Ô Hắc - Ma Hoàng Chi Trói Buộc

quyển 7 chương 2: phản công

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ghi chú: tất cả các câu trong ngoặc đều là của tác giả.

Chuyện kể rằng ba con cùng nhau theo Thiên về thế giới hiện tại, tái bắt đầu một lần nữa. Cũng bám rễ trong nhà hắn, ăn đồ của hắn, đeo dính lấy hắn, buổi tối còn cướp đi giấc ngủ của hắn.

Nga, đúng rồi, còn Tiểu Hàn. Nó không có thân thể, linh hồn ở trên người Thiên. Bất quá có thể thực thể hóa trong thời gian ngắn.

Chạng vạng, Thiên kết thúc công việc, lái xe từ công ty về nhà. Sắc mặt có chút buồn bực. Không phải hắn không muốn nhìn thấy ba con kia. Dù sao, sau khi phát sinh nhiều chuyện như vậy, hắn cũng đã tiếp nhận họ.

Mà ba con kia thì che chở quan tâm hắn như bảo vật, nói hắn một chút cũng không cảm động là giả. Mặc dù có lúc họ rất ngốc, khiến người ta dở khóc dở cười.

Vấn đề là ba con kia rất có sinh lực, lại không biết tiết chế. Mỗi ngày không ngừng tranh giành yêu thương hắn, lật tới lật lui khiến hắn không chịu nổi. Nhớ tới tình hình tối qua, đầu cùng thân thể hắn đều cảm thấy đau nhức.

” Đáng ghét.”

” Chủ nhân, ngươi không phải đang giận họ chứ?”

Linh hồn Tiểu Hàn bám trên người Thiên nhìn ra tâm tư của hắn.

” Rất nhiều nữa là đằng khác, đám gia hỏa đó thật sự không biết tiết chế.” Thiên thở dài nói.

” Chủ nhân, hiện tại họ ăn đồ của ngươi, ở nhà của ngươi, nhưng cũng không biết nghĩ một chút cho thân thể của ngươi, thật sự quá đáng.” Tiểu Hàn châm ngòi.” Ta thấy ngươi phải hảo hảo giáo huấn họ một trận mới được.”

Thiên lắc đầu.

” Chuyện khác họ rất nghe lời, chỉ có việc này ta không có cách. Phạt họ mấy ngày không được chạm vào ta cũng chỉ phản tác dụng, càng không thể đuổi bọn hắn đi, thế giới này sẽ đại loạn.”

” Chủ nhân, ngươi thiện lương như vậy đương nhiên sẽ bị họ khi dễ. Ta nói với ngươi…” Tiểu Hàn hiến kế.

“… Thế có được không?”

” Chủ nhân, ta muốn giúp ngươi xả giận, ngươi hãy ngẫm lại chuyện họ làm với ngươi…”

” Họ quả thật thiếu giáo huấn.”

Vì thế, đầu xe quay lại, tới một cửa hàng mua một cái hộp gì đó. Lúc về đến nhà để Tiểu Hàn lén lút giấu trong phòng.

Mở cửa, một con cún, con con mèo, một con sơn dương lập tức nhào tới, thấy họ vẫn vui mừng niềm nở. Nhưng để thực hiện kế hoạch, không thể trưng cái mặt dịu dàng ra cho bọn hắn ( bằng không bị họ ăn là cái chắc).

Hủy Tạp nói.

” Thiên, ta giúp ngươi cởi áo khoác.” ( để có thể thấy dáng người cực hảo của Thiên.)

Vong Dạ nói.

” Thiên, mệt không? Ta giúp ngươi mát xa.” ( để có thể sờ mó Thiên.)

Phỉ bị giành trước, chỉ có thể chỉ có thể đưa nước cho Thiên ( không sao, uống trước một ngụm rồi đưa Thiên uống, ở thế giới này gọi là hôn gián tiếp)

Thiên lại không quan tâm, hướng tới phòng đọc sách.

Ba con sửng sốt, liếc nhìn nhau.

” Quả nhiên ngươi chọc giận Thiên, sơn dương thối.” Phỉ giành nói trước.

“Sao ta có thể chọc Thiên hả, là các ngươi.” Hủy Tạp gào.

Vong Dạ chặn Thiên lại, lo lắng hỏi.

“Thiên, làm sao vậy? Là chúng ta làm sai cái gì sao?”

