng lại có thành tích tốt như thế, cùng nghịch ngợm với con nhà mình mà sao Phạm Vũ Triết lại không có tiền đồ như vậy nhỉ. Vì vậy mà bà tìm đến Trạng Nguyên trong khối - Hứa Dạng, nhờ cô gái đến nhà mình dạy cậu học, không học được giống như Chu Ngộ Thần thì thôi nhưng ít nhất thì đừng có mất mặt như vậy.
Hứa Dạng rất nghiêm túc, đồng ý với mẹ Phạm rồi thì làm tốt việc nên dạy học không hề có chút lưu tình nào. Mấy ngày nay bọn họ được nghỉ, cậu lại không được nghỉ, cậu muốn tụ tập với đám bạn bè nhưng trong tay còn một đống đề Hứa Dạng giao.
Lúc trước cậu còn chê cười khi thấy Chu Ngộ Thần học bài, giờ mấy thứ này lại nhảy trên đầu cậu.
Chúc Vãn nín khóc, nước mắt lau hết vào áo khoác của Chu Ngộ Thần. Cô gái nhỏ cũng biết anh có thói quen ở sạch nên ngẩng đầu, đôi mắt ướt đẫm nhìn chằm chằm anh tỏ vẻ xin lỗi.
“Xin lỗi, làm bẩn áo anh rồi.”
Lòng Chu Ngộ Thần mềm đến rối tinh rối mù, bàn tay to vỗ vỗ má cô gái nhỏ, lau sạch những giọt nước mắt còn sót lại.
“Đưa em đi ăn ngon nhé?”
“Nhưng Lạc Lạc, cô ấy…”
“Cậu ta là đồ không có lương tâm, nghe điện thoại xong đã chạy mất hồn mất vía, chốc nữa Đường Kỳ Thâm sẽ đón, chúng ta đừng quan tâm.”
Lớp giỏi nhất trong khối, toàn là những bạn có thành tích ở hàng đầu, vừa thông minh vừa biết tự kiềm chế.
Lúc phân ban văn lý xong, các bạn học cũng tự ý thức được việc thi đại học càng ngày càng đến gần nên không còn vẻ tò mò khi mới bước vào trường nữa, trong lớp cũng có ít người đùa giỡn hơn, đa số là đều là ngồi im ở chỗ làm đề.
Cả lớp, dường như chỉ có Chu Ngộ Thần là rảnh rỗi, cả thành tích lẫn gia thế của anh đều rất tốt, trừ Chúc Vãn ra thì không ai có thể quản được anh.
Đã hơn một năm trôi qua, Chúc Vãn càng ngày càng học giỏi hơn, người cũng nảy nở hơn, càng nhìn càng thấy xinh đẹp.
Đôi khi Chu Ngộ Thần cũng nhìn đến mức thơ thẩn, lúc trước khi vừa mới gặp cô gái nhỏ, không phải là vì cô xinh đẹp nên anh mới thích.
Lúc ấy, Chúc Vãn y như một củ cải nhỏ thấp thấp, chưa xinh đẹp cũng không hoạt bát, nhưng tính tình nhút nhát sợ sệt ấy lại câu mất hồn Chu Ngộ Thần. Giờ phút này cô nàng trổ mã rất duyên dáng yêu kiều, tất cả mọi chuyện cô đều có Chu Ngộ Thần che chở, không phải phiền não về việc gì nên không ngừng hấp dẫn người khác.
Đây là tuổi dậy thì của mỗi người, khó có khi gặp được một cô gái vừa xinh đẹp, thành tích lại tốt nên ai cũng thay đổi một chút tâm tư.
Chẳng qua là ở trường, không ai không biết rằng cô gái nhỏ đáng yêu này là bạn gái Chu Ngộ Thần nên dù có thích thì cũng không dám nói ra.
Dần dần, những bạn học đi hỏi bài Chúc Vãn ngày càng nhiều, còn nhiều hơn so với ở ban mười bốn. Mọi người ai ai cũng nói, cô gái này vừa đáng yêu vừa kiên nhẫn, lại dịu dàng, khi giảng bài không hề tỏ ra kiêu ngạo, mọi người rất thích.
