“Sao, làm sao có thể?!” Kỳ Kiến Ngọc không khỏi đỏ mặt lớn tiếng bác: “Chỉ là mới vừa rồi trước khi đi ngủ bổn vương phát hiện trên tay áo dính vết máu, cái tên lang băm kia chỉ nói là ngươi bị trúng gió độc, nếu chỉ là gió độc tại sao lại có vết máu, bổn vương sợ phát sinh biến cố, bởi vậy mới......”
“Mới tập kích ban đêm?”
“Do thám ban đêm!” Kỳ Kiến Ngọc cải chính.
Vạn Dực ung dung nhỏm dậy, một đầu tóc đen theo động tác của y như nước chảy uốn lượn xuống dưới, y đau đớn ốm yếu xanh xao, tóc đen môi đỏ mọng, vẻ thê lương trực tiếp cưỡng bức tâm tư: “Nếu là do thám ban đêm, Vương gia khẩn trương cái quái gì, hay là chột dạ?”
“cô không có chột dạ!” Bị y nhìn gợi tình như vậy, Kỳ Kiến Ngọc vốn dĩ tuyên bố vì chính nghĩa không tự chủ được suy yếu đứng lên.
Ánh mắt của hắn ở trên người Vạn Dực khó có thể tự động kiềm chế dao động, vừa mê luyến vừa khẩn trương: “Vạn Dực,” cổ họng hắn không tự chủ được có chút phát khô “Ngươi đừng nhìn ta như vậy, cô sẽ không nhịn được......”
Vạn Dực không tiếng động gợi lên khóe miệng, quay mặt đi.
Kỳ Kiến Ngọc nhìn y một cái, ngồi xuống kề bên y, rồi sau đó lại nhìn trộm thật nhanh vẻ mặt của y, dường như có vẻ không vui...... Vì thế Tề vương điện hạ lại dịch chuyển thân mình, dính thật sát vào bên cạnh Vạn Dực, thận trọng giương cánh tay ôm lấy vai y.
“Điện hạ.” Vạn Dực kề sát phía trước Kỳ Kiến Ngọc thì tự nhiên gối lên tựa đầu vào bả vai dày rộng của hắn, cánh tay phải duỗi thẳng, đặt ở trước mặt Tề vương.
một cỗ khí nóng hừng hực theo hai người chạm nhau mới dần dần chảy ra, Kỳ Kiến Ngọc thân thể cứng ngắt, ngay cả hô hấp cũng không dám dùng quá sức, hắn nâng tay Vạn Dực lên, hỏi: “Làm sao vậy?”
Vạn Dực nghiêng cánh tay, chỉ thấy một vết thương dữ tợn từ khuỷu tay của y nằm lệch vắt ngang xuống phía dưới, tuy rằng đã băng bó qua, nhưng vẫn có vài vết máu dính lại trên băng gạc, “Buổi chiều không chú ý, luyện kiếm thì bị thương ở tay, chỉ có điều là vết thương nhẹ, nhắc đến cũng tốt.” May là lúc trước thay quần áo khi chú ý tới sau lưng lộ ra vết máu đen, Vạn Dực liền quyết định thật nhanh, rút ra thanh kiếm của Ảnh Nhất để che đậy khuyết điểm.
Kỳ Kiến Ngọc đè lại cánh tay muốn lùi về của y, trách mắng: “Ngươi là văn thần, luyện kiếm làm cái gì, đây là nghề của võ tướng, ngươi cứ tĩnh dưỡng thân thể, ta tự nhiên sẽ bảo hộ ngươi.”
Vạn Dực gia tăng một chút lực, thu tay về, thần sắc thản nhiên nói: “trên đời lắm chuyện chẳng may.”
Kỳ Kiến Ngọc đem y mang vào trong ngực “Ngươi thế nhưng vẫn còn kiêng kị chuyện trước kia ở Tây quận?”
