Dọc đường đi, hai người gặp rất nhiều bạn học, phần lớn là họ mặc một bộ màu xanh lá của quần áo tập huấn quân sự. Ở tuổi này, đương nhiên là các thiếu niên không thể chịu đựng được khổ sở, vậy nên trên khuôn mặt ai cũng có vẻ ai oán rầu rĩ, các nữ sinh thì cau mày oán giận.
“Cậu nhìn tớ này, mồ hôi ra nhiều lắm mà lau hoài không hết. Đứng ở đó đến phát ngốc luôn rồi, mà ở trạm số bốn là khó chịu nhất. Động đậy một chút cũng không được, tớ còn cảm thấy có muỗi bay ong ong bên tai cơ.
“Tớ cũng thế mà, thà đi chạy còn hơn đứng yên, đúng là dày vò.”
“Không không không, đứng vẫn là tốt hơn chứ. Chạy quanh sân thể dục thế kia chắc chắn tớ không chạy được đâu, hồi ở sơ trung phải chạy tám trăm mét như cướp mạng tớ rồi.”
“Thiếu rèn luyện thế, chờ tập huấn quân sự qua đi, tớ còn định luyện thêm một tầng cao nữa.”
“Oa, tự giác vậy, có thể nghe được câu nói luyện tập từ con người yếu đuối như cậu cũng không dễ dàng gì.”
“Cậu không biết hội thể thao truyền thống ở tam trung à, nam nữ đều phải chạy vượt chướng ngại mét, phải trao đổi tay với tay đến đích. Lúc tớ ở sơ trung đã được nghe nói rồi, thấy bảo là khi nữ sinh chạy mệt quá, nam sinh sẽ đến ôm theo kiểu công chúa, kích thích quá đi!”
“Cậu nghĩ xa thế, tớ còn đang lo lắng không trụ được đến hết tập quân sự cơ.”
“Các cậu không nhận thức được tập huấn như nào à, sao có thể xảy ra chuyện gì chứ, chúng ta sẽ vượt qua được!”
“Sao cậu lại không thú vị thế chứ, dù không được dùng cái gì nhưng mà nghĩ thử xem, tập huấn sẽ đưa mọi người lên cùng một chỗ, đứng đội ngũ nghiêm chỉnh, những nam sinh đẹp trai sẽ thể hiện hết tài năng. Vừa xem liền hiểu ngay, mục tiêu sẽ tràn trề.”
“Có đạo lý đó nha.”
Thời Lạc đi qua, nghe thấy các nữ sinh đó nói vậy, môi hơi cong lên, lầm bầm nói:
“Lại không được nhìn người đó ở cao nhị.”
(cao nhị: lớp nha)
“Cái gì cơ?”. Chúc Vãn nghe loáng thoáng nhưng không rõ lắm, còn cho rằng cô nàng muốn nói chuyện với mình.
“Không có gì đâu, chúng ta đi nhanh một chút thôi, chắc chắn nhiều người ở quầy bán đồ ăn vặt, sợ tới không kịp.” Sắc mặt Thời Lạc không được tự nhiên cho lắm, còn có cả dáng vẻ hoảng loạn và thiếu tự tin.
Ở đằng sau, mấy nữ sinh vẫn còn đang thảo luận.
“Nhưng mà còn có Niên Đoạn nữa á, mấy người đẹp trai toàn ở trong ban mười bốn hết.”
“Mấy người Chu Ngộ Thần á?”
“Ừ, hâm mộ chết mất thôi.”
Nghe họ nhắc đến Chu Ngộ Thần, Chúc Vãn bèn quay đầu lại nhìn, liền bị Thời Lạc lôi kéo đi. Trong lòng cô gái nhỏ bèn nghĩ rằng sao ở tam trung sao ai cũng biết đến anh vậy, lúc nào đi cũng có người nhắc đến anh.
Mà đa số bàn tán lại là nữ sinh, nội dung rất đơn giản, chỉ có “Chu Ngộ Thần ở ban mười bốn cực kì đẹp trai.” hoặc “Chu Ngộ Thần đánh bóng rổ đỉnh thật đấy” hay “Thành tích Chu Ngộ Thần cực tốt”, “Cậu ấy vừa có tiền vừa có nhan sắc, muốn gả quá đi.”
Chúc Vãn cúi đầu mím mím môi, nhưng trên mặt không có biến hóa gì lớn.
Hai người tay trong tay bước đi, trong chốc lát, Thời Lạc đã mang hai chai nước ra.
Hai tay Chúc Vãn trống trơn, mua đồ uống đối với cô là quá mức xa xỉ, cô cũng tự mang nước từ trong nhà tới. Dù cho Thời Lạc nói muốn mời cô nhưng mà cô vẫn không muốn chiếm tiện nghi cô nàng nên đã dứt khoát cự quyệt. Thời Lạc cũng không bắt ép nữa, nhưng mà vẫn mua hai chai nước, nghĩ nghĩ tí nữa tìm thời điểm thích hợp để đưa.
Tiểu nha đầu này thật khiến cho cô nàng yêu thích mà.