Vì thế mà người trước không sợ chế.t, người sau cứ tiến lên.
Chu Ngộ Thần lười biếng mà ngồi ngay cạnh Chúc Vãn, lúc giờ ra chơi, Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc vẫn hay chạy vào chơi game với anh, cứ chuông vào học vang lên mới đi về.
Kể từ đó, bọn họ phát hiện ra, mỗi ngày đội ngũ hỏi bài Chúc Vãn còn nhiều hơn trước, thời gian Chúc Vãn dành cho Chu Ngộ Thần ngày càng ít, sắc mặt Thần ca xấu đi dần dần.
“Đệch mẹ, tên “ba mươi bảy điểm” này đến lần thứ ba rồi đúng không? Trình độ lớp giỏi này như nào vậy? Sao đề cũng không biết làm… Lớp phó đâu, sao so được với Hứa Dạng của chúng ta chứ…”
“Ba mươi bảy điểm” là tên của một tập thể học tập của lớp, người này cũng chẳng gây chú ý cho lắm nhưng cậu ra lại rất hay. Cứ nhân lúc Chúc Vãn rảnh rỗi thì đều cầm lấy bài ra hỏi. Ngay cả Chu Ngộ Thần ngồi ngay bên cạnh cũng không làm gì được.
Dần dần, Phạm Vũ Triết có ấn tượng sâu sắc với cậu ta, cậu ta lại gần đến mức chỉ cách cô gái nhỏ tầm hơn cm một chút. Mà mỗi lần Chúc Vãn giảng đề cho cậu ta, ánh mắt cậu ta không hề dừng lại trên vở mà là nhìn chằm chằm Chúc Vãn, ai ai cũng có thể nhìn ra tâm tư không đúng của cậu ta.
Ngay từ đầu, Chu Ngộ Thần còn nghĩ mình nên kiên nhẫn, cô gái nhỏ của anh tốt như nào, trong lòng anh biết rõ nhưng cũng không thể tránh khỏi được sẽ có kẻ mắt mù hướng vào họng súng. Vì từng có vết xe đổ rồi nên Chu Ngộ Thần không ăn dấm khi không cần thiết nên Chúc Vãn làm việc như bình thường, anh không thể nhúng tay vào, cho cô gái nhỏ một khoảng không gian riêng.
Nhưng không bao lâu sau, những người này đến nhiều hơn, con mẹ nó cút lên trời đi! Cút hết cho ông đây!
Ngày nào Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc cũng đến, muốn xem Chu Ngộ Thần có thể kiên nhẫn bao lâu. Quả nhiên, sắc mặt hôm nay của anh có gì đó không đúng lắm, hai người trao đổi bằng ánh mắt với nhau, quyết định bảo vệ mạng của mình, trốn là hơn hết.
Mới giảng đến một nửa bài, ánh mắt của tên “ba mươi bảy điểm” nhìn Chúc Vãn một cách nóng bỏng, Chu Ngộ Thần đen mặt duỗi tay cầm lấy quyển vở ném vào người cậu ta, giọng nói không vui.
“Cút.”
“Thần, Thần ca, tôi đến hỏi đề…”
“Ba mươi bảy điểm” không ngờ được rằng Chu Ngộ Thần sẽ như này, cậu ta ngượng ngùng nhặt vở lên, khẩn trương đến nỗi không biết làm như nào.
Nhưng lão đại thì vẫn là lão đại, dù anh có khép tính tình lại đi thì vẫn là người hung dữ như vậy.
“Hỏi con mẹ mày. Cút cho ông đây.”
“Anh sao vậy?”
Chúc Vãn hơi sợ hãi, bộ dáng anh như này đã rất lâu rồi cô chưa nhìn. Tâm tư Chúc Vãn đơn giản, mỗi lần giảng đề cũng đều chăm chú nghiêm túc, ai tới hỏi cũng đối xử bình đẳng nên không nghĩ được tới mấy chuyện khác.
Chu Ngộ Thần không nói chuyện, anh nhìn Chúc Vãn, bàn tay to nắm chặt lấy bàn tay nhỏ đang túm vạt áo đồng phục, anh vẫn đen mặt như cũ.
“Có phải là em cảm thấy tính tình của anh rất tốt không?”
