Tác giả: Bạch Cô Cô
Edit: Chinn
Sở Tu cuối cùng vẫn là không đi được, cũng không phải vì cái gì khác, mà là bởi vì lại có chuyện rồi.
Vào lúc ban đêm bọn họ vẫn như đêm qua, tất cả mọi người ở trong đại sảnh, tình nguyện thức đêm đánh bài Poker chơi trò chơi, cũng tuyệt đối không được ngủ.
Bởi vì đêm qua đã chịu đựng cả đêm, tuy rằng ban ngày cũng đã ngủ bù một ít, nhưng chung quy vẫn không bằng ngủ buổi tối, bởi vậy đến buổi tối hôm nay, vẫn có người mơ màng sắp ngủ, nhưng may mắn bởi vì mọi người đều ở đây, cho nên cũng không có xuất hiện bất kỳ vấn đề nào.
Cho dù có người thiếu chút nữa ngủ, cũng bị những người khác đánh thức, tạm thời may mắn thoát nạn.
Đã hai buổi tối không có người xảy ra chuyện, làm mọi người tự tin gấp bội, tuy rằng mấy ngày đầu người chết quá nhanh, khiến lòng người dao động, hiện tại tìm được biện pháp đối phó, tất nhiên mọi người cũng dàn bình tĩnh lại.
Sự tự tin tăng lên là một điều tốt, nếu mọi người đều giữ ý nghĩ rằng họ sẽ có thể sống sót, cơ hội thoát khỏi phó bản thành công cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Nhưng mà bọn họ vui sướng chưa được bao lâu, sau một đêm hoang mang lo sợ, sáng hôm sau mở cửa phòng thì không thấy ai bên ngoài.
Ngày thường thời điểm này đã có người ra bày quán, nhưng hôm nay một người cũng không thấy, giống như tất cả mọi người đều biến mất.
Người đầu tiên đi ra ngoài đã nhận ra không đúng, bắt đầu hô bằng gọi hữu, những người khác cũng lục tục đi ra ngoài, trên đường thật sự một người đều không có.
Sở Tu phản ứng nhanh nhất, nháy mắt đi về tới nhà trọ mà bọn họ ở, đầu tiên là đi phòng bếp kiểm tra, không có người, lại đi đến nơi ông chủ ở lầu một, cũng không có người.
Nhà trọ trừ bỏ người chơi, cũng không có một bóng người.
“Đi nơi khác tìm!” Kim Bội Nhu nôn nóng hô.
Loại tình huống khác thường này hiển nhiên không phải là chuyện gì tốt, một đám người bắt đầu đi gõ cửa khắp nơi, tất cả đều không gõ được, cửa nào cũng gõ không được, bên ngoài cũng không có ai, giống như cả trấn nhỏ đã biến thành một cái trấn chết, chỉ còn lại có người chơi bọn họ là còn sống.
Một đám người sắc mặt đều rất khó coi, quan trọng nhất chính là bên ngoài bắt đầu có sương mù, bởi vì ban đầu sương mù đều rất mỏng, ngay từ đầu mọi người đều không nhận thấy được, chờ sương mù dần dần dày đặc, toàn bộ thị trấn rất nhanh đã bị sương mù hoàn toàn bao phủ.
Khẳng định đã xảy ra biến hóa gì đó mà bọn họ không biết.
Hoảng loạn nhất chính là người mới kia, hắn rốt cuộc không có trải qua phó bản nào, bản thân tâm lý lại kém, lúc ấy liền nôn nóng cả người lúc đó như sụp đổ.
“Về nơi ở trước rồi nói sau.” Sở Tu thấy hắn còn đứng ở trên phố, liền nói với hắn một tiếng: “Khách sạn tạm thời vẫn là an toàn, chúng ta trở về bàn bạc một chút!”
Nhưng hắn quá nôn nóng, tựa hồ căn bản không có nghe rõ, chỉ là liên tiếp ở nơi đó nhắc mãi, cả người thoạt nhìn đều giống như bị thần kinh: “Kế tiếp nên làm cái gì bây giờ? Bên ngoài vì sao một người cũng không có? Người đều đi đâu vậy?”
“Về trước đi! Trở lại khách sạn!” Sở Tu lớn tiếng kêu hắn, hắn mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Sở Tu, há miệng thở dốc tựa hồ muốn nói cái gì.
Trong sương mù đột nhiên vươn vô số bàn tay, có trắng nõn có khô gầy, có nam có nữ, có vết thương chồng chất, thậm chí còn có tàn khuyết không được đầy đủ, một bàn tay lặng yên không một tiếng động cầm cổ chân của người mới, bắt được bả vai, chỉ trong nháy mắt, hắn thậm chí còn chưa kịp kêu thảm thiết, đã bị kéo vào sương mù dày đặc.
