Sau khi chia tay có thể tiếp tục bình thản như không có việc gì mà làm bạn bè thật sự đã ít lại càng thêm ít.
Nhưng mà cái vòng này của bọn họ vốn cũng không phải là rất lớn, xác suất gặp nhau trên các buổi tụ hội và các bữa tiệc cũng rất lớn.
Bọn họ chính là đại biểu cho gia tộc của mình, nếu thật sự vì những chuyện tình yêu nam nữ kia mà xem đối phương như người chết thì cũng thật không có phong độ, cũng không có khí độ.
Khương Mạt Lỵ có thể nhẹ nhàng như thường mà nói chuyện với Hoắc Tự Hàn, một mặt là vì cô cảm thấy bọn họ chia tay trong hòa bình, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, sau khi chia tay lại biến thành thù địch thì quá ấu trĩ, mặt khác là do cô cảm thấy Hoắc Tự Hàn có khả năng trở thành một con cá lớn, nếu đã như vậy thì con cá này vẫn phải thả lưới, về phần cuối cùng có muốn chuyên tâm câu con cá này hay không, thì cô vẫn cần quan sát thêm.
Đi theo Hoắc Tự Hàn tới cửa, nhìn anh ấn mật mã.
Mật mã trước kia là sinh nhật của anh, sau khi bọn họ ở bên nhau thì lại đổi thành sinh nhật cô.
Bây giờ vì anh không có đổi mật mã mà Khương Mạt Lỵ cảm thấy vui vẻ, nhưng rất nhanh cô đã tỉnh táo lại, chuyện này cũng giống như rất nhiều thẳng nam sau khi chia tay sẽ không xóa ảnh chụp của bạn gái trước, hoặc là đã quên, hoặc là quá lười.
Vô luận là xuất phát từ nguyên nhân gì mà không đổi mật mã, thì cô cũng đã không còn là bạn gái của anh nữa, cô không có khả năng tự mình ấn mật mã rồi tự tiện đi vào, đó chính là tự xông vào nhà người khác, là vấn đề thuộc về phương diện đạo đức đó.
Thật ra trạng thái hiện tại của Hoắc Tự Hàn cũng còn tốt, có lẽ là bởi vì hoa mắt chóng mặt nên mới không có tinh thần.
Cho dù cô tự mang khí chất tiểu công chúa đúng lý hợp tình nhưng Khương Mạt Lỵ nhìn thấy bộ dáng này của Hoắc Tự Hàn cũng không nhịn được mà có chút đau lòng nho nhỏ, tâm lý lại có chút áy náy.
Đây là một sự hiểu lầm xinh đẹp, rõ ràng cô không phải đến thăm anh, nhưng anh lại cho là cô quan tâm anh nên cảm thấy vui vẻ, người bị bệnh nên được người khác yêu mến, huống chi người này lại là người mà cô đã từng thật lòng yêu thích, dù cũng không phải rất sâu đậm, nhưng chính là rất rất thích.
Khương Mạt Lỵ quyết định dùng hành động thực tế để đền bù sự áy náy của cô.
Cô cầm lấy thuốc cảm mạo Hoắc Tự Hàn mới mua, cẩn thận nghiên cứu một chút, lại hỏi: "Anh là bị nóng sốt do say nắng sao?"
Hoắc Tự Hàn sửng sốt một chút, lắc đầu: "Chắc là không phải."
"Vậy anh mua loại thuốc say nắng này làm cái gì?"
"Nhân viên cửa hàng đề cử." Hoắc Tự Hàn trả lời.
Mặc dù dáng dấp anh đẹp trai nhưng toàn thân đều đang tỏa ra áp suất thấp, nếu anh không chủ động nói ra bệnh tình của mình thì nhân viên cửa hàng cũng không tiện hỏi, trực tiếp đề cử loại thuốc gần đây đang bán tốt nhất.
Khương Mạt Lỵ bất đắc dĩ nói: "Hiện tại là mùa hè, anh nói anh bị cảm mạo sốt nhẹ có khả năng khiến nhân viên cửa hàng cho rằng anh bị say nắng, nhưng mà cũng còn tốt, bị say nắng càng khó chịu hơn, như vậy đi, anh cứ ở nhà, tôi đến tiệm thuốc gần đây mua thuốc cho anh.
