Ở Riêng Thì Có Làm Sao?

chương 1-2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Ôi, trời ạ, nhìn xem cái cơ ngực dính bọt nước kia ở dưới ánh mặt trời cư nhiên thực sự sẽ lòe lòe tỏa sáng nha...... Ôi, ông trời của tôi ơi, còn có cơ bụng, ông trời a, cơ bụng của nam nhân thực sự có thể rắn chắc như vậy sao? Ta còn cho rằng mấy người mãu trên tạp chí đều là nhờ photoshop...... Ôi, ông trời ơi, thực sự rất không công bằng ~~ rất không công bằng ~~ nam nhân sắp bốn mươi tuổi mà sao dáng người có thể rắn chắc gợi cảm như vậy a!"

Buổi sáng đúng sáu giờ, Tân Vi Ny cầm kính viễn vọng, tầm mắt tập trung ở bể bơi trong biệt thự cách đó không xa dưới con dốc của nhà mình, người nam nhân có thân thủ nhanh nhẹn như thuồng luồng lại rất đẹp trai cao lớn kia, gần như là mỗi ngày đều nhìn lén người ta, cô vẫn liên tục kinh hô.

Ánh mắt cô ăn đủ đậu hủ, hai tay ở trên bàn phím tung bay nhanh, trên màn hình tinh thể lỏng xuất hiện văn tự cô vừa nhập vào......

"Vòm ngực cường tráng của anh theo động tác phập phồng lên xuống, anh cười lộ vẻ tà mị, cô nhìn từng vẻ mặt gợi cảm quyến rũ của anh nói: "hãy yêu em......" cô rên rỉ, còng eo mềm mại mảnh khảnh khát cầu nâng hướng về phía anh, đôi mắt như đen như mắt chim ưng của anh tràn đầy ngọn lửa dục vọng......"

"Tên vô dụng." Dì Vương ơ một bên lạnh lùng

Trang /

nói.

Cô ngẩng đầu, nháy mắt mấy cái, vô tội nhìn dì Vương. "Dì Vương, là đang nói con sao?"

Cô, Tân Vi Ny, không tính nổi tiếng, cũng không tính không nổi tiếng, là một tác giả ngôn tình, làm cho công ty khá lớn, thị trường phản ứng bình thường, nhưng không viết sách mới thì độc giả lại sẽ tưởng niệm một chút, xuân xanh hai mươi tám. Bởi vì rất ít khi ra cửa phơi nắng, da thịt trắng tinh, cũng bởi vì cả ngày ở nhà, trang điểm lại theo kiểu thoải mái tự nhiên, nên thường thường chỉ buộc tóc, mặc quần sóc áo T- shirt chạy loạn ở nhà. Bộ dáng không giống hai mươi tám, cũng không giống mẹ của hai dứa bé, mà ngược lại giống sinh viên mới bước chân ra xã hội, đây là thứ trạch nữ tác giả Tân Vi Ny có thể tự hào duy nhất.

"Không nói con thì dì sẽ nói ai? Con không biết gần đây hành vi của con càng lúc càng biến thái sao? Cư nhiên mỗi ngày cầm kính viễn vọng nhìn lén ông xã của mình bơi lội?! Dì thực sự sợ có người phát hiện loại hành vi biến thái này của con rồi chạy tới báo cảnh sát đấy! Con có từng nghĩ tới hay không, tuy rằng cậu ta là ông xã của con, nhưng ở trong mắt người ngoài còn tưởng rằng con có ý đồ gì đấy, vì đối tượng con nhìn lén là nghị viên trẻ tuổi lại được chờ mong nhất trong chính đàn đó!"

Tân Vi Ny bừng

Trang /

tỉnh đại ngộ. "Ôh, hoá ra là dì đang tức chuyện này." Cô quay đầu lại tiếp tục đánh chữ, ánh mắt tiếp tục ăn đậu hũ, nam nhân này chính là cực phẩm hiếm có a!

Cô cợt nhả nói: "Dì cũng không hiểu thống khổ của con ồi, sáng tác là cần linh cảm nha! Con phải gia tăng kích thích thị giác, mới có thể kích phát ra linh cảm sáng tác. Sáng sớm mỗi ngày con phải rời giường nhìn lén anh ấy bơi lội như vậy cũng là một chuyện rất vất vả đấy chứ!" Cô viết bản thảo, ánh mắt vừa ăn đậu hũ, còn có thể đấu võ mồm cùng dì Vương, một lòng tam dùng, cái này kêu là quen tay hay việc sao?

Dì Vương hoàn toàn bùng nổ, hai tay mập mạp chống eo gầm nhẹ rít gào: "Nhìn lén ông xã bơi lội có thể kích thích linh cảm của con?! Coi tưởng dì không biết gì, tùy tiện lừa gạt ta à?"

