^^ chương này dài ghê hí hí, nma chương này đỉnh cực mn ưiiiiiii, moazzz roii
Mùa đông ở thành phố H đến sớm, nên nhiệt độ của cuộc thi hội thể thao hơi thấp, đa số mọi người đều mặc thêm áo khoác.
Cũng có không ít người ra sân khởi động trước cho nóng người.
Hạng mục chạy m đến rất nhanh, tiếng hô bắt đầu còn chưa vang lên, xung quanh đường băng chạy đã chặt cứng học sinh.
Những người tham gia thi đấu nhanh chóng cởi áo khoác dày nặng ra, bọn họ run bần bật đứng ở vạch xuất phát, đám người vây xem còn huýt sáo, tiếng hô cổ vũ rất to, hấp dẫn đến rất nhiều thầy cô phải chạy ra xem.
Đường băng đầu là m, hai vòng đầu mọi người còn chịu được, ở trong phạm vi có thể nhưng đến vòng thứ ba, có nhiều bạn học nữ đi chậm lại, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Yêu cầu của cuộc thi là đội nam nữ phải về chung mới tính là thành tích cho nên mấy đội bạn học nam muốn trốn cũng không trốn được, định quay đầu lại tìm bạn học nữ nhưng khi quay xuống thì lại thấy toàn con trai, mọi người cười ha ha quay vòng vèo trở lại đi tìm.
Chạy đến mặt sau, đa số con gái đã không thể chịu nổi rồi, lúc đầu không có chướng ngại vật đã không thể chịu được, không ít bạn học nam học tập theo kinh nghiệm của đàn anh đàn chị, cho mọi người một ánh mắt xem chuyện vui rồi đi tới cầu thăng bằng ở phía trước, rồi quỳ một gối xuống để các bạn nữ dẫm lên đùi mình đi qua rồi các bạn học nam sẽ xách bạn nữ như xách một con vật nhỏ đi.
Đều là những năm tháng thanh xuân, ai ai cũng tò mò mấy chuyện này nên khi hành động này xuất hiện, quần chúng vây xem rất rất nhiều.
Chúc Vãn chạy nhanh hơn khi tập luyện một chút, nhưng vẫn không theo kịp tiến độ. Chu Ngộ Thần thấy thế thì bật cười, vẫn thành thành thật thật đi phía sau cô gái nhỏ.
Thẩm Hoài định tiến lên một bước nữa là có thể tiếp xúc được với Chúc Vãn nhưng một chút cơ hội Chu Ngộ Thần cũng không cho, anh cứ canh giữ ở phía sau Chúc Vãn. Cô gái nhỏ chạy chậm, anh cũng đi chậm, chủ nhiệm lớp ở đằng sau cứ hò hét bảo giúp đỡ nhau. Thẩm Hoài không dám đi chậm theo sau Chúc Vãn như Chu Ngộ Thần, cậu ta đành phải cắn răng chạy về phía trước.
Thẩm Vi càng thảm hơn, vốn dĩ cô ta báo danh sau cùng, lại không tập luyện được với Chu Ngộ Thần nên dứt khoát không thèm tập luôn, dù sao cũng không ảnh hưởng đến thi đấu nhưng khi tới đường đua thì cô mới biết, m rất dài, kiên trì chạy cũng rất khó, nhưng xung quanh có rất nhiều ánh mắt cứ nhìn chằm chằm cô ta, dù da mặt Thẩm Vi dày như nào cũng khó tránh khỏi việc xấu hổ bỏ dở giữa chừng.
Các bạn học ở ban mười bốn nôn nóng đứng chờ ở vị trí đích đến, nhưng các lớp khác đã cách xa lớp họ một khoảng nên gấp gáp đến mức dậm chân. Chu lão đại còn không để ở trong lòng, vẫn đi theo sau lưng Chúc Vãn.
Dần dần, Chúc Vãn cũng không chống đỡ được nữa, dù cô đã chạy rất chậm nhưng giờ cũng đã bắt đầu thở gấp.
Chu Ngộ Thần không nhịn được bèn đi đến bên cạnh cô gái nhỏ, trêu đùa:
“Không vượt chướng ngại vật hả bạn học nhỏ?”