Hai kẻ khác lập tức bâu lại.

Tức giận trừng họ, tiếp tục bỏ lơ. Ba con càng nóng ruột, quên mất vấn đề của ba người họ.

Vong Dạ sững sờ…

Phỉ trầm tư…

Hủy Tạp không chịu nổi.

” A… Ta không chịu nổi ngươi như vậy, ta làm sai cái gì ngươi nói đi, ta có thể sửa mà.”

Nhìn sáu con mắt hồi hộp chằm chằm nhìn hai mắt mình, Thiên diện vô biểu tình nói.

” Là ta không chịu nổi các ngươi…”

Thấy bọn họ bắt đầu lộ ra biểu tình hoảng sợ. Thiên thiếu chút nữa cười ra tiếng. Bất quá Thiên là người lăn lộn trên thương trường nhiều năm, diễn xuất đương nhiên cũng không tồi, tiếp tục nói.

” Ta không chịu nổi các ngươi mỗi ngày làm tình không dứt, chỉ biết ngươi tranh ta đoạt, các ngươi có nghĩ tới cảm thụ của ta không?”

Ba con cúi đầu không nói gì. Thiên có cảm giác đang thuần hoá ba con vật, cún hồng, mèo trắng, sơn dương màu cà phê.

” Về sau cũng đừng chạm vào ta nữa.”

” Không.”

” Không được.”

” Không thể.”

Ba âm hợp xướng.

Vong Dạ.

” Thiên, thực xin lỗi, về sau ta sẽ ôn nhu, được không?”

Hủy Tạp.

” Ta đã thu hồi khí tức rồi, sẽ không làm đau ngươi đâu.”

Phỉ.

” Ta sẽ không tái lợi dụng ngươi, cũng không làm ra những chuyện kỳ quái.”

Thiên kiên quyết lắc đầu, hướng phòng bếp nấu cơm, sau khi ba con này tới đây, ngay cả osin cũng không thể mướn, còn phải nấu cơm cho bọn hắn ăn, Thiên ngẫm lại, trong lòng lại càng thấy bất công. Ý chí giáo huấn họ càng kiên định.

Vong Dạ đột ngột từ phía sau ôm lấy, vùi đầu vào bả vai Thiên không cất tiếng. Đây là biểu hiện khi Vong Dạ muốn làm nũng, hữu hiệu nhất lúc Thiên mềm lòng nhưng lần này không được.

” Ngoại trừ chuyện không được chạm vào hay rời khỏi ngươi, cái nào khác cũng được, ngươi đánh ta mà hết giận cũng được.” Hủy Tạp nói.

” Đúng, đổi cách khác đi, chúng ta có thể từ từ bàn bạc.” Phỉ nói.

Thiên thấy cũng được rồi, tiếp tục bức sẽ bị bọn họ phản kháng lại. Làm ra bộ dáng khó xử, cùng khẩu khí do dự.

” Vậy…. Một, các ngươi về sau phải nghe lời ta, bao gồm cả lúc H.”

” Hảo.”

Ba con không hẹn mà cùng đồng thanh.

” Hai, ta muốn các ngươi làm cái gì, thì phải làm không được phản kháng.”

” Hảo.”

Ba con lại không hẹn mà cùng đáp.

” Ba, người làm trái sẽ phải rời khỏi.”

” Hảo.”

Ba con lại đồng thanh.

Cuối cùng, Thiên lợi dụng tâm lý cạnh tranh lẫn nhau của ba người. Ba con đều muốn đá bay hai người khác, hảo độc chiếm Thiên. Nên họ rất khôn khéo, nhưng vì tình trạng kiềm chế lẫn nhau chỉ có thể thủ ước. Hơn nữa, họ đều cho rằng chỉ cần không ly khai Thiên, có thể H cùng Thiên là hảo. Thiên thiện lương sẽ không nghĩ ra chuyện gì làm khó họ. Lại không biết lần này là Tiểu Hàn đề nghị. Họ cũng không hiểu rõ một mặt khác ngoài thương trường của Thiên.

” Chúng ta trước nấu cơm ăn, Phỉ tới giúp.”

” Hảo”

Phỉ rất vui vẻ.

” Bọn ta thì sao?”

” Các ngươi càng giúp càng bận.”

Vong Dạ, Hủy Tạp rất tổn thương.