Nam nhân đang lấy một cái tư thế suất khí làm cho huyết áp của người ta lên cao nhảy xuống nước. Ôi, ông trời......

Tân Vi Ny nhìn chằm chằm kính viễn vọng, tay nhỏ bé vẫy vẫy giống đuổi ruồi bọ. "Đương nhiên nha, con đang viết cảnh kích tình mà."

Dì Vương rống to: "Vậy rõ ràng có thể gọi điện thoại hẹn Triệu nghị viên thuê phòng, trực tiếp lên sân khấu hành sự không phải cũng có linh cảm sao?!"

Tân Vi Ny quay đầu, hoảng sợ trừng to mắt. Cô có thấy con gián

Trang /

biết bay cũng không có phản ứng như vậy. "Dì Vương, dì điên rồi nha, con cùng anh ấy đã ở riêng hơn bảy năm, sao con có thể tìm anh ấy thuê phòng đây? Còn gọi điện thoại hẹn hành sự nữa chứ......"

"Con chính là nhát gan mà thôi," Dì Vương nhún vai cảm thấy không có gì đáng ngại. "Loại sự tình này thì có cái gì khó khăn? Tựa như đi xe đạp thôi, học xong thì sẽ không thể quên được, cho dù thật lâu không động đến, chỉ cần bắt đầu, cái cảm giác gì cũng đều ùa về rồi ~~"

Tân Vi Ny nghẹn họng nhìn trân trối, cằm thiếu chút rơi xuống. Sao có người đã qua tuổi bán trăm (nửa trăm = ), nói chuyện lại có thể cay độc như vậy?

"Dì Vương, dì làm cho con cảm giác có bóng ma, nếu con có cơ hội lên giường với nam nhân, con sẽ cả đời đều không thoát khỏi được "xe đạp luận" của dì, lên giường cùng chuyện đi xe đạp không thể mang ra bình xét cùng nhau."

Ánh mắt lợi hại của dì Vương bắn đến. "Tốt nhất đối tượng con lên giường cùng là ông chủ của ta!"

Tân Vi Ny mị mắt ngắm nhân. "Khi nào ngươi còn kiêm nhiệm giám ngục dài?"

Dì Vương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ. "Nhận tiền lương làm việc cho người, con hẳn là nhớ trong bảy năm nay là ai trả tiền lương cho dì chứ?!"

Đúng vậy, là ông xã ở riêng của cô, lúc trước cô rời nhà

Trang /

chuyển đến nơi đây là chủ ý của anh, phòng ở là do anh chuẩn bị, mời dì Vương chiếu cố cô, chiếu cố bọn nhỏ cũng là chủ ý của anh. Đối với quyết định ở riêng năm đó, bên nhà mẹ đẻ của cô không lượng giải, mẹ thì tức giận đến nỗi không muốn nói chuyện với cô, ngược lại là dì Vương thành người thân thiết nhất của cô......

"Cho nên con muốn cùng người khác lên giường, còn phải xem ta- người giám ngục này có đồng ý hay không!"

Nghĩ đến chuyện mẹ không lượng giải, Tân Vi Ny không thể không thấy chua xót trong lòng, nhưng nàng vẫn cợt nhả pha trò cùng dì Vương. "Dì Vương, chúng ta ở chung bảy năm, nể tình thấy con ở sắp biến thành oán phụ, ngài để con kết giao bạn trai có khó khăn như vậy sao?"

"Chậc, đó dọi là hồng hạnh xuất tường."

"Hừ, vậy thì dì đừng nói con lấy kính viễn vọng nhìn lén nam nhân bơi lội tìm linh cảm nữa!"

"Tên vô dụng, cư nhiên lại lấy ông xã làm đối tượng ảo tưởng tính?! Thật sự là một sự kiện gây cười nhất thiên hạ, con a, dám viết không dám đụng vào! Không còn thuốc chữa!"

Đúng vậy, cô chính là vô dụng, mới có thể rơi vào tình cảnh như hôm nay, cô có được người nam nhân kia, khắp thiên hạ chỉ có cô có thể quang minh chính đại đụng vào anh. Nhưng cô lại chỉ có thể trốn

Trang /

tránh ở bên cạnh, mỗi ngày lấy kính viễn vọng nhìn lén người ta, ô, đáng tiếc cho cơ ngực tinh tráng cùng cơ bụng mê người kia a......

"Con vốn đã vô dụng mà......"

Cảm thấy chính mình thực sự quá vô dụng, ánh mắt cô vẫn đang dính vào thân ảnh trong kính viễn vọng không tha.

