Đúng như lời anh nói, Anna có thời gian suy nghĩ lại mọi việc sau khi Connor đi được vài tiếng. Cô cố tập trung giặt đồ rồi đọc báo để khỏi nghĩ đến anh cùng những nụ hôn ngọt ngào ấy.
Có thời gian rảnh rỗi đọc báo thế này mới thật xa xỉ làm sao. Thường phải làm những công việc phục vụ cho người khác nên cô chưa bao giờ có lấy vài phút rảnh rỗi cho riêng mình ở New Orleans. Nếu làm vợ của một người đàn ông giàu có thì cô sẽ có được một cuộc sống đầy đủ sung sướng. Và Taylor cũng vậy. Đừng nghĩ đến điều đó.
Khi nghe có tiếng xe đến, cô dừng lại nghe ngóng. Cô lắng tai nghe tiếng cửa ga-ra xe kéo lên. Rồi nghe tiếng bước chân Connor nện trên sàn nhà. Đàn ông ai cũng đi đứng ồn ào vậy à?
Cô đóng cuốn sách mình đang không thật sự chú tâm đọc lại. Cô đi nhanh đến phòng Taylor rồi làm ra vẻ đang bận rộn vuốt lại mấy bộ đồ màu hồng xinh xắn mới giặt xong, rồi đem cất vào ngăn kéo.
Cô hồi hộp nghĩ liệu Connor có đến tìm mình không. Nhưng thay vì đi tìm cô rồi lại hôn cô thì anh gọi Sam ra sân sau giúp mình.
Tất cả im ắng đi một lúc. Cô tò mò không biết anh đang làm gì, tim đập rộn lên và cảm thấy mình đang mong ngóng anh một cách lạ kì. Cô chờ đợi, đợi thật lâu. Sau đó nghe tiếng khoan và tiếng búa vang lên. Cô chạy ra cửa sổ nhìn xuống. Connor đang đứng trên nhánh cây bồ đào điều chỉnh cái dây xích anh mắc chiếc xích đu màu xanh pha đỏ anh đã mua. Cô nín thở và lo lắng nhìn anh. Có vẻ như anh không tự tin lắm với công trình của mình.
Sam đứng dưới giữ chiếc ghế xích đu bé xíu. Đưa lên đưa xuống theo yêu cầu của Connor.
Khi Connor hoàn chỉnh treo xích đu xong, cô nín thở nhìn anh trèo xuống rồi nhanh nhẹn nhảy xuống đất. Anh dang đôi chân dài đứng ngắm chiếc xích đu. Một cơn gió thổi qua mái tóc vàng bay phất phơ trong gió. Anh đung đưa xích đu qua lại khi Guerra đang nhìn.
Sao Connor lại quá đẹp trai? Quá quyến rũ đến vậy? Cô thấy như mình đang là cô bé tuổi mười bảy mới biết yêu say đắm lần đầu. Cô muốn mở cửa sổ gọi anh rồi chạy xuống sân với anh.
Cô tưởng tượng mình sẽ ngước lên nhìn anh, khen anh đã lắp xong xích đu. Rồi anh cười với cô nụ cười khoáng đạt luôn làm cô xiêu lòng ấy. Có thể anh sẽ nắm lấy tay cô, hôn cô. Xong kéo cô lại gần hơn, rồi có thể hơn thế nữa ...
Không! Cô thở dài buồn bã rồi nhắm nghiền mắt lại.
Cô mường tượng cảnh một buổi tối nhàn rỗi ấm áp sau giờ làm, Connor đung đưa xích đu cho con, Taylor đang cười rất khoái chí, còn mình thì ngồi trên võng nhâm nhi trà đá và ngắm nhìn hai cha con. Cô tưởng tượng mình sẽ sống cả đời cùng những buổi tối như thế; Taylor cao lên, ngồi bên cạnh ba nó bập bẹ những từ đầu tiên; rồi Taylor đang nhuộm trứng phục sinh cùng Anna trong khi Connor vừa đọc báo vừa nhìn hai mẹ con; Taylor loai choai trong bể bơi, bơi qua bơi lại trong vòng tay hai người.
Anna vụt mở mắt. Cô tự buộc mình thôi không mơ mộng hão huyền nữa. Anh ta là một kẻ dối trá còn mình chỉ là đồ ngốc mà thôi. Không thể liều lĩnh yêu Connor rồi cùng chung sống hạnh phúc bên nhau được.
“Đáng ghét”, cô nói thầm, rồi quay người đi, mắt rưng rưng.
Anna giật mình khi nghe tiếng chân Connor đi lên cầu thang. Lúc này khoảng giờ phút. Cô có nghe tiếng chuông cửa ít phút trước.
“Mọi người đang ở đây”, anh hạ giọng nói nhỏ, “Abby, Caesar, Leo... Joanne”.
“Mẹ kế của em”.
“Phải. Họ đang ở trong phòng khách”, anh nói, “Anh đã mời trà rồi”.
“Chờ em một chút”, Anna nói nhỏ, vẫn không nhìn thẳng vào Connor. Hơi choáng vì hồi hộp và lo lắng, cô đứng trước gương trong phòng ngủ rồi thoa đi thoa lại mấy lượt son môi.
“Thôi để anh mời mọi người uống cà phê rồi em xuống sau nhé”.
