Trên bàn cơm, Hoắc Giai Oái cùng Khương Mạt Lỵ ngồi ở một bên, Hoắc Tự Hàn ngồi ở phía đối diện các cô.
Chuyện Khương Mạt Lỵ cùng Hoắc Tự Hàn từng nói chuyện yêu đương, Hoắc Giai Oái không biết.
Đây là vì Khương Mạt Lỵ cố ý giấu giếm, cô biết quan hệ của Hoắc Tự Hàn cùng Hoắc Giai Oái vô cùng bình thường, đây chỉ là lời nói uyển chuyển.
Đừng nhìn mặt ngoài Hoắc Giai Oái gọi hắn là anh hai, trên thực tế trong nội tâm cô ấy căn bản không có coi anh là người thân, Hoắc Tự Hàn lại càng không muốn phản ứng Hoắc Giai Oái, ngược lại là trước sau như một, liền nhìn cũng không nhìn Hoắc Giai Oái, trong ánh mắt anh không có một hình bóng phản chiếu của cô ấy.
Chỉ là Hoắc Giai Oái rất sợ Hoắc Tự Hàn, đó là sự thật.
Ở nhà họ Hoắc, Hoắc Tự Hàn cũng coi như là sự tồn tại vô cùng lúng túng, bởi vì anh thời thời khắc khắc đều đang nhắc nhở bà Hoắc, người đang yêu bà như mạng kia đã từng có những nữ nhân khác, cho dù nữ nhân này là người mà ông ấy cưới hỏi đàng hoàng, là vợ chính thức của ông ấy, bà cũng không có cách nào tiếp nhận.
Chỉ là bà Hoắc cũng không dám ở ngoài sáng mà đối xử khắt khe với Hoắc Tự Hàn, chỉ vì bà biết, đứa trẻ này là vô tội, mà anh lại là con của người mà bà yêu sâu đậm, dưới loại mâu thuẫn tâm lý như vậy, bà Hoắc chỉ có thể lựa chọn không quan tâm anh.
Cho dù ông Hoắc có yêu bà Hoắc bao nhiêu đi chăng nữa, nhưng phàm là người có mắt đều có thể nhìn ra được, từ sau khi bà nội Hoắc qua đời, hai người bọn họ liền trở thành chủ nhân của nhà họ Hoắc, mọi cử động của người ở phía trên đều ảnh hưởng tới người phía dưới, một người có lòng muốn coi nhẹ, một người thì bận rộn công việc cũng không có cách nào mà yêu cầu vợ mình nhất định phải chăm sóc con của vợ trước, thế là người phía dưới liền tự động xem Hoắc Tự Hàn như không tồn tại.
Đối với một đứa trẻ mới lớn mấy tuổi mà nói, loại thái độ coi nhẹ như vậy có bao nhiêu tàn nhẫn, Khương Mạt Lỵ không tin bọn họ không biết.
Khương Mạt Lỵ ngẩng đầu liếc nhìn Hoắc Tự Hàn.
Hắn đang chậm rãi húp cháo.
Hoắc Giai Oái cảm thấy bầu không khí im lặng như vậy thật sự là quá lúng túng, cho nên chỉ có thể tìm đề tài mà nói, cô lấy giọng điệu nói đùa hỏi Khương Mạt Lỵ, "Trước đó nghe Tư Vũ nói có một du học sinh đang theo đuổi cậu, dáng dấp rất đẹp trai, còn nói cậu với người ta còn cùng đi xem hòa nhạc, có chuyện này hay không?"
Đây chẳng qua chỉ là chuyện giữa khuê mật, Hoắc Giai Oái hiện tại cũng cảm thấy may mắn, may mắn có Khương Mạt Lỵ ở chỗ này, nếu không chỉ có hai người là cô và anh hai, với cái không khí kia chắc chắn xấu hổ đến mức muốn ung thư mà qua đời ngay lập tức!
Nếu như ngồi ở đối diện là Hoắc Lâm Chu, thì câu hỏi này không có vấn đề gì nhưng mấu chốt đó lại là Hoắc Tự Hàn, là người yêu cũ của Khương Mạt Lỵ cô.
Khương Mạt Lỵ cảm thấy có chút lúng túng, cô cố gắng không để cho Hoắc Giai Oái nhìn ra, cũng chỉ có thể kiên quyết phủ nhận, "Không có, không có chuyện đó đâu, cậu đừng nghe Tư Vũ nói linh tinh."