"Nhưng mà...... Nói thật, dì Vương, rốt cuộc là anh ấy làm như thế nào vậy? Sao có thể đem chính mình luyện thành "Lôi thần Thor"? Hội nghị tạm ngưng họp sao? Có thế anh ấy mới có thời gian rảnh tập thể hình mà...... Ông trời, con sắp chảy máu mũi......"

Dì Vương thở dài, lắc đầu, cảm thấy ông chủ phu nhân thực sự khiến người ta phải giậm chân giận dữ. "Này còn muốn trách ai? Không có lão bà cùng đêm xuân, Triệu nghị viên đáng thương chỉ có thể ở phòng tập thể thao rèn luyện thân thể, tiêu hao thể lực, đáng thương nha ~~ thủ thân bảy năm, lão bà còn muốn tìm người khác......"

Dì Vương nói lảm nhảm, bà càng lúc càng phản đối loại hình thức ở riêng này, thỉnh thoảng sẽ giúp ông chủ của mình bênh vực kẻ yếu.

"Dù Vương, hôm nay con phải nộp bản thảo" Tân Vi Ny hạ lệnh trục khách.

Dù Vương gật đầu. "Dì biết a, chờ một chút biên tập mới của con sẽ đến, ngày hôm qua anh ta có gọi điện thoại tới hỏi đường đi như thế nào, phải bắt xe công cộng

Trang /

như thế nào."

Tân Vi Ny kinh hãi. "Dì nói cho anh ta rồi?!"

"Bằng không thì sao?"

Tân Vi Ny ôm đầu. "Oa, con sẽ bị dì hại chết! Trời ơi, ưu việt khi ở vùng đất thâm sơn cùng cốc chính là ngoại nhân rất khó tìm đến nơi này, điện thoại thúc giục giao bản thảo cũng dễ đối phó, dù chỉ đường cho anh ta đi đến nhà, là muốn chặt đường sống của con sao?!"

Dì Vương lạnh lạnh nói: "Đúng giờ giao bản thảo sẽ không cần mỗi ngày phải trốn biên tập, bảo con sớm viết đi, con không nghe, còn mỗi ngày vui đùa tranh giành với lũ trẻ, xứng đáng a!"

Tân Vi Ny ôm đầu kêu oa oa. "Dì không hiểu a! Tác giả rất mẫn cảm, được ăn ngon ngủ ngon tâm tình không áp lực mới có động lực, có động lực con mới có sức bật. Công việc này rất tịch mịch, khổ trong lòng mọi người căn bản không hiểu, căn bản không hiểu a......"

"Phải phải phải, dì không hiểu, dì thực sự không hiểu, dì làm sao có thể biết suy nghĩ của con. Dì chỉ biết là, rõ ràng là bà xã của người ta, lại chỉ biết trốn ở chỗ này nhìn lén người ta, tên vô dụng!"

Nói xong, dì Vương lại bắt đầu hát đệm. Nhìn đôi vợ chồng này bảy năm vẫn tiết mục muốn ăn không dám ăn, ngay cả người có tính tình tốt như bà cũng sắp mất hết kiên nhẫn.

"Nha, dì Vương, cầu dì đừng

Trang /

nữa nói......"

Đôi song sinh của bọn họ...... Hạo Hạo cùng Nhị Nhị năm nay tám tuổi, sau khi đi nhà trẻ, bọn nhỏ trở về Triệu gia, nhưng dì Vương vẫn lưu lại làm bạn với cô, hai người cả ngày đấu võ mồm, cuộc sống lạc thú hơn rất nhiều, bọn nhỏ cũng mỗi ngày trở về tìm cô cùng chơi đùa. Cô cùng Triệu Thừa Quốc tuy rằng ở riêng, khoảng cách cũng chỉ là nột đoạn triền núi ngắn, đối với bọn nhỏ mà nói, cha mẹ ở riêng cũng không có tạo thành ảnh hưởng quá lớn gì.

Bọn nhỏ sau khi về Triệu gia, cô không muốn làm sâu gạo được ông xã ở riêng tru cấp nuôi dưỡng, cho nên chọn đi theo sở trường thứ hai của mình- Sáng tác.

Trừ bỏ đàn dương cầm không có duyên, cô còn có thể viết văn, cũng có một đống suy nghĩ thiên mã hành không, vì thế cô bắt đầu viết bản thảo, gia nhập vào thế giới tiểu thuyết ngôn tình, chấp bút cũng đã được bảy năm. Công việc này hoàn toàn thích hợp với cô, không cần lên sân khấu, không cần lộ diện, cô giúp mình tìm con đường thích hợp nhất, đương nhiên cũng sẽ không có người tưởng tượng được cô có quan hệ cùng ngôi sao chính trị Triệu Thừa Quốc, ngoại giới chỉ biết Triệu nghị viên có hai đứa con, nhưng mẹ của thì hoàn toàn không biết gì, thậm chí có đồn đãi nói phu nhân của Triệu nghị

Trang /

viên là một vị nghệ sĩ dương cầm ẩn cư nhiều năm ở Vienna, a, cô thật sự chỉ là truyền thuyết......