“Ừm?”
“Ừ, em làm đề đi.”
“Vậy anh… anh bỏ tay ra đi chứ.”
Tay cô vẫn đang bị anh nắm chặt đó, sao viết được bài chứ.
Chu Ngộ Thần giận sôi máu, nhưng không thể phát tiết lên cô được nên quay đầu nằm bỏ trên bàn ngủ, hiếm có khi anh quay người lại với cô.
Từng giây từng phút cứ trôi qua, tan mấy tiết, Chúc Vãn vẫn chưa tới dỗ anh.
Vất vả lắm mới tan học, Chu Ngộ Thần làm bộ không thèm để ý, anh đứng dậy, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy có một tên đứng trước mặt cô gái nhỏ hỏi bài.
Xong một đề, mặt Chu Ngộ Thần đã đen đến mức không chịu được, anh không nói một lời nào mà nhìn chằm chằm Chúc Vãn cất dọn sách vở.
“Em xong rồi, đi thôi nào?”
Cô gái nhỏ xoay người kéo kéo tay anh, Chu Ngộ Thần nhướng nhướng mày, lười nhác rút bàn tay mình ra khỏi tay cô.
“Anh, anh không đi à?”
Chu Ngộ Thần không thể nhịn được nữa.
“Mẹ nó, em không biết dỗ anh à?”
“Thôi, em tự đi về đi.”
“Anh không về à?”
Chúc Vãn cẩn thận dò hỏi, hôm nay cô không hiểu Chu Ngộ Thần bị làm sao nữa, hung dữ hơn ngày thường rất nhiều.
“Không về!”
Chúc Vãn nhìn Chu Ngộ Thần, không biết phải làm sao, cô muốn duỗi tay dắt anh đi nhưng nhớ đến việc anh vừa khó chịu rút tay ra, cô sợ anh ghét bỏ mình nên hơi kinh ngạc một chút. Chúc Vãn chậm rãi đứng dậy, cầm cặp xách đi ra ngoài một mình.
Có lẽ anh có việc nên không thể đi cùng mình thôi, cô gái nhỏ tự an ủi mình như vậy.
Phạm Vũ Triết lén lút đứng đằng sau xem kịch vui mà không nhịn được cười, dù sao cũng phải chế.t, thà cười rồi tính sau.
“Thần ca?”
“Cười con mẹ mày!”
“Không đuổi theo à? Chị dâu nhỏ đi một mình về à?”
Chu Ngộ Thần đen mặt, cầm loạn một cái gì đó ném về phía cậu.
“Đuổi mẹ mày!”
“Mày tin không, trong vòng nửa phút, cô ấy khóc lóc trở về đây làm hòa với tao?
Phạm Vũ Triết bật cười, tiến lên thu dọn đồ trên bàn lão đại.
Nửa phút trôi qua, không có một bóng người.
Cơn tức giận của Chu Ngộ Thần càng tăng lên, thấy Phạm Vũ Triết đứng ở trước mặt bèn đá một cái.
“Đêm nay ông đây phải viết một lá thư tuyệt giao! Mai bắt cô ấy phải ký tên!”
Phạm Vũ Triết nhịn cười mà suýt nội thương, mẹ nó, Thần ca ăn dấm mà đáng yêu quá, sao lúc trước cậu không phát hiện ra nhỉ. Nhưng đương nhiên, cậu phải nghĩ an toàn cho cái mạng của mình, bèn cố hết sức khuyên nhủ:
“Ai dà, Thần ca, đừng tức giận, đừng tức giận nữa, em giúp anh viết thư tuyệt giao nhưng nha đầu kia sao hiểu được, anh so đo cái gì.”
Một phút trôi qua, ở cửa vẫn không có động tĩnh gì, Phạm Vũ Triết thấy cặp xách Chu Ngộ Thần còn chưa kéo khóa hết, cơn tức giận của lão đại cũng tan biến đi, anh đứng dậy đi ra ngoài cửa.
“Ơ, Thần ca? Anh về nhà à?”
“Mẹ nó, tao đi ra ngoài xem một chút, cô ấy về nhà một mình, tao không yên tâm.”
“Mẹ nó, ha ha ha ha ha ha.”