Rốt cuộc ăn cơm no, tắm rửa xong, ba con dính lấy Thiên, chờ hắn xem xong báo cùng tin tức trở về phòng, họ chờ mong thời gian đi ngủ nhất.

” Các ngươi đều đến phòng ta.”

Thiên rốt cuộc mở miệng.

Ba con phía sau tiếp bước. Thiên còn giận.

” Vong Dạ, ngươi luôn sốt ruột nhất…”

Thiên bỗng nhiên nâng cánh tay lên, vòng quanh cổ Vong Dạ nói, hại hồn Vong Dạ rớt hơn phân nửa.

” Nên ngươi đến đây trước đi.”

Vong Dạ cả ngốc.

” Cởi y phục.”

Vong Dạ ngoan ngoãn làm, hai ba cái liền cởi sạch.

” Đưa tay ra sau lưng.”

Vong Dạ làm theo.

Trong ánh mắt khó hiểu của ba người, Thiên lấy ra một bộ còng tay bằng da, khoá Vong Dạ lại, ấn lên mặt thảm.

Nhìn Vong Dạ xích loã ngã trên mặt đất. Mái tóc màu đỏ phi tán trên thân thể rắn chắc thon dài, tràn ngập sức mạnh gợi cảm. Hai tay bị khoá ở sau lưng, hơn nữa ánh mắt nghi hoặc mà không hung hăng, khiến tâm hắn có cảm giác đau đớn. Vì thế nâng khuôn mặt anh khí hoàn mỹ, ôn nhu hôn lên đôi môi gợi cảm.

Một nụ hôn dịu dàng có thể làm Vong Dạ điên cuồng trong nháy mắt. Lúc Vong Dạ hôn sâu thêm, Thiên bỗng nhiên ly khai.

” Các ngươi cũng nghe ta nói rồi, hiện tại, không được dùng ma pháp phản kháng.”

Thiên dùng ngữ khí nghiêm túc lại kiên định không thể phản kháng nói.

Lúc này, ba con đều biết đã bị lọt bẫy, nhưng lỡ đáp ứng Thiên rồi, không thể đổi ý.

Nhìn gương mặt thân ái nhìn họ của Thiên, họ đột ngột cảm thấy tà mị chưa từng gặp qua, vừa tà ác lại mị hoặc.

Thiên kéo Phỉ- bị hắn dọa đến hóa ngốc lên trên giường.

” Thiên, ngươi muốn làm gì?”

Phỉ cười hơi mất tự nhiên.

” Tiểu Hàn, đến giúp ta.”

” Chờ lâu quá, chủ nhân.”

Tiểu Hàn hiện ra thực thể, dùng dây thừng mua về giúp Thiên buộc tay chân Phỉ ở bốn góc giường, giường của Thiên là cái loại giường lớn xa hoa kiểu cổ Châu âu, có bốn cây cột ( ba con kia mua về, đủ lớn để để bốn đại nam nhân có thể cùng ngủ chung.)

Thiên lột quần áo Phỉ, khóa ngồi trên thân y, lấy tay sờ từng tấc da thịt trơn bóng tuyết bạch hơn cả nữ nhân của Phỉ. Bị đùa bỡn như vậy, Phỉ một chút năng lực phản kháng cũng không có. Đầu óc thông minh dần trở nên mơ hồ theo từng cái vuốt ve của Thiên.

” Phỉ, còn nhớ lần đầu tiên lúc ta hỏi ngươi ‘Muốn chơi ôn nhu, SM, hay sắm vai nhân vật?’, kết quả, ngươi liền trói ta chơi SM. Ta biết ngươi thích trò này nhất đúng không?”

Phỉ có phần thanh tỉnh, sắc mặt không tốt lắm.

” Lần này chúng ta hoán đổi vai diễn chơi một lần nữa thì thế nào?”

Sắc mặt Phỉ bắt đầu tái nhợt.

” Đừng sợ, ta sẽ không vặn gãy tay chân ngươi, ta không tàn nhẫn như vậy.” ( ha ha, không chỉ thân thể, cũng muốn làm Phỉ khổ sở một chút về mặt tinh thần, làm y hối hận, làm y áy náy)

Vừa nói, tay trái vừa khẽ vuốt đùi trong của Phỉ, cảm nhận nó run rẩy. Tay phải không khách khí xoa nắn nhũ đầu phấn hồng mềm chắc nhưng tương đối nhỏ trước ngực y. Đùa nghịch lúc nặng lúc nhẹ, làm mặt Phỉ từ trắng chuyển sang hồng.