Nam nhân kích thích linh cảm của cô lúc này rời khỏi bể bơi, thời gian đúng giờ rưỡi, một giây cũng không kém. Người nam nhân kia đúng giờ như đoingf hồ báo thức vậy.

Tân Vi Ny nganh chóng lưu bản thảo, cũng rời khỏi chỗ ngồi theo. Mỗi một ngày, trừ chuyện nhìn lén ông xã ở riêng bơi lội, cô còn có thể giúp bọn nhỏ chuẩn bị bữa cơm trưa dinh dưỡng, đây là kiên trì của cô, vì sức khoẻ của bọn họ, cũng vì sáng sớm liền có thể nhìn thấy con. Hạo Hạo cùng Nhị Nhị mỗi ngày trước khi đến trường, lái xe hội sẽ vòng qua chỗ cô, mà cô sẽ kissbye bọn nhỏ, sau đó đưa hộp cơn cho bọn họ.

Cơn hộp hôm nay là theo kiểu Nhật, ngọc tử nướng, chân gà chiên, cơm rang, rau xanh là cà chua và ngô non mà bọn nhỏ thích nhất, còn có hoa quả tráng miệng. Nguyện liệu đã được chuẩn bị thoả đáng từ đêm hôm trước, tuyệt đối kịp đưa cho bọn nhỏ trước bảy giờ mười lăm phút. Tài nấu nướng của coi dưới sự chỉ dạy của dù Vương đã có thể có cấp bậc đầu bếp.

Bảy giờ đúng, Tân Vi Ny ôm hai hộp cơn đứng trước cửa nhà, coi bỏ chiếc krpj tóc hình cá mập trên đầu xuống, vuốt lại mái tóc dài đến eo, chỉnh sửa lại quần áo trên người,

Trang /

ngoài miệng thủy chung lộ vẻ ý cười. Chiếc xe màu đen chạy băng băng thong thả về phía cô...... Lái xe của Triệu gia sẽ đưa bọn trẻ đến trường trước, sau đó chở Triệu nghị viên đi làm, cho nên anh cũng ở trên xe. Tân Vi Ny hít sâu một hơi......

Một bên là dì Vương cảm giác được sự khẩn trương của cô, bất đắc dĩ mà thở dài. "Thật không biết như vậy thì có ý nghĩa gì......"

Lúc này, Hạo Hạo cùng Nhị Nhị lao xuống xe, hai đứa bé nghịch ngợm đáng yêu, Hạo Hạo thích giả vờ lạnh lùng, Nhị Nhị cười meo meo, bọn họ đều được di truyền ngũ quan thâm thuý của ba, cũng được di truyền sự tinh xảo của mẹ. Lúc mới sinh ra còn có công ty quảng cáo tìm tới cửa, nếu không phải ba của chúng là nghị viên, nói không chừng đã sớm trở thành ngôi sao nhí.

"Mẹ!" Nhị Nhị lao về phía cô, một phen cọ tiến vào trong lòng mẹ. "Mẹ ~~ mẹ ~~"

Nhị Nhị là muội muội, thích cười thích làm nũng, không giống anh trai Hạo Hạo hay ba, thích giả vờ lạnh lùng không để ý tới ai.

"Chào, sớm an, bảo bối." Tân Vi Ny dùng sức hôn cái của con gái, không quên xoay người ôm lấy con trai cũng hôn một chút. "Sớm an, tiểu Hạo Hạo." Chọc cho Hạo Hạo thích giả vờ lạnh lùng oa oa kêu to.

"Không cần a! Thực ghê tởm nha!"

Tân Vi Ny nheo mắt, một tay ôm con gái,

Trang /

một tay lôi con vài trong lòng, cố tình muốn hôn thật nhiều. Hạo Hạo như một ông cụ non, từ nhỏ đã thích làm nghiêm túc, loại cá tính ngoài lạnh trong nóng này, làm mẹ chỉ có thể mỗi ngày đều trêu chọc nhóc, làm cho nó cười nhiều một chút.

Hạo Hạo sợ ngứa lại sợ xấu hổ đương nhiên là ồn ào kháng nghị. "Mẹ, không cần như vậy a, rất ngứa! Nhị Nhị đem mẹ lôi đi a!"