Cô để thỏi son lên bàn rồi chau mày nhìn đôi môi đậm màu khó coi của mình. Da cô trắng nhợt như người ốm. Cứ nghĩ tô son nhiều trông sẽ khá hơn nhưng màu đỏ chói lại làm da nhợt nhạt thêm. Cô xóa bớt son môi rồi đi xuống cầu thang.
Ngay từ trong bếp cô đã nghe tiếng cười nói chuyện rôm rả. Mọi người đang ngắm nghía Taylor và cười nói râm ran. Còn Taylor thích chí ê a khi thấy có đông người xúm xít quanh mình.
Cô ngập ngừng bước vào phòng khách và đứng sững lại. Không gian chợt tĩnh lặng. Bầu không khí im ắng đầy ngại ngùng khi tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô. Cô cảm thấy căng thẳng và ngại ngùng. Mặc dù vậy, cô vẫn cố mỉm cười lịch sự.
Joanne - người phụ nữ tóc hung quyến rũ hẳn là mẹ kế cô - chạy đến nắm lấy tay cô.
“Chào mừng con đã về nhà, con yêu. Chúng ta đã đợi giây phút này lâu lắm rồi”. Nét mặt bà dịu lại, “Mẹ đã báo cho Terence, cha của con rồi. Ông sẽ đến đây ngay khi có thể”.
Anna kéo tay mình ra. Cô mơ hồ nhìn thấy cuốn sô tay và hồ sơ từ văn phòng Connor đang mở ra trên bàn nước. Một cậu bé tóc đen ngồi giữa Abby và Leo, đang bế Taylor.
“Becky”, Abby gọi nhỏ, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô đầy yêu thương và bối rối, “Em thân yêu”. Giọng cô trìu mến và quá đỗi ngọt ngào. Nghe du dương như tiếng nhạc, ai đã từng yêu thích thì khó lòng mà quên được. Không, phải nói là không thể quên.
Âm thanh ấy đã bị chôn giấu đâu đó trong kí ức của Anna, và khi nghe nó, Anna nhớ lại hình ảnh hai bé gái nắm tay nhau, nhảy lò cò. Cả hai đã từng nghĩ không gì có thể chia cắt được chúng.
Cô nhớ lại một bàn tay cứng ngắt chộp lấy mình rồi tống vào một chiếc xe chở hàng. Cô đã vẫy vùng chống cự. Chống cự dữ dội.
Sao cô lại nhớ ra những điều này? Những gì cô nhớ rất rõ đó là lúc một mình trong khoang sau xe, rồi chỉ có một mình mãi từ đó về sau cho đến khi gặp được người cô đã sẻ chia mọi thứ.
Một cách vô thức, cô bước lùi một bước. Như một đứa trẻ e ngại khi gặp toàn người lạ xung quanh, cô thấy mình càng lúng túng hơn.
Như thể biết được cô đang thấy khó chịu, Connor bước vội đến bên cô, dang bàn tay rám nắng và ấm áp kéo cô lại gần mình. Tay anh ấm áp nhưng sao lúc này cô thấy như có một gọng kềm đang siết quanh eo mình. Anh có vẻ rất thoải mái nhưng sao cô thấy bàn tay ấy như một sợi xích trói lấy mình.
Anna rướn người lên. Khi cô cảm thấy bàn tay kia của anh đang giữ lấy eo mình thì cô nhẹ nhàng đẩy ra.
“Tôi... e rằng tôi bị nhức đầu,” cô nói, “Xin mọi người thứ lỗi...”.
Cô không muốn làm mọi người phiền lòng nhưng thật sự cảm thấy mình muốn được ở một mình. Mọi người, ngay cả Connor, cũng đều mong gặp lại cô bé năm xưa họ đánh mất. Các bức tường bao phủ lấy kí ức của cô nhưng cô lại nhớ rất rõ cô bé đó. Cô cảm thấy không còn biết mình là ai nữa.
“Tôi xin lỗi”, Anna thì thào, “Thật sự tôi thấy mình không ổn lắm”.
“Để em ấy nghỉ ngơi”, Abby nói với giọng ngọt ngào du dương quá đỗi quen thuộc ấy, “Chúng ta sẽ để sau vậy. Khi nào nghỉ ngơi xong đã. Giờ chỉ cần nhìn thấy em ấy và biết nó vẫn bình an... vẫn khỏe mạnh... được chơi với Taylor... vậy là đủ rồi”.
Mắt Connor lấp lánh, không biết là anh đang thầm thông cảm với cô hay đang muốn điều khiển cô, nhưng anh đột ngột bỏ tay ra làm cô suýt ngã. Khi đã đứng vững trở lại, cô từ từ đi ra ngoài rồi vào phòng ngủ.
Cô ngồi xuống sàn đưa hai tay ôm lấy gối, ước gì mình đã không cư xử như thế. Cô ngồi ôm gối, nước mắt rơi lã chã. Sao cô lại khóc nhỉ? Thậm chí cô đâu biết những người này là ai?
Connor đến gõ cửa hai lần.
Cả hai lần cô đều bảo anh để cô yên.
Một tiếng sau anh quay lại, “Mọi người về rồi. Ai cũng rất hiểu cho em. Em rất tuyệt mà. Anh sẽ làm việc trong văn phòng ở trên lầu. Nếu em cần gì thì biết phải tìm anh ở đâu rồi. Anh sẽ trông Taylor cho đến khi em bình tâm lại”.
“Cảm ơn anh”, cô nói, cảm thấy ít nhất thì mình cũng biết ơn anh về điều đó.