” Không, Thiên, đừng sờ… A…”

” Xem ra ngươi vẫn thích tàn nhẫn hơn một chút.”

Tay Thiên bắt lấy phân thân đã hưng phấn của Phỉ, dùng sức miết.

” A… A…”

Bị Thiên mình yêu nhất đối đãi như vậy, Phỉ không thể suy xét sự tình gì, chỉ có thể chìm chìm nổi nổi theo dục vọng trong tay Thiên. Vuốt ve mang tính trừng phạt, đùa giỡn với thần kinh y, vừa thống khổ lại vừa vô cùng ngọt ngào.

” Chủ nhân, dùng cái này.”

Một mảnh vải da mềm mại màu trắng.

” Buộc ở đâu thì được?”Thiên hỏi.

Tiểu Hàn nói nhỏ trong vành tai Thiên.

” Ý kiến hay.”

Thiên đồng ý. Mặt ác liệt của Thiên cũng đã từng đánh thức Tiểu Hàn. Bản thân Thiên cũng không phải người dễ bị khi dễ. Lúc ở dị giới, sức mạnh không bằng người ta nên không thể tránh được chuyện bị khi dễ.

Thiên dùng vải da bịt kín mắt Phỉ.

” Thiên… Không….”

Tầm mắt bị cướp đoạt, Phỉ bắt đầu sợ hãi giãy giụa. Nhưng y thủy chung không dám dùng ma pháp. Thiên nhẹ hôn y để y im lặng, tay tiếp tục ôn nhu sờ thân thể y. Lập tức Phỉ chỉ có thể thở hổn hển, bất lực rên rỉ.

” Tiểu Hàn, ngươi bắt chước ta tiếp tục vuốt hắn như vậy, phải cẩn thận không thể để hắn bắn ra.”

” Chủ nhân yên tâm, không thành vấn đề.”

Phỉ đã thần trí mơ hồ, mắt lại bị bịt kín, nên cũng không biết đã đổi người.

Thiên xoay người quỳ gối trên giường, mặt đối mặt với Tạp đang đứng cạnh giường nhìn tới ngây người, lúc này Thiên cao hơn nửa cái đầu so với Tạp đứng trên mặt đất.

” Tạp, muốn ta hôn ngươi không?”

Thiên dụ hoặc y, Vong Dạ cùng Phỉ đều đầu hàng vô điều khiện, Tạp suy nghĩ tương đối đơn thuần đương nhiên càng không thể chống lại Thiên ôn nhu như vậy.

Tạp ngẩng đầu.

” Thiên…”

Thiên không để Tạp nói thêm gì nữa, trên thực tế, Tạp cũng nói không nổi. Thiên nhẹ hôn môi y, cái mũi cao thẳng, hàng mi thật dài trên mi mắt.

” Tạp, bộ dạng ngươi quyến rũ nhất, ta tin bất kể nam nhân nữ nhân nhìn thấy ngươi đều thích ngươi. Đây là mị lực ác ma của ngươi sao?”

Thiên kéo hai tay Tạp ra, dùng còng tay kim loại màu bạc khoá hai bên cột giường. Xé vải vóc vốn cũng rất ít trên người Tạp.

” Nhưng ngươi có biết, vì ngươi chính là ác ma nên mỗi lần ngươi chạm vào ta, đều làm ta thống khổ vạn phần. Mà ngươi thì luôn quên khống chế khí tức của mình. Hay là ngươi muốn nhìn bộ dáng thống khổ của ta nên mới đặc biệt làm như vậy?”

” Xin lỗi Thiên, về sau ta không dám.”

Quả thật là cố ý, Tạp không hổ là ác ma.

” Tạp, ngươi thật sự rất nghịch ngợm, thiếu giáo huấn. Để giúp ngươi cảm nhận được một phần vạn nỗi thống khổ của ta, ta đặc biệt mua món quà này tặng cho ngươi.”

Thiên vừa nói vừa xuất ra một cái bao tay SM mang bên tay phải.

Chạm nhẹ vào eo sườn mẫn cảm.

” Ách… Đau … A….”