"Ha ha ha, em mới không muốn nha!" Nhị Nhị cười to. Bé thích cười nhạo anh trai, đương nhiên sẽ không ngăn cản mẹ.

Tân Vi Ny cam nguyện, buông con trai đang giãy dụa, còn không quên nói vài câu. "Mẹ là mẹ con, để cho mẹ hôn vài cái thì như thế nào? A, đúng rồi, ngày mai mẹ sẽ tô son, giúp con đóng mấy cái dấu đỏ được không?"

Hạo Hạo tức giận. "Muốn hôn sao mẹ không đi hôn ba ba nha! Con là con, cũng không phải là ông xã của mẹ!"

Tân Vi Ny nhăn mày. "Ái chà, tiểu tử này nói chuyện không lớn không nhỏ, nói, học ở đâu?!"

Cô vừa muốn bắt con, nó chợt lóe nhất trốn, nhưng lại trốn ra sau lưng ba.

Cô không kịp phanh lại, cả người mất tốc độ lao vào trong ngực nam nhân......

"A!"

Nam nhân suất khí anh tuấn trước mắt chính là ông xã ở riêng bảy năm của cô, Triệu nghị viên trong miệng dì Vương- Triệu Thừa Quốc.

Tân Vi Ny kêu một tiếng, ngã vào

Trang /

trong lòng anh, ngửi được mùi nước cạo râu tươi mát trên người anh. Cô đỏ mặt, trong lòng nai con chạy loạn, trời ạ trời ạ......

Cô không chú ý tới bàn tay to trên lưng mình, không chú ý đến tư thế tràn ngập ham muốn chiếm hữu, không chú ý tới khát vọng trong mắt anh khi ôm cô vào lòng, trong óc cô trống rỗng, cái gì cũng không chú ý được......

Cô nhanh chóng đứng thẳng dậy, rút lui ba bước, ngửa đầu, nhấc tay, có chút xấu hổ tiếp đón. "Sớm......"

Triệu Thừa Quốc vẫn duy trì ôn hòa mỉm cười, trong lòng bỗng nhiên mất đi độ ấm làm cho anh cảm thấy không thỏa mãn, anh nhìn chiếc áo phông cổ tròn ngắn tay của cô. Chiếc áo phông vừa người dán vào khuôn ngực đẹp đang phập phồng của cô, nơi tròn đầy trong lúc này giống như đóa hoa đang nở rộ hơi lộ ra khe rãnh, nắm chặt eo nhỏ, chiếc quần sóc ngắn ngủi không che được đùi đẹp thon dài, trong không khí có mùi hương thanh nhã thuộc về cô...... Vi Ny hồn nhiên không biết cô gây cho anh bao nhiêu ảnh hưởng, đáy mắt màu đen của Triệu Thừa Quốc đầy vẻ đói khát.

"Ăn mặc theo mùa sao?" Anh nói, tiếng nói trầm thấp.

Tân Vi Ny nhanh chóng tìm lời thoại. Cô căn bản không nghĩ tới anh sẽ xuống xe được không? Anh luôn luôn đều là ở trên xe chờ bọn nhỏ chào hỏi cô xong! "Ách, tháng sáu

Trang /

trên núi Dương Minh cũng bắt đầu nóng......"

Triệu Thừa Quốc mỉm cười. "Rất đẹp mắt."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hoàn toàn bạo hồng. "Ách, cám ơn...... Chính là quần áo bình thường mà thôi......"

Không phải cô không chú ý tới ánh mắt nóng rực của anh, nhưng không phải anh đã vận động qua sao? Không phải anh đã tiêu hao điệu thể lực đi rồi à? Có thể không cần nhìn cô như vậy được không......

Cô nhanh chóng dời đi lực chú ý, cầm hộp cơm trong tay đưa cho bọn nhỏ. "Ngọc tử nướng, ngọc tử nướng."

Nhị Nhị ôm hộp cơm vui vẻ mà kêu to. "Nha, ngọc tử nướng! Con thích nhất ngọc tử nướng!"

Hạo Hạo cầm hộp cơm, lắc đầu. Mẹ vừa chạm vào đến ba lập tức sẽ biến thành người máy cứng ngắc.

"Nhanh lên xe, bị muộn rồi, bị muộn rồi......"

Triệu Thừa Quốc mỉm cười xem vợ mình hốt hoảng đuổi người, ánh mắt chợt loé lên. "Mai anh sẽ đến Cao Hùng công tác."

Vừa vặn cha mẹ chồng tháng này cũng đến Anh quốc gặp bạn, Tân Vi Ny lập tức hiểu được ý tứ của anh. "Nha, vậy em sẽ đón Hạo Hạo cùng Nhị Nhị đến nhà em."

