Tôi tên Sơ Thất, là một ma nữ mười tám tuổi.
Tôi mất vào ngày mồng bảy tháng tám âm lịch, nhưng vì tôi không còn trí nhớ nên mọi người gọi luôn tôi là Sơ Thất.
Một hồn ma nếu chết mà không rõ lý do, không biết bản thân mình là ai như tôi thì được gọi là hồn ma chết oan.
Không rõ danh tính, không có người thờ, cũng không được luân hồi.
Ngay cả âm phủ cũng không chứa chấp những hồn ma như chúng tôi, chỉ cần chúng tôi không vi phạm luật lệ âm phủ, họ sẽ để chúng tôi tự sinh tự diệt.
Những hồn ma cô đơn như chúng tôi không thể kiếm được bất kỳ tài nguyên sinh tồn nào ở âm phủ vậy nên chúng tôi chỉ có thể dũng cảm không sợ nguy nan làm thuê ở dương gian để sống qua ngày.
Ma là âm khí, ban ngày ở dương gian, dương khí mạnh có thể làm tổn thương ma.
Mặc dù ban ngày tất cả chúng tôi đều tìm nơi râm mát để trốn ngủ nhưng dương khí cũng có thể làm tổn hại đến linh hồn.
Có điều biết làm sao được, ma cũng có bảy cảm xúc với năm giác quan, đói không giết được ma nhưng sẽ khiến ma đau khổ.
Đặc biệt là đối với một tín đồ ăn uống như tôi.
Đến năm thứ hai làm ma, tất cả số tiền tôi kiếm được từ việc làm thêm đều được dùng để mua dồ ăn.
Trong lúc những hồn ma cô đơn chị em khác tiêu tiền vào ăn mặc, một lòng một dạ mong ước được làm quen với hồn ma có danh phận để được đưa xuống âm phủ đăng kí kết hôn, ổn định cuộc sống thì cả ngày tôi chỉ quan tâm đến một chuyện: “ừm, cái này ngon quá”, “cái này cũng ngon nữa, ừm ừm, ngon, ngon thực sự …”
Bạn ma Tiểu Giá, người làm việc cùng tôi, luôn cà khịa việc trong đầu tôi chỉ có ăn với ăn, ngay cả một ma nam cũng không câu được, uổng công có cái mặt như hoa như ngọc.
Cậu ấy cũng từng một lần hoài nghi, lúc tôi còn làm người có phải cũng ăn no rửng mỡ như này không.
Nhưng tôi không nghĩ vậy.
Bảy năm đầu, tôi lờ mờ nhớ một số ký ức.
Trước khi chết, tôi chảy rất nhiều máu, đau đớn từng cơn.
Chắc chắn chuyện tôi chết còn tệ hơn rất nhiều so với việc ăn no rửng mỡ.
“Sơ Thất, tối nay tớ vẫn đi tới chỗ bạn trai ngủ, cậu tính tìm chỗ ngủ ở đâu?” Vừa tan làm Tiểu Giá đã hỏi tôi.
Tôi mỉm cười “Hì, cậu không cần lo lắng cho tớ đâu, tớ có nhiều chỗ để ngủ lắm.”
Mấy ngày trước căn nhà hoang mà tôi với Tiểu Giá ‘ở’ đã bị chủ đập bỏ xây lại nên chúng tôi phải tìm một nơi khác.
Đêm qua, tôi ngủ trong nhà vệ sinh bên ngoài của một ngôi nhà.
Hầu hết nhà ở dương gian đều có thần cửa với tổ tiên trong nhà nên ma quỷ bên ngoài hoàn toàn không thể vào được.
Có điều, có một số người sẽ dùng chung nhà tắm nên họ xây nhà vệ sinh bên ngoài, không có thần cửa canh giữ.
Âm khí trong nhà vệ sinh nặng nên càng thích hợp cho ma ở.
Nhưng mà bốc mùi quá đi!
Đêm nay, tôi nhất định phải tìm được chỗ khác để ngủ!