” Cảm nhận được sao? Cái bao tay này phủ đầy sợi thủy tinh nhuyễn, bị nó đâm vào vừa đau vừa ngứa rất kích thích. Nghe lão bản nói người tính lãnh cảm cũng không chịu nổi cái này!”

Thiên rất xấu, dùng tay trái nắm phân thân Tạp, miết nhẹ. Như vậy vừa khiến Tạp vô cùng hưng phấn, phân thân lại bị người bắt lấy nên không thể dùng lực giãy giụa.

” A… Thiên…. Không… Đừng chạm vào chỗ đó… A…”

Thiên dùng tay phải châm lửa dục vọng khắp nơi trên người Tạp. Cổ, gáy, ngón tay, ngực, eo, đùi, cùng phân thân. Thiên nhìn Tạp run rẩy, rên rỉ bởi dục vọng.

Không lâu sau…

” Buông tay ra…. A… Thiên đừng nắm nữa….”

” Không được, không thể dễ dàng cho ngươi thỏa mãn như vậy.”

Thiên không để Tạp dễ dàng bắn làm hắn toi công đâu.

” Ngươi là đứa trẻ hư, phải nghiêm khắc trừng phạt mới được.”

Thiên tháo bao tay, xuất ra bốn cái vòng dùng dây lưng kết lại tạo thành một cái đai trinh tiết . Trong tiếng kêu ai oán của Tạp, mang vào cho y. Đai trinh tiết gắt gao bó buộc phân thân Tạp, như vậy, Tạp có hưng phấn cũng vô pháp đạt tới cao trào. Thiên tiếp tục lấy tay chà xát y, khiến dục vọng Tạp liên tục dâng cao lại không chỗ phát tiết.

” Ahhh…… A…..”

Tạp bây giờ một chữ cũng nói không nên lời, ngay cả miệng cũng không thể khép lại. Dịch khẩu không thể khống chế chảy xuống khoé miệng có vẻ càng thêm gợi cảm do dục vọng…. Còn có nước mắt.

Chơi đủ rồi, Thiên vứt cái bao tay. Cầm lấy một bộ chấn động khí có đính ba cái hột nhỏ như con bọ, dùng băng dán trên nhũ đầu trên người Tạp. Mở công tắc.

” A… Nga… Thiên Thiên, không…”

Thiên nâng gương mặt đầy nước mắt của Tạp lên hôn hôn, nhẹ giọng ở vành tai y nói như ma chú.

” Bé ngoan, ngươi chơi một mình trước đi, chờ ta trở lại sẽ thả ngươi.”

” Không… A, đừng, Thiên…”

Tạp kêu to.

” A, đúng rồi, bé ngoan không thể cãi lại, ta phải lấp cái miệng của ngươi…”

Vì thế, Thiên lại dùng một cái khoá miệng hình cầu lấp cái miệng không ngoan của Tạp. Khiến Tạp ngay cả cơ hội xin tha cũng không có.

” Nhớ kỹ, nếu phản kháng cắt dây trói, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể đụng vào ta.”

” Ô…. Ô…. A….”

Đồng thời, Tiểu Hàn rất tận lực chấp hành nhiệm vụ Thiên giao cho nó, sờ vuốt Phỉ.

Thiên trở lại bên cạnh Vong Dạ- nãy giờ nhìn đến dục hỏa đốt người.

“Sao nào Vong Dạ? Ước ao được như hai người họ hả?”

Thiên lại bắt đầu bày ra nụ cười công kích.

” Thiên, ngươi cũng muốn đem ta…..”

Cảm thấy cổ họng phát khô.

” Không, Vong Dạ, ngươi quá nóng vội, ta không chạm vào ngươi, để ngươi chờ..”

“………………”

Vong Dạ không nói gì, Thiên cũng có thể rất tàn nhẫn.

Thiên bắt đầu cởi y phục mình trước mặt Vong Dạ. Thong thả, tựa như vuốt ve chính mình. Dục hỏa của Vong Dạ lại lên cao.

” Sao nào? Muốn ôm ta không? Cầu ta đi, ngươi biết ta mềm lòng với ngươi nhất mà.”

” Thiên…”

Vong Dạ nhịn không được muốn hướng về phía Thiên.

Ai ngờ Thiên lại ấn y xuống lại.

” Không được nha, Vong Dạ, ngươi không nói thì ta sẽ không chạm vào ngươi.”