Triệu Thừa Quốc tâm tình đang tốt nhưng khi nghe đến cô nói hai chữ "Nhà em", cả khuôn mặt tựa như bỏ vào ngăn đông lạnh. "Nhà em?"

Xem, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng có thể lạnh

Trang /

đến nỗi làm cho người ta phát run.

Tân Vi Ny sửng sốt, không rõ vì sao mình lại giẫm phải địa lôi, hay là nhà này là tài sản của anh, cho nên phải nói là "Nhà anh"?

"Hoá ra em đem nơi này trở thành "nhà em"?"

Ơ, bằng không thì sao? Tân Vi Ny gắt gao nhíu mày, bị "Đông lạnh" không biết mở miệng như thế nào.

Anh xem nữ nhân duy nhất trên thế giới có thể khiến cho anh ruồng bỏ lý trí, trong lòng chỉ có moitj mình cô, cho dù cô thỏa hiệp nhát gan lựa chọn rời khỏi anh, ruồng bỏ tình yêu của bọn họ, anh phẫn nộ trước sự lựa chọn của cô, nhưng anh vẫn muốn nàng, chỉ có cô mới là khát vọng duy nhất của anh.

Anh buồn bực muốn biết, cô có khát vọng giống anh hay không......

"Anh cho rằng nơi anh ở, mới có thể gọi là " nhà em"."

Triệu Thừa Quốc không vui nói, xoay người lên xe, Nhị Nhị thiên chân vô tà cũng ôm hộp cơm đi theo lên xe, còn không quên nói hẹn gặp lại với mẹ và dì Vương. "Mẹ, bà Vương, bye bye~~".

"Nhị Nhị, bye bye......" Tân Vi Ny không hiểu ra sao. Anh đang giận cái gì? Hả, anh đang giận cái gì a!

Hạo Hạo không lên xe, ngược lại chỉ ôm hộp cơm bất đắc dĩ mà nhìn mẹ.

Tân Vi Ny không hiểu ra sao, chán nản cùng con dậm chân kháng nghị. "Làm chi nhìn mẹ như vậy? Giống như mẹ làm sai cái gì vậy......"

Hạo Hạo thở dài,

Trang /

lời nói thấm thía hỏi: "Lão mẹ, mẹ thực sự không biết lão ba đang giận cái gì sao?"

Lão mẹ? Lão mẹ?! Cô không đến ba mươi tuổi đã bị con chụp cho cái từ "Lão" này?!

"Triệu Hạo Đình! Con ngứa da à, mẹ ngươi còn thanh xuân dào dạt được không!"

"Đại ngu ngốc."

Hạo Hạo xoay người lên xe.

Tân Vi Ny toàn bộ giận dữ. "Triệu Hạo Đình, ngươi nói cái gì?!"

Nhưng chiếc xe màu đen trang bị kính chống đạn đã chạy băng băng đi xa, mà thủy tinh chống đạn có hiệu quả cách âm tuyệt hảo, làm cho cô cho dù kêu gạo rách họng thì cũng chẳng có ai nghe thấy!

Tân Vi Ny ủy khuất nhìn dì Vương, tức giận cáo trạng. "Dì Vương, dì nghe được sao? Triệu Hạo Đình tên tiểu tử kia cư nhiên dám mắng con là đại ngu ngốc......"

Dì Vương lắc đầu. "Hừ, con vốn chính là kẻ ngu ngốc, Hạo Hạo quá thông minh."

Dì Vương không để ý tới cô, lập tức xoay người vào nhà.

Tân Vi Ny trừng mắt chiếc xe màu đen vừa ly khai, lại xoay người trừng mắt dì Vương không để ý tới cô, ô, cô làm sai cái gì chứ? Vì sao mọi người đều phải mắng cô ngu ngốc?

Nhưng vào lúc này, một gã nam tử thân hình cường tráng như gấu trèo lên trên núi, khi nhìn thấy Tân Vi Ny, cả người mừng như điên không thôi.

Anh ta chật vật lao về phía cô, gào thét: "Vi Ny, Vi Ny, cuối

Trang /

cùng tôi cũng tìm được nhà cô, cuối cùng tôi cũng tìm được nhà cô ~~"

Anh ta dường như phải nhận hết ủy khuất, mở ra hai tay hừng hực ôm lấy cô. "Nhà cô sao lại khó tìm thế vậy chứ?"

Tân Vi Ny chấn động, ông trời! "Chủ nợ" cư nhiên tìm tới cửa?!

"Anh sớm như vậy đã đến nhà tìn tôi?" Cô sắp bị dọa chết.