Đúng vậy nha, đích thật là cùng nhau đi xem buổi hòa nhạc, hoàn toàn là một anh chàng đẹp trai, ấm áp lại biết nói chuyện, đúng lúc cô vừa trải qua một cuộc tình, lúc đó lại là lễ Giáng Sinh, liền nhất thời choáng não mà đáp ứng cùng đi chơi.
Chờ sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, sau khi trở về nhà tắm rửa một cái cô liền thanh tỉnh.
Không nghĩ tới chuyện này thế mà bị Hoắc Giai Oái biết, biết cũng không sao, nhưng vì cái gì lại muốn nhắc đến ở trước mặt Hoắc Tự Hàn nha..
Hoắc Giai Oái chậc một tiếng, "Cậu, người này chính là như vậy, có chuyện gì cũng che che giấu giấu.
Năm đó lúc tốt nghiệp cấp ba, Tạ Tranh lái xe chở cậu đi lên đỉnh núi xem đom đóm, việc này cậu cũng giấu giếm, vẫn là năm nay vào lúc ăn tết, tớ với bọn hắn chơi trò chơi nói lời thật lòng hay đại mạo hiểm mới biết được, cậu giấu giếm cũng đủ kỹ, thừa nhận đi, Tạ Tranh đều đã nói, cậu chính là mối tình đầu của hắn, như vậy hắn cũng là mối tình đầu của cậu đi.."
Ngọa tào.Ngọa tào: Một lời chửi tục.
Hiện tại Khương Mạt Lỵ liền muốn biểu diễn tiết mục qua đời tại chỗ.
Nếu như cô biết Hoắc Giai Oái sẽ nói đến chuyện này, thì cho dù hôm nay nói cái gì cô đều sẽ không ở lại ăn bữa sáng!
Ngay tại lúc Khương Mạt Lỵ chuẩn bị phủ nhận toàn bộ chuyện này, lại nghe được đối diện truyền đến một trận tiếng vang thanh thúy.
Thìa của Hoắc Tự Hàn đã rơi trên mặt đất.
Cô hiện tại không biết có nên cảm tạ cái khúc nhạc dạo ngắn này hay không, chí ít Hoắc Giai Oái cũng không có tiếp tục hỏi chuyện này không thả, ngược lại giả mù sa mưa mà quan tâm Hoắc Tự Hàn, "Anh hai, anh không sao chứ?"
Hoắc Tự Hàn cầm lấy khăn ăn, xoa xoa tay, anh ngẩng đầu liếc nhìn Khương Mạt Lỵ đang cúi đầu giả chết, sau đó thu lại tầm mắt, mặt không thay đổi mà nói: "Ngươi thật ồn ào."
Lời này chính là nói Hoắc Giai Oái.
Khuôn mặt đang tươi cười Hoắc Giai Oái ngưng trệ.
Khương Mạt Lỵ: "..."
Hoắc Tự Hàn đứng dậy, đi lên lầu.
Khương Mạt Lỵ nhìn thấy Hoắc Giai Oái đang hóa đá, cũng quên vừa rồi trong lòng cô điên cuồng mắng cô ấy, ngược lại bây giờ lại cảm thấy đồng tình, liền an ủi: "Dì bếp nhà cậu tay nghề nấu cháo thật tuyệt, tới tới tới, nếm thử, mỹ dung dưỡng nhan, khí sắc hồng nhuận vạn người mê."
Hoắc Giai Oái hít sâu, nói với Khương Mạt Lỵ: "Cậu, câu nói mới vừa rồi kia là lấy ở đâu ra?"
"Câu nào?"
"Người đẹp trai là người có quyền cao lãnh." Hoắc Giai Oái nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Đúng vậy, đẹp trai là có quyền cao lãnh! Mặc niệm ba trăm lần!"
Khương Mạt Lỵ một chút cũng không nhịn được nữa, "phốc" một tiếng nở nụ cười.
Hoắc Giai Oái lẩm nhẩm kỹ câu nói kia của Khương Mạt Lỵ, quả nhiên không còn phiền muộn như lúc nãy nữa.
Không nói những cái khác, trên phương diện giá trị nhan sắc anh hai cô hoàn toàn có thể đảm đương.
Tỉ lệ dáng người quả thực có thể xưng là hoàn mỹ, anh cũng không cần đi làm diễn viên, cho nên mặt lạnh lại càng hấp dẫn người hơn, nhất là sau khi đeo lên gọng kính màu vàng, liền cho người khác một loại cảm giác nhã nhặn bại hoại, mặc vào áo sơ mi trắng..
Ôi trời, người này nếu không phải là anh trai cùng cha khác mẹ, Hoắc Giai Oái cô liền muốn nói một câu: Ta có thể!