Lời của anh ý chỉ độ cao thăng bằng ở phía trước. Chúc Vãn không lên tiếng, không phải là không muốn trả lời mà là vì chẳng còn sức để phản ứng lại anh.
Cô gái nhỏ đứng trước cầu thăng bằng thử rất nhiều lần nhưng vẫn không đi qua được, dù vóc dáng cô rất nhỏ nhưng cô vẫn không từ bỏ, Chu Ngộ Thần đứng ở một bên nhìn Chúc Vãn, tức đến mức bật cười.
Mẹ nó, đáng yêu quá.
Chu Ngộ Thần cười khẽ, đột nhiên kéo cô sát vào người mình.
“Không muốn bị LiLy mắng thì ngoan ngoãn để ông đây ôm.”
Vừa mới dứt lời, Chu Ngộ Thần không đợi Chúc Vãn phản ứng lại đã duỗi tay ôm người vào trong ngực, lật cầu thang m rồi đi qua chướng ngại vật, anh không buông cô ra mà cứ như vậy ôm cô chạy.
Các bạn học thấy có vẻ không đúng lắm, rất nhanh tiếng thét chói tai đã vang lên.
“Đệch mẹ!!! Lão đại ôm một bạn học nữ!!! Đệch mẹ, sao tao không báo danh chứ!!!”
“Đâu, ở đâu cơ?”
“Bên kia kìa, người đi nhanh nhất đó!”
“Tao đi với! Hâm mộ đến phát khóc luôn! Từ lúc sinh đến giờ tao chờ mong nhất là cảnh này! Tuy tao không phải là nhân vật chính!”
Sức bật của Chu Ngộ Thần rất mạnh, dù trong tay có ôm một người thì anh vẫn chạy rất nhanh. Thậm chí Chúc Vãn còn cảm thấy chỉ khi cô ngồi trên xe thì mới có tốc độ này.
Tốc độ rất nhanh, gió lạnh không ngừng thổi vào mặt cô, Chúc Vãn nhắm mắt không dám giãy giụa.
Chu Ngộ Thần giống như là đang chẳng làm gì, vừa chạy vừa nói chuyện với cô gái nhỏ.
“Thế nào? Nhanh không! Đâu có giống cậu, như đang đi chơi.”
“Ngoảnh mặt vào trong ngực tôi đi, đừng để gió thổi vào.”
Đến khi chạy hết đường băng, tất cả bạn học đều bày vẻ mặt ái muội mà gào thét chói tai. Chúc Vãn xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, nhưng lại bị anh ôm chặt muốn chế.t nên chỉ có thể nói.
“Cậu không được như vậy, buông tôi ra đi, tôi tự mình chạy!”
“Sợ cái gì, có thu tiền của cậu đâu.”
Chu Ngộ Thần cười khẽ, Chúc Vãn nắm chặt lấy quần áo của anh.
“Thầy cô sẽ thấy!”
Chúc Vãn vừa dứt lời, Chu Ngộ Thần đã chạy ngang qua chủ nhiệm lớp, nghe thấy LiLy kích động nói to cùng các bạn.
“Chu Ngộ Thần! Cố lên! Sắp tới rồi!”
Chúc Vãn: “...”
“Thấy gì chưa, LiLy bảo ông đây cố lên, không thể phụ lòng cô giáo được đâu.”
Khi anh vượt lên rất nhanh, chẳng ai còn nhớ Thẩm Vi và Thẩm Hoài cùng đội nữa. Chu Ngộ Thần cũng không để bụng về thành tích, anh chỉ muốn cho tất cả mọi người biết, Chúc Vãn chính là cô gái nhỏ mà anh che chở, con mẹ nó ai cũng không được bắt nạt.
Qua đoạn chướng ngại vật anh cũng không buông người ra mà vẫn ôm chạy tiếp, chạy đến chỗ mọi người không thể thấy.
Chu Ngộ Thần tung hoành ngang ngược ở trường, anh muốn làm gì, thầy cô giáo cũng không dám ra tay ngăn cản, nên khi anh ôm người đi như vậy cũng chẳng ai ra ngăn lại.
Không ít người tò mò nhìn xuống sân thi đấu chạy m, còn có rất nhiều lớp chưa chạy xong, vẫn tiếp tục thi đấu.
Chỉ là tâm tư của mọi người không ở đây nữa.