“Điện hạ nghĩ nhiều”. Vạn Dực nói xong câu đó, liền buồn bực ngồi, Kỳ Kiến Ngọc thấy thần sắc y có chút không đúng, cũng không dám biện bạch nhiều, chỉ hiền lành cùng y ngồi yên.
Hồi lâu sau, Vạn Dực giương mắt lườm Kỳ Kiến Ngọc còn ngờ vực nội tình lại ngoan ngoãn ngồi chịu phạt với hắn, khóe miệng giơ giơ lên, rốt cuộc chậm rãi thổ lộ một tia tâm tình chân thật: “Lúc trước Vạn Dực cho rằng điện hạ xin rời kinh trấn thủ biên cương, là vì dự định buông tha cho......”
“không, sao có khả năng.” Kỳ Kiến Ngọc cúi xuống, đem tầm mắt ngang bằng với y, nghiêm túc nói: “Lúc trước rời đi, là vì ta nghĩ rõ ràng, khi đó bổn vương không thể bảo toàn cho ngươi, cũng không có tư cách yêu cầu ngươi thay ta vứt bỏ người lương thiện, chỉ có thể đợi cô đủ lông đủ cánh, có đầy đủ lực lượng giao phó lẫn nhau rồi trở về.” nói đến này, Kỳ Kiến Ngọc dừng dừng, ngượng ngùng thẳng thắn thành khẩn nói,“Khi trở về ta đã từng nghĩ, nếu ngươi có con nối dòng, vậy liền gành giật, cũng muốn đem ngươi cướp đoạt lại bên cạnh ta, không cho bất luận kẻ nào chạm vào ngươi. Thế nhưng ba năm nay, hai tiểu thiếp của ngươi lại đều không sinh được......”
Vạn Dực đưa tay giữ lấy hắn không tự giác xiết chặt nắm tay.
Kỳ Kiến Ngọc cầm ngược lại tay y, tròng mắt oán hận đem ánh mắt ổn định ở trên người y, cắn răng nói: “cô nguyện ý lại cho ngươi ba năm để giữ lại con cháu...... Nếu như vẫn không thể, đó chính là ý trời. Mặc dù Vạn gia vô tự, bổn vương cũng không chấp nhận được!”
Vạn Dực im thin thít, lại một cái ba năm, từ khi tám tuổi vào Quốc Tử Giám mới quen Kỳ Kiến Ngọc, đã được mười hai năm, tính tình của hắn, y như thế nào không rõ? Y đương nhiên biết đối với sự ngang ngược kiêu căng, không ai bì nổi tiểu bá vương, nói ra lời này đã vô cùng nhượng bộ rồi đấy.
“Ngài thật sự thích ta?”
Kỳ Kiến Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói: “Biết rõ còn cố hỏi.”
“Xem ra, ngài cực kỳ say đắm ta a......” Vạn Dực ngượng ngùng nói, vẫn như cũ mặt không đỏ khí không gấp.
Kỳ Kiến Ngọc bị tra hỏi không làm sao được, hắn nâng tay đem người nọ ấn vào trong lòng, cằm tựa trên đầu tóc của y, thà nói là thổ lộ còn hơn nóilà một loại không thể làm gì để phát tiết, “âm hiểm giả dối, ra vẻ đạo mạo, vô liêm sỉ...... Cho dù là như vậy, mỗi lần hồi kinh, người thứ nhất cô muốn gặp là ngươi, duy nhất làm cho cô nguyện ý buông dáng người, đa dạng chồng chất đòi niềm vui của người ấy, vẫn là ngươi.” nói đến đây, Tề vương điện hạ không tránh được cũng cảm thấy ủy khuất, hắn lại đòi lấy sự chấp thuận của y, “Lúc trước ngươi còn chưa trả lời ta, nếu, nếu không đề cập vị trí thân thể trong lời nói, ngươi có nguyện ý không, cùng ta...... Phải làm văn tự.”
Ở triều Đại Chu thịnh hành tình cảm nam-nam, nếu trong lúc đó nếu nam tử cùng nam tử xác định quan hệ người yêu, thì phải làm văn tự.