Nhìn thấy sắc mặt Hoắc Giai Oái chậm rãi khôi phục bình thường, Khương Mạt Lỵ cũng không khỏi cảm khái, đây quả thật là một thời đại xem mặt, nhớ ngày đó cô không phải chính là bị khuôn mặt này, vóc người này của Hoắc Tự Hàn làm cho mê muội sao?
Người giống như Hoắc Giai Oái mặc kệ là đi tới chỗ nào đều được người khác vây quanh nịnh bợ, sợ rằng chỉ có chổ của Hoắc Tự Hàn mới bị ăn mệt, cũng chỉ có thể giận mà không dám nói gì nha?
Một mặt là Hoắc Giai Oái sợ Hoắc Tự Hàn, một mặt khác, càng quan trọng hơn là, Hoắc Giai Oái chính là nhan khống, cho dù bị anh hai nhà mình làm tức giận đến mức bốc khói, thì chỉ cần nhìn cái mặt kia của anh hai, cô cũng không dám phát cáu.
Nhan khống: Người yêu thích những người có sắc đẹp, đẹp trai đẹp gái.
Nghĩ tới đây, Hoắc Giai Oái nói với Khương Mạt Lỵ: "Sau này, tớ tuyệt đối không tìm người chồng quá mức đẹp trai, nếu không thì thật là không có tự tôn.
Chẳng lẽ mỗi lần tức giận tớ đều không thể mắng hắn sao?"
Khương Mạt Lỵ không chút khách khí nói, "Cậu tìm được sao? Chẳng lẽ không phải trong hội này không có người nào đẹp trai quá mức hay sao? A, có là có, nhưng mà đó là anh cậu nha."
Hoắc Giai Oái nói dỗi: "Mạt Lỵ ngươi quá xấu rồi."
Nhưng mà, từ lúc Hoắc Tự Hàn rời khỏi bàn ăn, bất kể là Hoắc Giai Oái hay Khương Mạt Lỵ, đều thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ là Khương Mạt Lỵ vẫn là có chút khó chịu nói: "Cậu làm sao lại muốn nói những chuyện kia của tớ trước mặt anh hai cậu chứ, thật là mất mặt."
Mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, chủ yếu là Hoắc Tự Hàn, người này rất yêu thích bổ não.
Bổ não: Suy diễn lung tung, nghĩ nhiều, ý chỉ Hoắc Tự Hàn là người rất hay suy diễn.
Trong quá khứ cô cùng Tạ Tranh đích thật là có mập mờ, nhưng đó cũng chỉ là lúc trước, sau khi đã xác định quan hệ với Hoắc Tự Hàn, cô lại hết sức chuyên chú.
Cho đến sau khi tốt nghiệp cấp ba, khoảng thời gian kia, tình cảm của cô cùng Hoắc Tự Hàn cũng đứng bên ranh giới của sự kết thúc, hơn nữa thật ra chuyện cùng nhau đi ngắm đom đóm là có nội tình bên trong, cũng không phải giống như Hoắc Giai Oái nói như vậy.
Nếu như hiện tại Hoắc Tự Hàn từ trong những lời này của Hoắc Giai Oái mà cho là cô một chân đạp hai thuyền, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Thôi kệ, anh hiểu lầm cũng không quan hệ gì tới cô, dù sao hai người bọn họ đều đã chia tay, chỉ là vô duyên vô cớ bị người ta đeo cho cái danh một chân đạp hai thuyền, thật sự là nghĩ như thế nào cũng không thể thoải mái nổi.
Hoắc Giai Oái cũng không có phát hiện ra Khương Mạt Lỵ không thoải mái, cười nói: "Được được được, là lỗi của tớ, nhưng mà cậu cùng Tạ Tranh đến cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hai đứa tớ nếu có thể ở bên nhau thì đã sớm ở cùng một chỗ rồi." Khương Mạt Lỵ suy nghĩ một chút vẫn là không có giải thích gì thêm, chuyện đó càng tô thì càng đen.
Nhưng mà bây giờ cô lại không muốn tiếp tục ở nhà họ Hoắc nữa, vì thế cô nói: "Tớ thật vất vả mới trở về một chuyến, trong nhà còn rất nhiều chuyện phải làm nên không ở lại đây với cậu nữa, tớ phải trở về đây, đúng rồi, cậu nhờ tài xế nhà cậu lái xe đưa tớ về nhé."
Ngày hôm qua cô không có lái xe tới, chỉ để tài xế trong nhà đưa tới, bởi vì hôm qua Hoắc Giai Oái cực lực muốn cô ở lại qua đêm cho nên cô liền để tài xế đi về trước.