Những người khác còn chưa đi đến cửa, thấy thế té ngã lộn nhào, bò vào khách sạn.
“Tại sao lại như vậy?” Kim Bội Nhu tê tâm liệt phế nói: “Trước kia chưa từng gặp qua loại tình huống này!”
Vóc dáng cao cùng vóc dáng thấp cũng hoảng loạn: “Loại tình huống này chúng tôi cũng chưa thấy qua……”
Tuy rằng không có người trải qua tình huống tương tự, nhưng mọi người đều rõ ràng một điều rằng, hiện tại bên ngoài cực kỳ không an toàn, người mới kia không phải là bị thứ gì đó kéo đi rồi sao?
Sở Tu đối mặt loại tình huống này lại rất bình tĩnh: “Tôi cảm thấy khách sạn cũng không an toàn, chúng ta nên nhanh chóng rời đi nơi này cho thỏa đáng.”
Cô vừa thốt ra lời này, Kim Bội Nhu liền cao giọng nói: “Tình huống vừa rồi cô có thấy không? Hiện tại đi ra ngoài chính là chết, ai dám đi ra ngoài!”
Vóc dáng cao cùng vóc dáng thấp phỏng chừng đã cùng cô ta hình thành đồng minh, hơn nữa thấy được tình huống của người mới kia, nhận định hiện tại sau khi ra ngoài hẳn phải chết, sao lại chịu đi mạo hiểm.
“Hiện tại chỉ có khách sạn là an toàn, bên ngoài như thế nào ai cũng không biết, manh mối của chúng ta lại không nhiều lắm, chẳng lẽ đi ra ngoài chịu chết sao?” Vóc dáng thấp có chút nóng nảy nói: “Cô là người mới cô biết cái gì?”
Vóc dáng cao cũng không thể che giấu tính cách của mình nữa: “Cô muốn đi ra ngoài thì cô tự mình đi đi! Người mới chính là người mới, tôi khômg biết nói gì nữa!”
Sở Tu không để ý đến bọn họ, nhìn thoáng qua Úc Thời Dịch, Úc Thời Dịch cũng gật gật đầu, tuy rằng không biết đã xảy ra biến hóa gì, nhưng khách sạn tuyệt đối an toàn không được bao lâu, hệ thống không có khả bố trí một nơi an toàn, để cả đời ở bên trong đều không có việc gì.
Chí sợ không lâu sau, bên này liền……
Thanh niên giống lưu manh gầm nhẹ một tiếng: “Cô ấy nói cũng không sai! Người mới người mới, các người đã trải qua mấy phó bản? Các người nói cho tôi biết, hiện tại trong tình huống này nên làm cái gì bây giờ? Không có biện pháp thì đừng ở chỗ này so sánh, dựa theo tính toán của trò chơi, nơi này rất nhanh sẽ không an toàn, tôi cũng đồng ý rời đi.”
“Chúng ta trải qua phó bản không nhiều lắm, nhưng so với cô ta lần đầu tiên vào trò chơi cùng là hơn phải không? Tình huống bên ngoài các người lại không phải không thấy được, đi ra ngoài? Đi chỗ nào? Chỉ sợ ra khỏi khách sạn một bước, liền sẽ bị thứ gì đó kéo đi! Ít nhất tạm thời khách sạn vẫn là an toàn, chúng ta đây không phải là đang suy nghĩ biện pháp sao?” Vóc dáng thấp cười lạnh nói: “Các người nếu muốn đi hiện tại liền có thể đi đó, không có ai ngăn cản các người cả.”
Người đàn ông lúc trước từng bị thương là đồng đội của Kim Bội Nhu, nhưng lại được Sở Tu bọn họ cứu một lần, kẹp ở giữ hai phía, đành phải hòa giải: “Mọi người không cần cãi nhau, đã là lúc nào rồi, tôi cũng cảm thấy chúng ta nên rời khỏi đây, nhưng tạm thời là an toàn, chúng ta trước hết có thể nghĩ biện pháp, cãi nhau ngược lại là lãng phí thời gian.”
Sở Tu sớm đã có dự cảm không lành, bởi vậy không nói nhiều lời với bọn họ: “Tin tưởng lời tôi nói thì hiện tại liền đi, chậm một chút nữa chỉ sợ cũng không còn kịp rồi.”
“Cô muốn đi thì đi đi.” Kim Bội Nhu bọn họ hiển nhiên là không tin người mới, bởi vậy châm chọc mỉa mai, nhưng cũng không có ý định đi.
Sở Tu nhìn quanh một vòng rồi lập tức đi ra ngoài, Úc Thời Dịch cũng lập tức đuổi kịp, người thanh niên giống lưu manh vốn dĩ ôm cánh tay đứng ở bên cạnh, do dự một chút lúc sau cũng theo sau.