Quầy bán đồ ăn vặt rất gần với ban mười bốn, hai người vừa đi vừa nói chuyện hăng say, chẳng mấy chốc đã đi vào trong ban.
Lúc này, Chu Ngộ Thần đang ngồi nói chuyện với huấn luyện viên, trong tay mỗi người đều cầm một chai nước lạnh. Phạm Vũ Triết mặt mày hớn hở, đi đến trước mặt lão đại mà quơ chân múa tay, hình ảnh hòa hợp đến không thể tưởng tượng được.
Tựa hồ việc vừa bị phạt chưa hề diễn ra, tuy rằng Chu Ngộ Thần không quan tâm đến việc này, nhưng trên mặt lại treo một nụ cười hiếm có.
Thời Lạc vẫn còn đang ngửa đầu uống một ngụm lại một ngụm, Chúc Vãn liếc mắt nhìn phát hiện ra bình nước màu hồng nhạt trên tay Chu Ngộ Thần rất không hợp với anh. Bình nước này rất quen đó nha! Rõ ràng buổi sáng cô vừa rót nước vào, để ở rìa cặp xách rồi đi tới trường.
Về chỗ ngồi, Thời Lạc lấy ra một bình đầy màu sắc, động tác vô cùng thành thạo.
Bên tai cô gái nhỏ toàn là giọng nói của huấn luyện viên và Chu Ngộ Thần. Tuy rằng nội dung không hề liên quan đến cô, nhưng cô vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn trộm.
Chúc Vãn vừa quay đầu, như có linh cảm, Chu Ngộ Thần bèn tập trung tầm mắt nhìn lại. Chúc Vãn có chút hốt hoảng, nhưng mà cũng không tránh né, cô chỉ là đang tìm bình nước, rất đúng tình hợp lý đó…
Chu Ngộ Thần cũng không cảm thấy mình đuối lý, bèn cầm bình nước màu hồng nhạt lên, giơ giơ trước mặt cô gái nhỏ, không hề có ý tứ muốn trả lại. Nhìn kĩ mới phát hiện, ý cười trong mắt Chu Ngộ Thần hiện lên càng nhiều, lúc nhìn người khác cũng không có ôn nhu như vậy.
Thấy Chúc Vãn không dám lại đây, anh càng làm càn hơn, mở trực tiếp nắp bình đưa đến miệng, môi chạm vào bình, vô tư mà uống hai ngụm. Thái độ kiêu ngạo vô cùng, thấy mặt Chúc Vãn càng hồng lên, anh cười nhẹ, rất ngang tàng.
Phạm Vũ Triết nói khoác lác đến mức miệng lưỡi khô đắng, vừa định vặn nắp chai nước có ga, còn chưa kịp vặn xong đã thấy Chu Ngộ Thần âu yếm mà cầm bình nước màu hồng nhạt đụng vào chai nước có ga của cậu, cười hì hì mà nói to:
“Nào tới đây, cụng ly một cái.”
Tiếu Hoặc thấy có vẻ không bình thường, bèn nghiêng đầu nhìn Chúc Vãn, quả nhiên tiểu nha đầu đã mặt đỏ tai hồng. Cậu ta hơi nhấp môi cười mà không nói, bèn đáp lại thật to mà duỗi tay cụng ly vào bình nước màu hồng nhạt của cô gái nhỏ.
Phạm Vũ Triết không làm, gan lớn mà liếc mắt nhìn Chu Ngộ Thần vẻ mặt ghét bỏ mà khinh bỉ:
“Nhìn bình nước trong tay anh đi, cái quỷ gì thế, biết anh đang cầm bình nước màu hồng đáng yêu xinh xắn của tiểu nha đầu kia rồi, còn khoe khoang cái gì mà cụng ly chứ.”
Chu Ngộ Thần không quan tâm, vẫn tiếp tục khoe:
“Có phải là chỉ mỗi cùng dùng một bình nước đâu, còn đang là hôn môi gián tiếp đó, hiểu không? Cho nhìn này?”. Nói xong bèn ngửa đầu uống một ngụm, vẻ mặt ngốc đến không chịu nổi.
“Chắc chắn mọi người sẽ phải hâm mộ tao.”
“......” Xin lỗi, em có thói quen ở sạch đó!
“Tao đá mày giờ.” Chu Ngộ Thần cười mắng, nhấc một chân lên dọa. Phạm Vũ Triết bèn cười hì hì:
“Ai dà, đừng đá mà.”
Chỗ nào có Phạm Vũ Triết là chắc chắn chỗ đó không thể yên tĩnh được nên có không ít bạn học nữ ngó nhìn qua, nhìn lén Chu Ngộ Thần. Cậu ta chọc cho cả ban cười vang, nhưng Hứa Dạng vẫn nhịn xuống, xen lẫn trong đám người ồn ào nhưng vẫn lặng lẽ, rồi cúi đầu xuống, vẻ mặt đạm bạc không có một chút ấm áp, vẫn lặng yên không tiếng động.
Một người ồn ào, một người lặng im.
Thời Lạc vốn thoải mái hào phóng, thấy Phạm Vũ Triết lên cơn thần kinh bèn không kìm được mà xoay người nhìn. Rồi lại xoay người trở về nhìn cô gái nhỏ Chúc Vãn đang phát ngốc.