"Nhanh như vậy liền đi?" Hoắc Giai Oái nghĩ đến trong nhà còn có một người mặt lạnh mà cô không chọc nổi, biết Khương Mạt Lỵ là bởi vì anh hai nhà mình mới rời đi sớm như vậy, trong giọng nói không khỏi mang theo chút áy náy, "Anh hai của tớ vẫn luôn là dạng này, đối với người nào cũng đều như vậy, cậu nhìn xem, anh ấy không phải chỉ không có để mắt đến tớ, chính là ba tớ gọi điện thoại cho anh ấy, gọi mười lần mà chỉ cần có thể thông hai lần thôi thì buổi tối ba tớ đều có thể ăn nhiều thêm một bát cơm."
Khương Mạt Lỵ lắc đầu, "Không phải là bởi vì anh hai cậu, đáng lẽ đêm qua tớ phải về nhà, chỉ là không phải hai chúng ta rất lâu rồi không có trò chuyện sao, lại nói, cậu cũng ngủ không ngon, hôm nay vẫn nên ở trong nhà nghỉ ngơi thật tốt đi."
Lời nói đều nói đến có lý lẽ như vậy, Hoắc Giai Oái cũng không còn nằng nặc giữ cô ở lại, nhân tiện nói: "Vậy thì tốt, để tớ nói chú Vương an bài tài xế chở cậu về."
Cùng Hoắc Giai Oái hàn huyên thêm một lát, chú Vương đến nói đã an bài tốt xe cùng tài xế, xe đang chờ ở cửa, Khương Mạt Lỵ lấy lý do hiện tại tia tử ngoại quá mạnh không cho Hoắc Giai Oái tiễn cô ra ngoài.
Khương Mạt Lỵ đi theo chú Vương đến cửa, ngay phía trước suối phun nước, có một chiếc xe màu đen đang chờ.
"Chú Vương, hẹn gặp lại." Khương Mạt Lỵ đi xuống bậc thang, chú Vương cũng cười tủm tỉm giúp cô mở cửa xe phía sau.
Một giây sau, Khương Mạt Lỵ cùng chú Vương đều trợn mắt há mồm.
Hoắc Tự Hàn đang ngồi trên xe, hai chân ngay ngắn đặt cùng một chỗ, tư thái ưu nhã cực kỳ, anh đang đọc một tập văn kiện, thấy có người mở cửa liền ngẩng đầu nhìn thoáng qua bên ngoài, trong cặp mắt kia tình cảm gì cũng không có, anh lại thu hồi ánh mắt, tiếp tục xem văn kiện.
Chú Vương vội vàng nói xin lỗi, "Cậu hai, thật xin lỗi thật xin lỗi, là tôi làm việc sơ sẩy, tôi sẽ an bài một chiếc xe khác cho cô Mạt Lỵ, xin cậu thứ lỗi."
Ngay tại lúc Khương Mạt Lỵ chuẩn bị nhanh chóng lùi lại, chỉ nghe được người ngồi ở trong xe hờ hững nói: "Không có việc gì, cứ để tài xế của tôi đưa cô ấy về.
Không cần phải an bài thêm tài xế khác."
Chú Vương quản gia hơi kinh ngạc, nhưng mà rất nhanh cũng hiểu được.
Cậu hai chỉ là tính tình có chút lãnh đạm, nhưng cậu ấy luôn luôn đều rất thông cảm công việc của ông, trước kia cũng không phải chưa từng có chuyện này, lúc ấy cô Mạt Lỵ cũng thường xuyên đến nhà họ Hoắc chơi, có đôi khi đều là cậu hai tiện đường để tài xế lái xe đưa cô ấy trở về.
Khương Mạt Lỵ quá rõ kịch bản của Hoắc Tự Hàn, hôm nay một màn này nếu không phải anh cố ý, tên của cô sẽ ghi ngược lại!
Trên mặt cô vẫn là nụ cười ôn nhu, "Như vậy thì làm phiền anh quá" cô vẫn là không nên làm chậm trễ chuyện của anh đi, nếu thật sự không được, cô có thể gọi điện thoại nói tài xế trong nhà tới đón cô.
Chỉ là cô hiểu hắn, nhưng đồng thời, hắn cũng vô cùng hiểu rõ kịch bản của cô.
Quả nhiên Hoắc Tự Hàn cuối cùng cũng dời mắt khỏi văn kiện, liếc mắt nhìn cô, "Không phiền phức.
Tiện đường mà thôi."