Đàn ông nấu ăn ở tầng một.
Trong phòng khách, chiếc TV treo tường đang bật, trên đó đang chiếu bộ phim truyền hình có tên ” Thần điêu đại hiệp” được viết ở góc trên bên trái.
Có một chuyện, nói tới mới thấy kỳ.
Tôi rõ ràng là không còn trí nhớ lúc làm người vậy àm tôi vẫn biết đọc.
Tôi ngồi lên ghế sofa xem TV.
Phim chiếu xong thì người đàn ông đến, mở rèm cửa phòng khách.
Tôi vội vàng chạy vào phòng ăn trốn nắng.
Người đàn ông đặt món ăn lên bàn.
Tôi là một hồn ma cô đơn, không có trí nhớ lại còn sinh ra trong nghèo khó, tôi thậm chí còn không biết món anh ta nấu tên gì.
Nói tóm lại là cũng có cá có thịt, có rau có canh, ba mặn một canh.
Anh ta mở nắp ra, tôi xem qua, có khá nhiều món.
Tôi không nghĩ anh ta có thể xơi sạch một mình.
Bàn ăn tròn trong phòng bếp là loại hai tầng, tầng trên là mặt kính tròn, đáy có hình tròn, dường như có thể xoay được.
Anh ta đặt hết mấy món ăn trước mặt rồi bắt đầu ăn.
Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn bụng tôi liền cồn cào.
Vì tò mò, tôi vươn tay ra, ấn ấn nhẹ lên mặt trên, kéo kéo một chút.
Quả nhiên, có thể động.
Cử động nhẹ không làm người đàn ông giật mình, anh ta chỉ tiếp tục ăn.
Ăn xong, anh ta lấy một cái lồng trong suốt như kiểu lồng để che mấy món ăn còn dang dở.
Tôi nhìn chằm chằm vào mấy món ăn trong cái lồng đó mà thèm muốn chết. Nhưng tôi không dám, tôi sợ sẽ kinh động đến người đàn ông.
Anh ta lên lầu, mất một lúc lâu mới xuống.
Quần áo da, tóc chải ngược trông soái muốn xỉu.
Bộ dáng thượng lưu, ngọc thụ lâm phong.
“Tính đi làm hả?” Tôi đi theo ra cửa, nhìn anh đi giày da, lấy chìa khóa xe trên tủ giày.
Anh ta mở cửa, đợi anh ta rời đi thật tôi liền nhanh chóng vẫy tay với anh ta “Cưa cưa tạm biệt, em chờ anh về ó nha ~”
Ngay cả khi anh ta không nhìn thấy được, mình cũng phải bày tỏ tấm lòng!
“Mình đúng thật là một cô nàng ma niềm nở mà!”
Là một tín đồ ăn uống, tôi vẫn không thể kìm lòng mà cướp đồ ăn của anh ta.
Khả năng nấu ăn của người đàn ông rất tuyệt, mấy món ăn còn ngon hơn tôi mong đợi!
Ăn tối xong tôi bật TV của anh ta lên.
Có điều tôi không dám chỉnh tùy ý.
Vạn nhất tôi đổi kênh mà không nhớ chỉnh lại, đến lúc người đàn ông về thấy điều bất thường thì biết làm sao?
May thay “Thần điêu đại hiệp” được chiếu trực tiếp, cứ hết tập này đến tập khác.
Tôi đã bị tình yêu của Tiểu Long Nữ và Dương Quá làm cho cảm động.
Bất tri bất giác trời đã tối.
Phim bắt đầu xen kẽ quảng cáo bán thuốc.
Tôi không thích xem mấy thứ này.
Tôi tắt TV, đứng dậy vươn vai.
Trong nhà này, không có thần cửa không có tổ tiên, chỉ có những bữa ăn ngon, giường lớn với anh đẹp trai và một chiếc TV lớn.
“Mình thật sự thích ngôi nhà này!”
Người đàn ông vẫn chưa trở lại.
Đến tám giờ tối tôi mới đi làm mà vẫn không thấy anh ta đâu.
Tính ra hèn gì sáng sớm anh ta mới đi ngủ.
“Làm việc với nghỉ ngơi kiểu này quá tệ, anh ta thế này là đang bán mạng đó trời!”
Làm người thật khó, làm ma…cũng khó.
Mặc dù tôi làm việc ở dương gian, nhưng tính ra lại là làm việc cho âm phủ.