Thiên lại như vô tình, cách lớp vải tùy tiện đặt tay lên phân thân mình. Vong Dạ nhìn đến phát điên, lý trí không biết chạy đến chỗ khỉ ho cò gáy nào.

” Thiên, để ta hôn ngươi đi, xin ngươi…”

” Thật sự rất ngoan…”

Thiên tiến lên sờ sờ Vong Dạ khiến y say sưa, khuôn mặt tuấn tú đầy dục vọng cùng khẩn cầu.

” Vong Dạ, từ trước tới nay, lúc ngươi ngoan, ta đều cảm thấy ngươi tựa như một con đại cẩu cẩu. Ngươi chịu làm chó cưng của ta không? Như thế thì ta sẽ rất thương ngươi.”

Thiên hôn cổ Vong Dạ, một bàn tay lôi tóc khống chế y, tay kia vuốt ve thân thể y. Yêu thương dùng đầu ngón tay sờ nhẹ nhũ đầu Vong Dạ, móng tay quét qua bụng cùng eo, miết nhẹ đùi y, cuốn trọn phân thân cực đại.

Bị Thiên yêu nhất đùa cợt như thế, Vong Dạ cảm nhận được khoái cảm chưa bao giờ trải qua. Thân thể cũng trở nên rất mẫn cảm, mỗi tấc da đều khát cầu Thiên yêu. Lý trí sớm mất đi, thân thể không thể kiềm chế. Hơn nữa còn thanh âm mang chất độc mê hoặc của Thiên. Vong Dạ lúc này cái gì cũng đáp ứng.

” Thiên… A…. Ta làm, ta nguyện ý làm chó ngoan của ngươi… Nhiều hơn…. Cho ta nhiều hơn được không?”

” Thật đáng yêu…”

Thiên thưởng cho Vong Dạ một cái hôn sâu, thật sâu, thật sâu.

” Vậy… Liền cho chó cưng Vong Dạ một cái vòng cổ nhé. Ngươi xem, cái vòng đỏ như máu này là ta đặc biệt chọn cho ngươi.”

Cảm giác khuất nhục khẳng định có chút ít, nhưng đã là Thiên cho, y sẽ tiếp nhận.

Thiên nhìn ánh mắt Vong Dạ, sau đó xấu xa cười rộ lên.

” Vong Dạ, thật ra gông xiềng trên người ngươi là một bộ, còn một kiện cuối cùng.

Đồng dạng đỏ như máu, bốn cái khuyên bằng da kết lại tạo thành đai trinh tiết. Thiên đeo cái gông xiềng phiêu lượng cho Vong Dạ. Tái vuốt phân đã hoàn toàn đứng thẳng phía trước tràn ra chất lỏng trong suốt, nhưng do đai trinh tiết bó buộc mà vô cùng thống khổ.

” A… Thiên…”

Nhịn không được, tiếng rên khó khăn bay ra từ miệng Vong Dạ.

” Thưởng cho ngươi! Liếm ta.”

Thiên lại nắm tóc Vong Dạ, hắn rất thích tóc Vong Dạ, kéo đầu y, để Vong Dạ liếm thân thể hắn, từng bộ vị Thiên muốn. Mãi đến lúc Thiên vừa lòng.

” Nhẫn nại chút, Vong Dạ! Chờ ta thả họ ra rồi về chơi với ngươi.”

” Thiên, không, đừng bỏ ta, ta…. Ta không thể chịu nổi…”

” Vong Dạ ngươi có thể, ngươi đã đáp ứng ta, làm chó ngoan rồi mà?”

Vì thế Vong Dạ chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu vạn phần ủy khuất cắn môi dưới nhẫn nại.

Thiên lại hơi mềm lòng, vuốt đầu tóc đỏ của Vong Dạ. Nhưng vẫn xoay người đi tìm Phỉ.

Tiểu Hàn đang cầm một cái cây dài cm, đỉnh có buộc một bó lông vũ, dùng lông vũ quét quét phân thân Phỉ.

” Ngứa, rất ngứa, đừng….. Đừng…”

Phỉ bị loại dục vọng nhẹ nhàng nửa vời này tra tấn lâu như vậy, đã sớm sụp đổ.

Thiên thay thế, tháo vải da ướt đẫm nước mắt của Phỉ xuống.