Chúc Vãn cảm thấy hai người mà ở chung thì chắc chắn dỗi tới dỗi lui, bèn cười trộm một tiếng. Cô duỗi tay tháo mũ mà Chu Ngộ Thần đưa cho để quạt mát, rồi lại chuyển hướng qua bên Thời Lạc quạt.
Thời Lạc thoải mái mà nheo lại đôi mắt, cảm thán: “Mát quá đi.”
Một màn này rơi vào ánh mắt Chu Ngộ Thần, từ nãy giờ anh vẫn luôn nhìn chằm chằm cô gái, giờ phút này trong lòng lại không thoải mái lắm. Rõ ràng anh còn chưa được cô gái nhỏ tri kỉ quạt cho, sao có thể để người khác hưởng thụ được?
Thời Lạc nói cảm ơn với Chúc Vãn, xong rồi bèn mở nắp chai nước ra, tùy ý hỏi:
“Vãn Vãn, cậu không nóng à?”
Chúc Vãn không trả lời, Thời Lạc bèn kéo cô lại gần, tiến sát gần mặt mà nhìn chằm chằm cổ cô gái nhỏ. Cổ cô gái lúc này do bị phơi nắng nên đỏ ửng một mảng, còn bị tróc da. Thời Lạc nhíu nhíu mày, nhìn chỗ bị thương, đau lòng nói:
“Vãn Vãn, trời nắng quá có hại, chỗ này bị thương rồi.”
Thời Lạc được nuông chiều từ bé đến lớn, cho nên thấy vết thương này cũng hơi tò mò. Nhưng Chúc Vãn lại không thèm để ý, bèn duỗi tay chạm vào nơi mà cô nàng nói. Đúng là có chút đau, nhưng Chúc Vãn vẫn cười rất vui vẻ, không có một chút lo lắng.
“Cậu đừng chạm vào, trên tay có vi khuẩn.”
Chúc Vãn không để trong lòng, nói:
“Không sao đâu, lúc ở nhà tớ thường xuyên giúp bà làm việc. Lúc đó ánh nắng cũng cực độc hại, mà đội mũ sẽ cản trở tầm mắt làm việc nên tớ cũng không đội mũ. Tróc da một chút cũng không sao đâu, mỗi lần tớ phơi nắng da toàn phiếm hồng, xong rồi lại trắng trở lại mà.” Cô gái nhỏ đang an ủi Thời Lạc.
“Không được.” Thời Lạc thấy bộ dáng này của Chúc Vãn, không kìm được mà đau lòng nhiều hơn. Chắc chắn cô gái nhỏ phải chịu khổ không ít nên mới không quan tâm đến việc này, bèn lấy ra một túi chườm.
“Tớ cho cậu cái này nè, chút nữa còn phải tập luyện thêm mấy giờ nữa, đau lắm đó. Mà tớ không thể nhìn cậu bị như này được, cậu nghiêng đầu đi, tớ chườm cho.”
Chúc Vãn vốn dĩ cảm thấy chuyện này không quan trọng lắm, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng nhọc lòng của Thời Lạc bèn lập tức cảm động. Cảm giác ấm áp khi được chăm sóc như này, cô chưa bao giờ trải nghiệm qua. Vì vậy, Chúc Vãn theo bản năng mà ngoan ngoãn nghiêng đầu, để lộ cổ phiếm hồng tới bên Thời Lạc.
Thời Lạc vô cùng cẩn thận, động tác nhẹ nhàng mà chậm chạp chườm lên. Còn Chúc Vãn thì nghiêng đầu, vẻ mặt đầy ý cười.
Chườm một bên cổ, khuôn mặt nhỏ cùng chiếc cổ trắng nõn đập vào mắt Chu Ngộ Thần. Anh hít sâu một hơi, lập tức đứng dậy mà đi về hàng phía trước, cà lơ phất phơ mà ngồi xuống trước mặt Chúc Vãn, cướp lấy túi chườm trong tay Thời Lạc, cợt nhả nói:
“Tôi giúp cậu nhé, tôi thích giúp đỡ mọi người lắm.”
Thời Lạc trừng mắt nhìn tên xấu xa này, nhưng cũng vô dụng, vì vậy bèn buông bỏ ý định cướp lại túi chườm.
Động tĩnh cũng không quá lớn nhưng các bạn học xung quanh đều thấy được, nhưng bọn họ yên lặng xoay người đi làm bộ chưa thấy gì. Mà lỗ tai bọn họ đã sớm dựng cao lên, chắc chắn sẽ không bỏ qua bất kì một động tĩnh nào.
Chúc Vãn xấu hổ đến mức hai mắt đỏ lên.
Phạm Vũ Triết bèn vứt bỏ Tiếu Hoắc mà chạy đến đây, trong lòng nhớ đến bộ dáng kiêu ngạo vừa nãy của Chu Ngộ Thần, không nhịn được mà lôi kéo anh:
“A, Thần ca! Anh làm gì đó! Lưu manh à? Không được, không được đâu!”