Tôi là nhân viên của Ngân hàng Thiên Địa.
Người nhà ở dương gian mà muốn cúng cho ma quỷ, đốt tiền đốt bạc đồ thì phải thông qua Ngân hàng Thiên Địa chấp nhận trước, đặt mã hàng ứng với tên họ rồi mới chuyển tới tay người nhận được.
Mấy cái như tiền vàng thì được chuyển khoản trực tiếp, còn mấy cái như quần áo nè, ô tô nè, nhà cửa đồ á… bị đốt cháy xong thì phải đợi để được vận chuyển giao hàng..
Bưu cục Âm Thông Thông có nhiệm vụ vận chuyển những món đồ từ dương gian này xuống âm phủ, phân phối chúng cho những hồn ma.
Mỗi nơi đều có chi nhánh và tên riêng.
Giống như ở dương gian vậy, không gây hỗn loạn.
Có điều, những hồn ma làm việc ở dương gian hầu như đều là những hồn ma cô đơn như tôi, làm việc vừa không có địa vị vừa bị đối xử tệ bạc, lương cũng thấp nữa.
Tiểu Giá với tôi may mắn có được một công việc tốt, không bận rộn cũng không phải yêu cầu thể chất.
Giống như bây giờ, chúng tôi có thể trốn trong một góc mà xàm xí.
“Thật á hả? Không có thần cửa, cũng không có gia tiên? Lại còn có thể ăn đồ ăn của chủ nhà?” Tiểu Giá tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc trước ngôi nhà mà tôi tìm “Cậu có chắc người đó là người không?”
“Chắc!” Tôi nói “Anh ta biết nấu biết ăn nè, lại còn lái xe đi làm nữa. Nhà anh ta cũng luôn ở đó, cả ngày đều không đổi”
Tiểu Giá ngẫm nghĩ gật gật đầu “Vậy tốt quá rồi, sau này cậu có nơi để ngủ rồi.”
“Ừ đó, món ăn của người đàn ông đó nấu còn rất ngon nữa.” Tôi vui vẻ nói: “Như này đi, tối nay tan làm, tớ đưa cậu tới nhà anh ta ăn tối ha?”
“Tối nay không được.” Tiểu Giá nói:” Hai ngày trước tớ có nói với cậu tối nay tớ sẽ xuống âm phủ với bạn trai rồi á.”
“Cậu nói bạn trai cậu đã xin được danh phận rồi à.” Tôi nhớ ra chuyện này, gật gật đầu “Vậy được rồi, cậu cứ lo việc đó trước đi.”
“Thật không dễ gì cậu mới kiếm được nhà tốt để ở, còn tớ…” Tiểu Giá ngượng ngùng vui vẻ nói: “Lần này tớ sẽ cùng bạn trai về nhà ông bà ngoại anh ấy, nếu ông bà không có ý kiến, tớ với bạn trai sẽ nhận được giấy chứng nhận kết hôn của âm phủ.”
“Vậy tuyệt quá rồi! Kết hôn rồi, cuối năm có thể trở về âm phủ làm việc!” Tôi nghe đến đây, vừa mừng vừa mất mát.
Đáng mừng là Tiểu Giá đã có thể quay về âm phủ sống.
Còn đáng buồn là tôi sắp mất một người bạn.
Tiểu Giá mỉm cười “Đợi nào trở lại, tớ cùng cậu tới nhà đó xem một chút.”
“Được.” Tôi không khỏi tò mò “Nghe nói giấy đăng ký kết hôn ở âm phủ đã được ủy quyền cho từng khu vực quản lý, dấu là do chính một trong mười chín vị Diêm Vương đóng phải không? ”
Tiểu Giá gật đầu, “Hình như vậy. Đợi nào tớ trở lại tớ kể cho nghe.”
Tôi hào hứng gật gật đầu “Tớ còn chưa nhìn thấy Diêm Vương quản lý khu vực tụi mình bao giờ nữa. Không biết bộ dạng anh ta trông như nào? Còn có, nghe đồn sông quên dưới Âm phủ có một loài hoa đặc biệt đẹp chỉ mọc ven bờ. Cũng không biết mấy bông hoa đó trông như nào nữa? ”
Tiểu Giá: “Được, đợi tớ xem kĩ chút rồi về kể cho cậu nghe.”
“Hai người làm gì ở đó?” Người quản lý bước vào, nhìn thấy chúng tôi thì hét lên, “Nhanh cái chân lên!”.