Người đàn ông đã được cứu một lần hiển nhiên càng tin tưởng đồng đội của mình hơn, cuối cùng cắn răng dậm chân vẫn là lưu lại.
Vì còn lại bảy người người đường ai nấy đi, bốn người ở tại khách sạn, ba người rời đi.
Bên ngoài toàn bộ đều là sương mù, thậm chí còn không phân rõ đông nam tây bắc, Sở Tu cùng Úc Thời Dịch hai người ra tới, Úc Thời Dịch còn không hỏi Sở Tu muốn đi đâu, thqnh niên giống lưu manh lại lao tới.
"Hai người có phải có chút manh mối hay không?”
Sở Tu gật gật đầu: “Nhưng cũng không dám xác định, nếu anh tin thì tôi nói cho anh nghe.”
“Kỳ thật tôi cũng có một chút manh mối, tôi cũng không muốm chiếm tiện nghi của cô, tôi biết cửa ra ở nơi nào.” Thanh niên giống côn đồ vươn tay: “Hợp tác một lần?”
Loại thời điểm này còn không hợp tác chính là não tàn, Sở Tu cùng Úc Thời Dịch cũng vươn tay, bắt tay với hắn một cái.
“Hiện tại trước tiên đi theo tôi.” Sở Tu móc di động ra nhìn thời gian, hiện tại là rạng sáng giờ, nhưng là sắc trời âm u, một ánh mặt trời cũng không có, ngược lại cho người ta cảm giác bị mây đen đè ép.
Hơn nữa nơi nơi đều là sương mù, người hơi bị mù đường, chỉ sợ cũng không tìm thấy phương hướng.
Nhưng Sở Tu ở phương diện nhìn đường đặc biết giỏi, nơi cô đã đi qua một lần, sẽ có thể chặt chẽ ghi tạc trong lòng, trừ phi gặp được đặc thù tình huống, bằng không không có khả năng đi nhầm.
Ba người cùng nhau đi vào trong sương mù, trong sương mù rất nguy hiểm là điều mà mỗi người đều biết, nhưng có đôi khi không mạo hiểm còn muốn bình yên vô sự thông quan, đó quả thực là người si nói mộng.
“Theo sát tôi.” Sở Tu dẫn đầu, hai người đi theo cô, ba người đi đến nơi kì lại kia, sương mù thật sự rất kỳ quái, người đang ở trong sương mù, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy vật cách mình rất gần, nhưng nếu nhìn xung quanh bốn phía, một ít kiến trúc cao lại có thể thấy rõ ràng hơn những vạt cách vản thân rất gần.
Bất quá đây cũng là phương tiện để Sở Tu nhớ đường, cô mang theo người rẽ trái rẽ phải, một đường hướng về nơi lúc trước đã từng đi qua, chính là nơi cô cùng vóc dáng cao vóc dáng thấp ba người cùng nhau tra xét qua, dường như là phòng của các trưởng khoa.
Lại nói tiếp, đây cũng rất kỳ quái, rõ ràng lúc trước người mới kia cũng không làm cái gì, chỉ là đứng ở trên đường phố, đã bị một đống bàn tay kéo đi rồi, ba người bọn hj ở trong sương mù đi tới đi lui, thế nhưng không có gặp được một sinh vật không bình thường.
Rất nhanh đã đến nơi, Sở Tu quay đầu lại nhìn thoáng qua, đỉnh nhà trọ cũng rất cao, nhòn nhọn như là chiếc mũ, mà giờ phút này cái mũ này đang bốc cháy, khói dày đặc ở không trung xoay quanh.
Cô thở dài ra một hơi, lúc nãy cô cũng không phải là không khuyên bọn họ, chỉ là những người đó không chịu đi mà thôi.
Sở Tu quay đầu nhìn lại, những người khác cũng nhìn thoáng qua, cuối cùng đều lắc lắc đầu, chính mình đã lựa chọn thì không thể trách người khác.
“Đi.” Sở Tu tiếp tục đi về phía trước, nơi cần đến rất nhanh liền xuất hiện ở trước mắt, rốt cuộc cô biết vì sạo dọc theo đường đi đều không gặp phải cái gì, hoá ra đều ở chỗ này chờ rồi.
Những tòa nhà mái trắng lặng lẽ được bao quanh bởi hàng rào thép gai, bên cạnh đó là vô số quái vật, mỗi con đều là hình dáng con người, nhưng cũng giống như ông già kỳ lạ trước đây, đều mang một số đặc điểm không giống con người bình thường.
Bọn nó qua lại xung quanh lưới sắt, giống như là phòng ngừa có người xông vào nơi này.
Bất quá điều đó cũng nói cho Sở Tu biết, phán đoán của cô là chính xác, nơi đây rất quan trọng, thậm chí có khả năng là mấu chốt để thông quan..