Đúng rồi, anh đã ăn cơm tối rồi sao?"
Hoắc Tự Hàn rất muốn cùng Khương Mạt Lỵ đơn độc ở bên nhau, nhân tiện nói: "Gọi tài xế đi mua đi."
Khương Mạt Lỵ tức giận nói: "Vẫn nên uống thuốc nhanh một chút, anh để tài xế lái xe đi mua thuốc rồi lại mang tới thì phải đợi tới khi nào chứ.
Lúc này lại là giờ cao điểm kẹt xe, thôi khỏi đi, gần đây có tiệm thuốc, vừa ra khỏi cửa chính đã thấy.
Nhìn anh chắc là chưa ăn cơm tối, tôi sẽ đi mua cho anh chút cháo."
Hoắc Tự Hàn kinh ngạc nhìn cô.
Đã rất lâu rồi anh không nhận được sự quan tâm của cô, bây giờ thế mà cảm thấy không chân thực, giống như đang nằm mơ.
Khương Mạt Lỵ vui vẻ đi ra cửa mua thuốc và cháo cho Hoắc Tự Hàn.
Cô chân trước vừa mới đi ra ngoài, Hoắc Tự Hàn một mình ngồi ở trên ghế, nghĩ nghĩ, đại khái là khống chế không nổi ý muốn khoe khoang cô tốt với mình nên lập tức gọi điện thoại cho Úc Phàm.
Thật đúng lúc, lúc này Úc Phàm cũng vừa rời giường, nhìn thấy Hoắc Tự Hàn gọi điện thoại tới, tưởng rằng xảy ra chuyện gì liền bắt máy: "Sớm như vậy đã gọi điện thoại tới, có phải là xảy ra chuyện gì hay không hả, tuyệt đối đừng để cho tớ cùng vợ lại ngồi mười mấy tiếng máy bay trở về để chế tạo cơ hội ở chung cho hai người nha!"
Cho dù là anh em ruột thì cũng không được hành hạ người khác như thế chứ, rõ ràng là Hoắc Tự Hàn truy vợ, ngược lại là bọn họ, những người ngoài này lại phải đi theo chịu tội, bọn họ đây là người làm thuê sao?
Hoắc Tự Hàn trầm mặc một lát, mới nói: "Không phải."
Úc Phàm thở dài một hơi: "Vậy là tốt rồi.
Thế có chuyện gì?"
Hoắc Tự Hàn khống chế tốt ngữ khí của mình, tận lực bình tĩnh, nhưng vẫn để lộ tâm tình tốt đẹp nói: "Tớ bị bệnh."
Úc Phàm "Ồ" một tiếng: "Thế thì tớ đề nghị cậu đi khám bác sĩ rồi uống thuốc hoặc chích thuốc nha."
Anh cũng không có học y, mà cho dù có học y thì cách cả cái Thái Bình Dương như này thì có giúp được cái gì đâu chứ?
Hoắc Tự Hàn không thèm để ý lời nói của Úc Phàm chút nào, bản thân Úc Phàm nói cái gì anh cũng không nghe rõ, tiếp tục nói: "Mạt Lỵ đến thăm tớ, hiện tại đang đi mua thuốc và cháo cho tớ rồi."
Úc Phàm nói một tiếng ngọa tào: "Nói nửa ngày hóa ra là đến tú ân ái à, nhưng mà, tiểu tử cậu cũng có chút tài năng nha, cậu đã dỗ Mạt Lỵ cùng cậu hợp lại rồi sao? Nhìn không ra cậu vậy mà lại là cao thủ."
Anh cho rằng Hoắc Tự Hàn chỉ là cái thau đồng, ngàn lần không nghĩ tới đối phương lại là vương giả.
Hoắc Tự Hàn cũng không có giải thích, chỉ nói: "Còn một việc nữa, trước đó tớ gọi điện thoại cho Mạt Lỵ, nói cậu và Vũ Huyên có mua quà sinh nhật cho cô ấy đang để ở chỗ này của tớ, là một chiếc túi xách, cậu nhớ kỹ thống nhất lý do thoái thác một chút, đừng có nói lỡ miệng."
Úc Phàm lại nói: "Ngọa tào.