Vạn Dực lẳng lặng nghiêng người sang nằm sấp ở trên ngực của hắn, được rồi...... Y thừa nhận y đã bị lung lay.
Lòng của y vôn là một con nhím ẩn sâu trong bụi gai. Cho dù đối mặt là xuyên qua bụi gai phía sau thì đặt ngay trước mắt là ấm áp, y cũng sẽ khôngbuông lỏng đề phòng, không ngừng dò xét, không ngừng ngờ vực vô căn cứ, đến lúc hết lần này đến lần khác xác định được tâm ý của đối phương, mới có thể thận trọng mở rộng nội tâm mềm mại của chính mình.
Ngươi thắng rồi đó.....
thật lâu, Vạn Dực gật gật đầu, ngoan ngoãn hiếm thấy.
Khẩu khí treo ở trong lòng Kỳ Kiến Ngọc nhiều năm kia rốt cuộc nới lỏng, hắn cũng không nói thêm nữa, vẫn duy trì tư thế này khiến cho cơ bắp xiết chặt đau nhức, cùng nhau ngủ thật say.
Sáng sớm hôm sau, bệnh nhân yếu đuối xinh đẹp yêu cầu Tể vương điện hạ lâm triều rồi thay y xin phép, Kỳ Kiến Ngọc hiển nhiên không thể chối từ, vào cung một mạch dứt khoát, thay người trong lòng xin nghỉ ba ngày liên tục.
Tiểu hoàng đế nhận được giấy xin phép nghỉ do ông anh nhà mình truyền đạt thì biểu tình bế tắc trong phút chốc, ánh mắt không tự chủ được ở thuận tiện kéo dài vài vòng trên người huynh trưởng, đối với chuyện tình đoạn tụ, sách vở lưu trữ trong cung phong phú, liên quan đến mọi mặt...... Khụ, hắn ta cũng không phải là không hiểu.
Lúc trước câu nói: “Tuyệt đối không ở phía dưới” của Vạn Dực vẫn còn văng vẳng bên tai, cho tới bây giờ, y lại --
Suy nghĩ đến điều này, biểu tình trên mặt Kỳ Kiến Thành bất giác càng cứng ngắc càng lãnh túc, hóa ra chuẩn mực của y là hai phương diện, hóa ra y đợi hoàng huynh, liền......
Kỳ Kiến Ngọc lần đầu biết yêu, tâm tình liên tục một đêm rất tốt, không kiên nhẫn lãng phí ở ‘anh hiền em kính’, hắn vừa mới ngồi xuống không bao lâu, giao cho xong chuyện nên giao giao phó, liền muốn đứng dậy cáo từ.
Có lẽ là đứng dậy quá mau, bước chân phía dưới loạng choạng, bởi vì tư thế ngủ đêm qua không tốt, sáng nay ngủ dậy cả người eo mỏi lưng đau, Kỳ Kiến Ngọc xoa thắt lưng, nhịp chân so với ngày thường có chút không được tự nhiên, bất thình lình một trận buồn nôn không hiểu đánh úp lại, hắnphát hiện tiểu hoàng đế đang chăm chú nhìn hắn, cả khuôn mặt bỗng nhiên phát sáng lên.
“Hoàng huynh, đêm qua ngủ ngon giấc không?” Cái chữ ‘Ngủ’ kia phải quanh co đến cả trăm nghìn lần.
Kỳ Kiến Ngọc như lọt vào trong sương mù, chỉ qua loa lấy lệ nói: “Cũng không tệ lắm.”
Kỳ Kiến Thành sớm xuyên thấu qua hiện tượng để xem bản chất, tình ý sâu xa: “Xem ra giường của Vạn khanh, cũng không ngủ ngon.”
Kỳ Kiến Ngọc nhìn tiểu hoàng đế ra vẻ quan tâm kì thực nụ cười ý vị thâm trường, xuân dương treo cao, tại sao đột nhiên lại cảm thấy rất lạnh nhỉ?