“Hâm mộ quá, tớ cũng muốn được Thần ca ôm một cái!”
“Đừng có nằm mơ nữa, cô gái kia là cô gái lần trước đó…”
“Đệch mẹ? Không phải nói chia tay à?”
“Nói chia tay mà mày cũng tin à? Mày nhìn lão đại đi, bảo vệ suốt, tao thấy, có rất nhiều nam sinh chạy nhưng cậu ấy vẫn cố tình dừng lại không cho mọi người tới gần cô gái ấy. Chậc chậc chậc, này là chia tay à? Quỷ mới tin.”
“Khóc mất, tao không muốn thế đâu.”
“Vốn dĩ mày có phải là người ta đâu.”
“...”
Chu Ngộ Thần ôm Chúc Vãn đến khu sau chỗ dạy học, lòng chiếm hữu của anh tăng mười phần, anh ôm cô rất chặt, dù cho cô gái nhỏ nói to bảo bỏ cô xuống dưới như nào thì trên mặt anh vẫn nở nụ cười, chắc chắn đây là lần anh vui vẻ nhất từ trước tới nay.
“Cậu để tôi xuống đi!”
Chúc Vãn hơi sốt ruột, cô xấu hổ không chịu được.
“Không buông, có đánh chế.t tôi cũng không buông.”
“Cậu muốn chạy đến đâu!”
“Đem bán cậu đó, đồ không có tâm.”
Chu Ngộ Thần chạy đến chỗ ngoặt gạch đỏ thì dừng lại, đa số thầy cô bạn học đều vây quanh xem thi đấu chạy m nên chỗ này không có một bóng người.
Thiếu niên nhẹ nhàng thả người trong ngực xuống, Chúc Vãn được ôm lâu nên lúc này chân chạm đất nên hơi bị nhũn ra, không đứng vững được. Chu Ngộ Thần thấy vậy thì cười khẽ, nửa ôm nửa đỡ.
Đứng vững rồi, Chúc Vãn véo bàn tay to đang để ở hông mình, vẻ mặt đỏ bừng, cô gái nhỏ xoay người muốn chạy.
Chu Ngộ Thần biết thừa cô định làm gì nên duỗi tay ôm người vào trong lồng ngực, tay anh chống ở hai bên Chúc Vãn, anh cúi đầu rất gần cô. Hơi thở của Chu Ngộ Thần hơi gấp gáp, phả ra cần cổ trắng nõn của Chúc Vãn.
“Chạy cái gì? Lúc nãy cậu cũng không chạy nhanh như thế, chả lẽ cậu chờ ông đây đến ôm cậu à? Đúng không?”
Trước mặt là khuôn mặt tươi cười của Chu Ngộ Thần, sau lưng lại là bức tường gạch đỏ lạnh như băng, Chúc Vãn bị anh đè nặng không có chỗ trốn, chỉ có thể cúi đầu, không dám nhìn anh.
Một lúc sau, thiếu niên thở hổn hển, đột nhiên anh cúi đầu tiến sát vào mặt cô gái nhỏ, bàn tay to nhéo nhéo cằm cô rồi nâng lên cho đối diện với mình. Sắc mặt anh không còn cà lơ phất phơ như lúc nãy nữa mà nghiêm túc.
“Sao lại không để ý tới tôi thế? Hửm?”
“Con mẹ nó đừng nói với ông đây là cậu không thích tôi, cậu viết văn rõ ràng như thế, ông đây đều nghe thấy hết rồi.”
Chúc Vãn bị bắt nhìn anh, cả người vì khẩn trương mà run nhè nhẹ.
Chu Ngộ Thần cảm nhận được cô gái nhỏ đang run rẩy, bèn nhẹ giọng hỏi:
“Có phải cậu lạnh không? Suýt nữa thì tôi quên.”
Lúc nãy vì không muốn đang thi bị vướng víu nên Chúc Vãn đã cởi áo khoác, giờ phút này cô gái nhỏ chỉ mặc một cái áo mỏng ngắn tay. Anh cởi áo khoác đồng phục quấn bên hông mình ra, vòng qua người cô gái nhỏ, bọc kín mít.