"Tôi sợ co chạy trốn mà......"

"Tôi là kéo dài thời gian nộp bản thảo chứ không phải trốn nợ, làm sao phải chạy trốn?!"

"Ô, dì Vương đề nghị muốn tôi sớm một chút lên núi nhìn chằm chằm ngừoi thì tốt hơn a......"

Cái này thì Tân Vi Ny không biết nói gì. Anh ta là người biên tập mới của cô, họ Lam, mọi người đều gọi anh ta là Tiểu Lam, bộ dáng như một con gấu, cá tính lại yếu đuối như nữ nhân, kỳ thực anh ta thực sự coi mình trở thành nữ nhân, còn có một bạn trai sống chung.

Tân Vi Ny nhìn Tiểu Lam, Tiểu Lam nhìn cô.

"Bản thảo đâu?" Tiểu Lam nức nở hỏi, mệt chết khiếp còn không quên thúc giục nộp bản thảo.

"Ách, Tiểu Lam a, là như vậy......"

Kéo đại vương kéo dài thời gian nộp bản thảo Tân Vi Ny bắt đầu biên chế một ngàn lẻ một lý do.....

Một đầu khác, sau khi nam nhân trên chiếc xe vừa ly khai nhìn thấy vợ mình để cho moitj tên đàn oing xa lạ ôm, nếu nói là kinh ngạc, chẳng

Trang /

bằng nói là cuồng nộ.

"Nghị viên, có quay lại không?" Lái xe hỏi.

Nếu quay đầu, Hạo Hạo cùng Nhị Nhị ắt phải sẽ đến trễ.

Người kia là ai?

Triệu Thừa Quốc cảm thấy tức giận trước nay chưa từng có đang thiêu đốt ở trong lòng.

Nhị Nhị thiên chân vô tà nói: "Đó là người biên tập mới của mẹ - chú Tiểu Lam, mỗi ngày mẹ đều chat webcam với chú Tiểu Lam nha, con với anh trai cũng đã chào hỏi qua chú ấy."

Triệu Thừa Quốc nheo mắt, hai đấm nắm chặt. "Chat webcam?"

Vợ của anh cùng một người nam nhân khác mỗi ngày đều chat webcam?!

"Tiểu Trương, quay đầu." Anh lạnh lùng hạ lệnh.

"Ba, chờ một chút!" Hạo Hạo rõ ràng chính xác cảm thụ phẫn nộ của ba ba, nhanh chóng giải thích. "Ba, ba không cần trở về tìm chú Tiểu Lam tính toán sổ sách đây, chú Tiểu Lam không thích nữ sinh, bạn trai của chú ấy là nam sinh, avata msm có ảnh chụp chung của bọn họ."

Hạo Hạo thực thích giả vờ lãnh khốc, ở mặt ngoài cùng mẹ nhóc giống như có khoảng cách, không giống Nhị Nhị tri kỷ thân mật như vậy, nhưng chỉ cần có người hiểu lầm mẹ, cậu luôn là người thứ nhất nhảy ra bảo hộ cô, sủ là ông nội bà nội cũng không thể có ý kiến với mẹ cậu.

Anh đương nhiên tin tưởng con giải thích, nhưng anh càng cần sự chứng minh trực tiếp. Anh

Trang /

lôi di động ra, gọi điện thoại.

Ông chủ nhà xuất bản của Vi Ny cũng là bạn thân của anh.

"Cậu tìm một nam nhân làm tân biên tập cho Vi Ny?"

Khẩu khí nguy hiểm của anh làm cho ông chủ nhà cuất bản ở đầu kia điện thoại cũng cảm thấy hô hấp không thuận.

"Không không không, Thừa Quốc huynh anh suy nghĩ nhiều quá, Tiểu Lam có linh hồn là nữ nhân, anh ta chính là đầu thai nhầm vào thân thể nam nhân mà thôi, thực sự không có việc gì, trong nhà xuất bản từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài mọi nhân viên công tác là nữ đều coi Tiểu Lam là tỷ muội tôta đấy! Bất cứ chuyện tư mật gì của nữ nhân đều có thể thảo luận!"

Triệu Thừa Quốc cũng không hào phóng như vậy. "Tôi hy vọng biên tập của Vi Ny là nữ nhân chân chính."

Nói anh là ham muốn chiếm hữu quá mạnh mẽ cũng được, tóm lại anh không muốn làm cho Vi Ny cùng bất cứ nam nhân nào chat webcam, hoặc là tùy thời có khả năng bị nam nhân khác ôm!