Cái này cậu bảo tớ làm sao mà nói với Vũ Huyên, tớ mà lại mua cho bạn thân cô ấy một chiếc túi xách, vậy thì cô ấy chắc chắn sẽ nói tớ phải đi mua cho cô ấy một chiếc đồng hồ."
Hoắc Tự Hàn ngữ khí nhàn nhạt: "Đây là chuyện tự cậu phải cân nhắc."
Cái gì gọi bạn bè vô tình, chính là đây!
Một bên khác, Khương Mạt Lỵ đi vào tiệm thuốc, mua thuốc cho Hoắc Tự Hàn.
Dù sao cũng đã trễ như vậy rồi, đoán chừng cô cũng phải lưu lại cùng ăn cơm với Hoắc Tự Hàn, trên xe cũng còn đồ ăn mà bà của Hiểu Hiểu làm, chỉ cần hâm lại là được, nhưng mà mấy món này hình như đều không thích hợp cho người bệnh ăn, thế là cô gọi điện thoại cho khách sạn gần đó kêu thêm vài món ăn thanh đạm và cả cháo.
Mặc dù cô không dám mua thuốc giảm cân trong hệ thống, những ngày gần đây trên phương diện ẩm thực cô cũng buông thả bản thân nhưng may mắn là cô có mua enzim.
Hiệu quả của cái này cũng giống như trong cuộc sống hiện thực, mặc dù không có giảm béo một cách hiệu quả, nhưng khi ăn thì cũng sẽ không bị mập lên.
Tất nhiên không có béo, một phần cũng là bởi vì Khương Mạt Lỵ thường xuyên vận động, nhưng cũng nhờ cô có cơ sở cao, mấy ngày nay cũng không rượu chè, ăn uống quá độ, mỗi ngày nạp calorie vào người cũng ở trong phạm vi cho phép, cho nên không có béo lên cũng là bình thường.
Nhưng mà cho dù như vậy thì cô cũng không dám xem nhẹ, đợi đến lúc trở về nước Anh, nhất định cô phải chú ý ăn uống điều độ, cũng phải giảm lượng đường nạp vào cơ thể.
Nếu cứ buông thả bản thân như thế này chắc chắn cô sẽ bị tăng cân.
Khi cô quay trở lại chung cư Hương Sơn thì thấy Hoắc Tự Hàn đang ngồi ở trên ghế sa lon nhìn máy tính bảng.
Khương Mạt Lỵ đến gần xem thử, chắc là anh đang chăm chú xem thị trường chứng khoán.
Đúng lúc cô chuẩn bị nhìn kỹ thì Hoắc Tự Hàn đóng máy tính lại.
Khương Mạt Lỵ: "..."
Ok!
"Tôi mang theo vài món ăn tới, đoán chừng là anh sẽ không thấy ngon miệng, nhưng mà tôi đã đói cho nên tôi muốn mượn phòng bếp dùng một lát, tôi đem mấy món này đi hâm nóng."
Biểu tình của Hoắc Tự Hàn có chút kỳ lạ: "Cô mà lại biết nấu ăn sao?"
Khương Mạt Lỵ rất thành thật trả lời: "Tôi không nấu.
Đây là của người khác nấu cho tôi ăn.
Cũng chỉ là những món bình thường thôi, anh cũng đừng cảm thấy hiếm lạ."
Hoắc Tự Hàn rất muốn hỏi xem người khác này là ai, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở về.
Là ai cũng không quan trọng.
Lấy hiểu biết của anh đối với Khương Mạt Lỵ, nếu như là đồ ăn của người đàn ông khác làm hoặc là của người theo đuổi thì cô căn bản sẽ không dính chiêu này, nếu làm không tốt, tài nghệ nấu ăn của đối phương mà quá tốt thì trong đầu cô ấy sẽ nghĩ muốn thuê đối phương về làm đầu bếp.
Ngay lúc Khương Mạt Lỵ chuẩn bị đi hâm nóng món ăn, bỗng nhiên chuông cửa vang lên, Hoắc Tự Hàn và Khương Mạt Lỵ bốn mắt nhìn nhau, hoàn toàn không đoán được là ai đến tìm anh.