Nhưng tôi lang thang hồi lâu, trời cũng gần sáng mà không một nhà nào có thể vào được.
Ngay khi tôi chuẩn bị đến hầm cầu vượt để ngủ thì trong lúc quay mình lại thấy một ngôi nhà đang bật đèn.
Biệt thự lớn, có sân vườn.
Tôi bước đến, phát hiện nhà này không hề có thần cửa liền lén lút lẻn vào.
Tìm được một nhà không có thần cửa, thậm chí còn không có tổ tiên!
Cái vận may chết tiệt nào thế này, tìm được một nhà tốt như vậy!
Căn biệt thự to lớn nhưng có vẻ hơi trống trải, trên lầu có tiếng róc rách yếu ớt, giống như nước chảy qua ống thoát nước.
Trong lòng tò mò, tôi nghênh ngang đi lên cầu thang.
Dù sao đây cùng là dương gian, người bình thường hoàn toàn không nhìn thấy tôi.
Tôi đi lên tầng hai, tầng này có phòng, tôi xuyên qua bức tường xem xét từng lượt.
Cuối cùng, tôi theo tiếng nước chảy bước vào một trong những căn phòng lớn nhất.
Chủ nhà thường ở trong phòng lớn nhất, vậy nên đây nhất định là phòng của chủ nhà.
Nó được trang trí với tông màu xám nhạt, nhưng có một bức tranh về bờ sông và một loài hoa không rõ chủng loại được treo trên tường.
Bên cạnh bức tranh còn có một chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ.
Trong phòng còn có một phòng để quần áo lớn. Trước phòng quần áo lại có một chiếc ghế sofa lớn cùng một chiếc bàn bất thường.
Phòng ngủ có một chiếc giường đủ lớn để ngủ được năm người, cạnh giường đặt một cái bàn, trên bàn chỉ có một cuốn sách với một chiếc điện thoại di động.
Lúc này, tiếng nước tí tách lại vang lên …
Tôi quay lại, nhìn thấy một căn phòng kỳ lạ được dựng hoàn toàn bằng kính.
À, cũng không hẳn là quá lạ.
Mặc dù tôi không có trí nhớ, nhưng tôi đã nhìn thấy một số cửa hàng có kiểu tường bên ngoài bằng kính.
Chẳng hạn như ở cửa hàng bánh ngọt, mỗi lần đi ngang qua, tôi đều có thể thấy một hàng bánh hấp dẫn mà không cần vào.
Trong này có gì?
Lẽ nào cũng là đồ ăn được?
Nhưng mà, sao tiếng nước chảy cứ phát ra không liên tục?
Tôi càng ngày càng tò mò.
Tôi xuyên thẳng qua bức tường.
Một hình ảnh tức thì đập vào mắt tôi, là một người đàn ông dáng người cao ráo, da trắng, hoàn mỹ …
“Ahhhhh…ahhhhhhh!!” Tôi hét lên, quay người bước ra ngoài bức tường!
Ù ui, hóa ra nam chủ nhà này đang tắm!
“Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn, mình không phải biến thái!”
Dù không phải là một kẻ dâm dục, nhưng tôi vẫn quay lại, lao vào nhà tắm một lần nữa.
Tôi không phải muốn nhìn trộm người ta tắm đâu.
Tôi chỉ nghĩ là sau này tôi cũng có thể tắm ở đây nên mới muốn vào xem anh ấy sử dụng những vòi nước đó như thế nào thôi?
Tôi không có bất kỳ ký ức nào về cuộc đời mình, rất nhiều thứ tôi phải học lại.
Nhưng mà lúc tôi bước vào thì người đàn ông đã tắm xong.
Anh ta mặc một chiếc váy trắng lớn rồi đi ra ngoài.
Tôi theo anh ta ra ngoài.
Tôi không thể tắm khi anh ta còn ở trong phòng.
Nước đang tắt bỗng nhiên bật lên, bạn nói xem đáng sợ như nào?
Ma quỷ mà dọa con người vô tội là vi phạm vào luật âm, phải chịu hình phạt từ giam giữ đến ngồi tù chung thân đó.