” Chơi đã chưa? Phỉ, đây là gậy giỡn mèo mà mèo con rất thích, phải vậy không? Còn muốn chơi nữa chứ?”

” Không muốn, Thiên, ta không muốn thế, thả ta…”

Phỉ yếu ớt vô lực nói.

Thiên dùng cây gậy khua nhẹ phân thân sưng cứng, đứng thẳng, vừa hồng vừa nóng của Phỉ.

” A…”

Vốn đã mất hết khí lực, Phỉ bị đâm kích như vậy, liều mạng vặn vẹo thắt lưng.

” Phỉ, ngươi phải nhớ kỹ, từ bây giờ, ngươi là con mèo trắng nhỏ kiêu ngạo nhưng phải nghe lời ta. Không thể nói ‘ Không’ với ta. Muốn ta làm gì cho ngươi, phải thỉnh cầu. Bằng không, ta sẽ trừng phạt ngươi như vậy. Hiểu chưa?”

Thiên dùng ngữ khí cực kỳ yêu thương nói ra lời tàn khốc.

” Ta hiểu, ta hiểu, xin ngươi dừng lại…”

” Thông minh lắm, nhưng chỉ dừng là được sao?”

” Để ta tiến vào… trong thân thể… Xin ngươi….”

” Quả nhiên Phỉ vẫn còn thông minh lắm.”

Thiên nhắm ngay phân thân Phỉ, ngồi xuống…

Thật ra, sau khi Thiên chơi một lúc lâu thì dục hỏa cũng tăng cao. Ba nam nhân hoàn mỹ lại có nét đặc sắc riêng bị mình đối đãi như thế, đùa giỡn, sờ soạng, trêu chọc, mình không thể không có cảm giác.

” A, Thiên, tái dùng lực, cầu ngươi, cầu, nhanh…”

” A… Không….”

Tiểu huyệt chật chội của Thiên nhanh chóng khiến toàn thân chờ đợi đã lâu của Phỉ run rẩy, đạt tới cao trong khoái cảm chưa từng cảm thụ qua.

Phỉ rốt cuộc thỏa mãn ngất xỉu.

” Phỉ đáng yêu, nghỉ ngơi trước đi nhé.”

Thiên đứng dậy, yêu thương hôn gương mặt mê man của Phỉ. Thiên còn chưa bắn, mới ăn lưng bụng thôi.

Cũng không lau dịch thể. Giống như cố ý muốn cho Vong Dạ thấy, dịch thể từ mật huyệt chảy xuống đùi, hình ảnh dâm loạn cực độ, băng qua mặt Vong Dạ. Đến chỗ Tạp bị chấn đãng khí cùng đai trinh tiết tra tấn đến phát cuồng, lại trơ mắt thấy hình ảnh nóng bỏng của hắn cùng Phỉ.

” Tạp, khổ lắm sao? Về sau cũng không được hư hỏng nữa nha. Mai mốt nếu không ngoan, ta sẽ lại trừng phạt ngươi nghiêm khắc hơn nhiều.”

Thiên gỡ khóa miệng lưu không ít dịch khẩu ra, khiến miệng Tạp cũng bắt đầu ngứa ngáy.

” A… A….”

Tạp miệng còn chưa nói ra lời, đầu đã gật gật.

” Hảo, ta giúp ngươi cởi bỏ.”

Vì thế Thiên chậm rãi gỡ tất cả hình cụ trên người Tạp. Lúc tháo còng tay, Tạp vô lực cố sức chống đỡ thân thể mình, nhưng lại ngã ra đất. Hoàn hảo, Thiên đỡ y.

Toàn thân Tạp như nhũn ra, phân thân lại tương phản. Bị chấn đãng khí quần một trận, rồi lại bị đai trinh tiết áp bức không thể phát, loại giày vò như luyện ngục khiến phân thân Tạp sưng nóng, mẫn cảm cực độ. Lúc Thiên giúp y gỡ đai trinh tiết, thiếu chút nữa bắn ra. Đáng tiếc, Thiên tinh mắt nhanh tay ấn trụ.

” Còn chưa xong đâu, không muốn ta an ủi ngươi sao?”

Thiên để Tạp dựa vào bên giường, ngồi trên sàn nhà. Hôn mặt Tạp, chậm rãi cưỡi trên người Tạp. Cảm thụ khoái cảm do phân thân Tạp tiến nhập thân thể.