Áo khoác có mùi hương quen thuộc khiến Chúc Vãn nổi lên một cơn ghen, cô lo mình không nhịn được mà rơi nước mắt trước mặt anh, nhưng cô lại bị anh đè nặng, trốn cũng không trốn được nên đành phải nhắm mắt không thèm nhìn anh.
Lông mi cô gái nhỏ rất cong, dù cô có cau mày, nhắm mắt lại nhưng vẫn không thể giấu được hốc mắt mình hơi đỏ ửng lên, thấy Chúc Vãn ngoan ngoãn đứng trước mặt mình như vậy, lòng Chu Ngộ Thần mềm mại đến rối tinh rối mù.
Chu Ngộ Thần nhẹ nhàng nâng cằm Chúc Vãn lên, mặc kệ cô có đồng ý hay không mà dán bờ môi lạnh của mình nên bờ môi hồng mềm mại kia. Anh đã nghĩ đến việc này lâu lắm rồi, cũng đã tưởng tượng ra vô số lần hôn cô, nhưng mà khi hôn thật, anh không khỏi có chút rùng mình.
Chu Ngộ Thần mạnh mẽ vòng qua nâng cái gáy của cô lên, dùng sức áp sát gương mặt nhỏ vào mình, miệng vẫn không buông tha, anh khẽ liếm qua chỗ anh vừa cắn rách, xung quanh toàn là hơi thở của cô gái nhỏ.
Mẹ nó, ngọt quá.
Chúc Vãn không ngờ Chu Ngộ Thần lại to gan như vậy, ở đây vẫn ở trong trường học, các thầy cô có thể xuất hiện bất ngờ, Cô kinh ngạc đến mức mở to hai mắt, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, đôi tay chống ở hông muốn đẩy anh ra nhưng lại bị thiếu niên nắm giữ, anh nắm chặt trong lòng bàn tay, không thể động đậy được.
Kết thúc nụ hôn, Chúc Vãn bị hôn đến mức không còn sức nữa, cả người dựa vào cái ôm của anh, hai hốc mắt đỏ ửng còn vương vài giọt nước mắt.
Ướt đẫm, nhìn rất ủy khuất.
Chu Ngộ Thần đáng ghét quá, cô đã cố gắng không thích anh nữa rồi nhưng mỗi lúc, anh lại xuất hiện trong sinh hoạt của cô, không thể phai nhòa.
Thiếu niên vừa say mê hôn ôn hương nhuyễn ngọc nên giờ phút này lấy lại lý trí, có đánh chế.t thì anh cũng không thừa nhận rằng mình hôn cô có gì sai. Nhưng cuối cùng anh vẫn đau lòng cho Chúc Vãn, thấy cô ủy khuất, anh lại tưởng mình ăn mặn mạnh bạo quá nên trong lòng hoảng sợ, bàn tay to dán lên khuôn mặt cô gái nhỏ, ngón tay cái để ở chỗ mà anh vừa chà đạp qua, vuốt ve đôi môi còn đang sưng đỏ.
“Đau à? Anh không có kinh nghiệm, nhưng chắc chắn…”
Chu Ngộ Thần cũng hơi xấu hổ, Chúc Vãn cứ ủy khuất nhìn chằm chằm anh, dù da mặt anh có dày đến đâu thì lúc này cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
“Lần sau anh nhẹ chút nhé?”
Anh thử hỏi.
Rốt cuộc Chúc Vãn cũng không nhịn được, nước mắt chảy xuống, anh nói dịu dàng như thế, quan tâm một cách lộ liễu như thế. Chúc Vãn vừa xấu hổ vừa ủy khuất nên bèn duỗi tay đẩy anh ra.
“Chu Ngộ Thần, chán ghét cậu lắm!”
Lên án mà cũng mềm mại như bông.
Giọng nói cô gái nhỏ mềm mại, Chu Ngộ Thần nghe xong, cái gì cũng muốn nghe theo nên nhỏ giọng phụ họa.
“Ừ, ừ, ừ, chán ghét anh lắm.”
Đôi mắt đầy nước mắt của Chúc Vãn trừng anh một cái, cô chạy thoát từ hai tay anh, xoay người bỏ chạy, giọng nói vẫn cực kì ủy khuất.
“Đồ lừa đảo, cậu đi tìm cô vợ nhỏ của cậu đi!”