Bản thân Hoắc Tự Hàn vốn rất điệu thấp, lại thêm tính tình cũng tương đối lãnh đạm, cho nên bạn bè của anh cũng không nhiều, mà bây giờ hầu hết bạn bè của anh đều đang ở nước ngoài.
Chung cư Hương Sơn xem như là nhà riêng của anh, ngay cả tài xế cũng sẽ không đi lên, nếu có việc gì cũng chỉ ở nhà xe dưới lầu chờ, còn dì giúp việc làm thêm giờ càng sẽ không đến vào lúc này, như vậy ngoài cửa sẽ là ai chứ?
Thật sự là đoán không ra!
Hoắc Tự Hàn đi tới cửa, nhìn màn hình một chút, xoay đầu lại nói với Khương Mạt Lỵ: "Là ba tôi.
Một mình ông ấy."
Khương Mạt Lỵ không thể tin vào tai của mình.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là muốn trốn tránh, nếu không cứ như vậy mà chạm mặt thì sẽ rất xấu hổ.
Thế là cô một bước thành ba bước chạy chậm đến chỗ cửa, vội vàng cầm giày cao gót và túi xách của mình đang treo ở một bên nhanh chóng xông vào bên trong, đối với nơi này cô đã quá quen thuộc, dưới tình thế cấp bách trực tiếp tiến vào phòng ngủ của Hoắc Tự Hàn đóng cửa lại.
Nhìn một loạt động tác của Khương Mạt Lỵ, khóe miệng Hoắc Tự Hàn cong lên, tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa, anh khôi phục thần sắc lạnh lùng quen thuộc.
Ở trong phòng, Khương Mạt Lỵ nhìn một vòng, vẫn giống như trước kia.
Cô cũng không có hứng thú nhìn trộm thế giới riêng tư của Hoắc Tự Hàn, cho nên dù trốn ở trong phòng của anh thế này thì cô cũng không khẩn trương.
Lấy hiểu biết của cô đối với Hoắc Tự Hàn thì anh sẽ không để cho Hoắc tiên sinh có cơ hội bắt gặp, huống chi cho dù Hoắc tiên sinh đoán được trong phòng có người khác thì cũng sẽ không nhàm chán đến mức muốn tìm ra cô đâu?
Nhưng mà cô cảm thấy rất hiếu kì.
Đây là lần đầu tiên cô trực tiếp đụng phải Hoắc tiên sinh đến tìm Hoắc Tự Hàn.
Trước kia, lúc còn yêu nhau bọn họ cũng thường xuyên hẹn hò ở chung cư Hương Sơn, mặc dù Hoắc tiên sinh sẽ gọi điện thoại cho Hoắc Tự Hàn, nhưng trực tiếp tìm tới cửa như hôm nay, theo cô nhớ thì chính là lần đầu tiên.
Bên trong giới nhà giàu này, mặc kệ là chuyện gì, lời nói, hành động gì thì chúng đều có hàm nghĩa, có ẩn ý.
Người làm ba đến thăm con chuyện này rất bình thường, nhưng Hoắc tiên sinh đến thăm Hoắc Tự Hàn, cái này cũng không thể trách Khương Mạt Lỵ tự suy nghĩ bổ não.
Cô thả dép lê, đi chân đất trên sàn nhà, đứng tại cửa, lỗ tai dán vào cánh cửa, muốn nghe một chút động tĩnh ở bên ngoài, nếu như có thể nghe được nội dung nói chuyện phiếm của hai ba con nhà này thì càng tốt.
Đáng tiếc hiệu quả cách âm của nơi này rất tốt, cô nín thở ngưng thần, đem toàn bộ lực chú ý đều đặt trên cánh cửa nhưng cũng không nghe thấy gì.
Cô hối hận!
Cô không nên trốn ở phòng ngủ, đây là nơi cách phòng khách xa nhất, cô hẳn là nên trốn ở trong phòng bếp, giống như cô thì chỉ cần ngồi xổm xuống là được, cho dù là ngồi xổm ở một bên bờ ao, cô cũng tin chắc là Hoắc tiên sinh sẽ không chú ý đến cô, cô nên trốn ở đằng sau màn cửa chứ!
Ài, thất sách thất sách, đều do cô trước đó không có suy nghĩ đến chuyện này, cũng chưa có làm thử lần nào.
Thật muốn biết hai ba con nhà này đang nói chuyện gì.