"Yên tâm yên tâm, Tiểu Lam tuyệt đối so với nữ nhân còn muốn nữ nhân, huống hồ Tiểu Lam coa biện pháo thúc giục giao bản thảo rất tốt, bằng không cậu cho rằng vì sao tôi lại phải đổi biên tập cho người vợ thích kéo dài thời hạn nộp bản thảo của cậu như vậy?."

Ông chủ nhà xuất bản thuận tiện oán giận, Vi Ny rất ỷ lại chính

Trang /

mình sức bật, anh ta đương nhiên cũng hy vọng Tiểu Lam có thể bỏ thói quen xấu đó cho Vi Ny...... Dù Triệu Thừa Quốc thật sự không muốn quản vợ mình có đúng giờ nộp bản thảo hay không, nhưng nhờ ông chủ nhà xuất bản cam đoan mãi, cuối cùng cũng dẹp được cơn phẫn nộ mưa rền gió dữ của anh.

Kết thúc điện thoại, Hạo Hạo hỏi tiếp: "Lão ba, ngày mai ba muốn đi Cao Hùng công tác thật sao? Đây là lâm thời quyết định? Thư ký a di hôm qua còn nói với con, cuối tuần này ba sẽ ở nhà cùng chúng con."

Triệu Thừa Quốc nở nụ cười. "Ba không có đi công tác, ba sẽ ở lại trong nhà."

Thông minh như Hạo Hạo không tin nếu ba ba ở nhà, sẽ để cậu cùng em gái đến chỗ mẹ. Cậu hỏi tiếp: "Cho nên ba cũng sẽ cùng chúng con đi sang chỗ mẹ sao?"

Triệu Thừa Quốc cười nhìn đứa con thông minh. "Buổi sáng ba sẽ đi chơi bóng, con có thể mời mẹ về nhà, dạy mẹ bơi lội. Mỗi ngày mẹ đều nhìn ba bơi lội, ba đoán là mẹ muốn học bơi lội." Anh cười.

Năm đó, nếu không để cô tự do, yêu cầu của ngoại giới, trách móc nặng nề của nhà chồng, sự không lượng giải của nhà mẹ đẻ với cô, hết thảy sẽ tích lũy thành áp lực, mà Vi Ny sẽ trở thành một tòa núi lửa tùy thời bùng nổ.

Nếu không để cô đi, không cho cô tự do, anh biết rõ chính mình sẽ mất

Trang /

đi cô, mất đi nữ nhân anh từng nhận lời cả đời đều sẽ sủng co, yêu cô. Cho nên, anh quyết định buông tay, lựa chọn chờ đợi.

Mấy năm nay, anh lựa chọn chờ đợi, chờ đợi chính mình cùng Vi Ny có cơ hội đánh vỡ cục diện bế tắc.

Sao biết này một khi chờ chính là bảy năm, kiên nhẫn của anh sắp bị cô mài mòn hết, anh cần một cái cơ hội, một cái cơ hội không khiến cô bị sợ hãi, sẽ không làm cho cô lùi bước cách anh càng xa hơn.

Vi Ny khẳng định không biết, ở ngày đầu tiên cô đem kính viễn vọng dựng lên, nhắm về phía bể bơi, anh đã phát hiện, bởi vì vợ cuẩ anh hiển nhiên không chú ý tới màn ảnh kính viễn vọng sẽ bị phản quang.

Cũng là bởi vì như vậy, lúc anh phát hiện cô dùng kính viễn vọng nhìn lén mình, như là cô đang giúp anh mở một cánh cửa, một lời mời, cô không biết ngay lúc đó anh kích động ra sao, cảm động cỡ nào......

Hiện tại, nguy cơ "ôm ấp" được giải trừ, tâm tình anh tốt lên rất nhiều, huống hồ, anh thực sự chờ mong ngày mai có thể ở bể bơi trong nhà câu được con "Cá lớn" mắc câu. Hạo Hạo là tuyển thủ trong đội bơi lội của trường học, nhưng cậu hiểu được lão ba tuyệt đối không chỉ muốn cậu dạy lão mẹ bơi lội, mới sử xuất quỷ kế này.

"Lão ba, ba muốn cho lão mẹ về nhà sao?"

Triệu Thừa Quốc nhếch khóe môi. "Lão ba chỉ muốn cho mẹ con biết nhà mẹ ở đâu."

"Không phải hai người ở ruêng sao?"

"Bảy năm, thế là quá đủ rồi."

"Nha."

Hạo Hạo cúi đầu, giơ lên nụ cười vui vẻ.

Nếu lão ba có ý tưởng này, như vậy, cậu sẽ cố gắng giúp lão ba làm cho lão mẹ về nhà!

...

Mia: nhóc này đúng là không phải dạng vừa. Nhưng mà dễ thương ghê ^^

Truyện Chữ Hay