” Tạp, ngươi thật đáng yêu, ngươi cũng làm cún con của ta đi?”

Thiên vừa động eo vừa nói.

” Ngươi muốn ta làm cái gì, ta liền làm cái đó. Thiên, chỉ cần ngươi để ta tiếp tục yêu ngươi. Chỉ cần ngươi không bài xích ta yêu ngươi.”

Thiên dùng một cái hôn sâu trả lời y.

Lúc bắn thứ nóng bỏng trước ngực Tạp, Tạp cũng phải chính thức giải phóng, đổ người tựa vào giường.

Thiên lại đi tới Vong Dạ, thấy Vong Dạ nằm thở phì phò, đôi mắt cháy đỏ bởi dục hỏa thiêu đốt. Miệng môi gợi cảm đã bị cắn nát, máu tươi từ khóe miệng chảy xuống. Vì bị đai trinh tiết bó buộc dục vọng, thân mình đầy rẫy mồ hôi không thể không tiếp tục chịu đựng.

Thiên đau lòng liếm máu bên khóe miệng Vong Dạ.

” Vong Dạ, thật ra ta thích nhìn bộ dáng này của ngươi. Tuy lòng rất đau. Nhưng ngươi mang bộ dáng yếu ớt khiến ta cảm thấy ngươi cần ta. Khiến ta biết ta rất quan trọng đối với ngươi.”

” Thiên, ngươi luôn luôn là người quan trọng nhất của ta, duy nhất…”

Thiên không thể khống chế, dùng sức hôn miệng, cổ, ngực, eo Vong Dạ. Để ấn ký của hắn in trên người Vong Dạ.

Cởi bỏ đai trinh tiết trói buộc Vong Dạ, lấy tay kéo sợi dây thừng có gắn cái vòng. Thiên để phân thân cực đại của Vong Dạ tiến vào thân thể mình.

” Ô…”

” A….”

Hai người đồng thời kêu lên…

Trời đã sáng, ánh nắng xuyên qua bức màn chiếu vào giường lớn. Trên giường có ba nam nhân tư thế khác nhau, màu tóc bất đồng, khí chất dị biệt, nhưng đồng dạng mê người.

Tối hôm qua, Thiên chỉ để bọn họ phát tiết một lần, so với trước kia một đêm làm vô số lần trên người Thiên, họ giờ tay chân như nhũn ra, không thể động đậy. Tiểu Hàn cũng mệt mỏi đến độ bám vào trên người Thiên ngủ bất tỉnh nhân sự.

( do:” Chủ nhân, Tiểu Hàn cũng rất muốn được ngươi đối đãi như vậy.” Mắt to lóe sáng lóe sáng.

” Hả? Không phải chứ? Nhưng Tiểu Hàn đáng yêu như vậy ta làm sao nhẫn tâm.”

” Chủ nhân, người ta thật sự muốn thử chút thôi.”

” Tiểu Hàn, ngươi như vậy không ngoan chút nào.”

” Vậy ngươi trừng phạt Tiểu Hàn không ngoan nha, chủ nhân.”)

Bất đồng với họ, Thiên thần thanh khí sảng đi ra từ phòng tắm. Vừa lau khô tóc, vừa nói với ba con trên giường.

” Ta đi làm, các ngươi ngoan ngoãn đợi ở nhà nghỉ ngơi. Chờ ta trở lại.”

Thiên tâm tình rất tốt.

” Buổi tối ta sẽ trở về sớm một chút, cùng các ngươi ra ngoài ăn cơm, lại mang bọn ngươi đi mua chút đồ chơi về.”( Là đồ chơi gì? Mọi người đều ngầm hiểu) ba con biểu tình phức Tạp.

Thiên trước khi ra cửa nói một câu chót.

” Đúng rồi, Vong Dạ biểu hiện tốt nhất tối hôm qua, ta sẽ thưởng cho ngươi. Về sau, mỗi lần ta đều thưởng cho người biểu hiện tốt nhất. Phỉ cùng Tạp cũng phải cố gắng nhé.” ( Thiên sâu sắc hiểu rõ đạo lý kẹo bông thêm gậy gộc)

Ba con ở lại trên giường, có sợ hãi, có xấu hổ, có mong đợi…

End

Truyện Chữ Hay