《 Ô Hắc 》 Phòng tiếp khách
Nhân vật trên sân khấu:
Người chủ trì: Hắc Sắc Cấm Dược – Nhân loại
Đi cùng: Huyết Luân Du – BJD
[ BJD – Ball Jointed Doll – Búp bê khớp cầu. Huyết Luân Du là bé BJD của chị Dược thiết kế ]
Vai chính:
Ngạo Triết Thiên – Nhân loại
Phỉ – Coi như nhân loại…
Minh vương – Dị giới hoàng giả
Hủy Tạp – Ma giới tôn cấp ác ma
Hoàn cảnh: Bên hồ thư thái mát mẻ, có ghế tựa trắng thuần cùng một bàn đầy những món điểm tâm thơm ngon.
Người chủ trì: Khụ, khó có được một lần nghỉ thoải mái như vậy, vậy nên liền chộp mấy nhân vật chính đến đây phỏng vấn đơn thuần, MM nào cảm thấy có hứng thú có thể tùy ý dự thính.
Trước mắt xin giới thiệu vị nam nhân tóc ngắn màu đen, vẻ mặt tái nhợt đang bọc trong tấm thảm bị xé rách tả tơi, cũng là người khiến cho chúng ta cực kỳ ước ao, nam nhân vật Ngạo Triết Thiên, Thiên Thiên đại thúc. Năm nay tuổi, chòm sao Sư tử, thân cao m, thể trọng hiện nay không rõ lắm.
Ngay sau đó, ống kính liền chuyển hướng đến một hắc sắc nam nhân đang bị một hồng sắc trường phát nam nhân ôm vào lòng nhẹ nhàng vuốt ve, mày kiếm chau lại, sắc mặt trắng bệch, khí tức có chút hỗn độn, một bộ dạng như vừa mới bị người ta hung hăng chà đạp.
Ngạo Triết Thiên: “Ngươi nói khiến cho ước ao là cái gì… Ý tứ vậy là sao?” Nhãn thần băng lãnh đến thấu xương phóng tới, người chủ trì rùng mình một cái, vội vàng cúi đầu nhìn Huyết Luân Du trong lòng, một hồi nội tâm đấu tranh mãnh liệt, lần thứ hai ngẩng đầu lên hừ lạnh.
Người chủ trì: “Được nhiều cực phẩm mỹ nhân coi trọng như vậy, ngươi còn nói là không khiến cho người khác ước ao đi…” Ống kính lại chuyển hướng đến ba người khác, sau đó đặc tả từng người một, phong cảnh nhất thời như một bức tranh thiên tiên, nam nhân cường hãn cùng mài tóc dài đỏ như máu, một thiếu niên tóc trắng dài thanh tú tuyệt trần… Lại có… Ân… Cái này, một đám sương mù đen??? Ống kính bất đắc dĩ chuyển hướng về Ngạo Triết Thiên.
Ngạo Triết Thiên: “Ngươi nói lại lần nữa xem…” Nhiệt độ không khí nhất thời giảm xuống dưới độ.
Người chủ trì: “Khụ… Chủ đề chính chủ đề chính, chúng ta bắt đầu phỏng vấn ha. Giới tính của các ngươi, tuổi tác?”
Ngạo Triết Thiên: … Nhảm nhí… .
Phỉ: Ngươi có mắt không hả? Tuổi ta sao phải nói cho ngươi biết?
Minh vương: …
Hủy Tạp: Cút.
Người chủ trì sắc mặt trắng bệch… Tức giận đến nghiến răng… Thế quái nào mà tính cách mấy người lại hư hỏng như vậy!!! Nể mặt các ngươi tướng mạo tuấn mỹ, tạm thời nhịn các ngươi!!!
Người chủ trì: Các ngươi hiện nay ưa thích nhất là gì?
Ngạo Triết Thiên: Một ngày nhàn nhã ngồi đọc sách… Thế nhưng hiện nay đã không còn cơ hội nữa…
Phỉ: Chà đạp một người nào đó.
Minh vương: …
Hủy Tạp: Đem Thiên Thiên áp dưới thân muốn làm gì thì làm.
Ngạo Triết Thiên không nói gì, Minh vương cùng Phỉ sát ý nhất thời tăng cao.
Người chủ trì: Bình tĩnh, nơi đây là trường quay, muốn chém muốn giết gì thì để trở về thế giới của các ngươi rồi tiếp tục sau cũng được. Ngoài ra, Minh vương ngươi cái gì cũng không nói thì cũng không phải biện pháp tốt a, cũng không phải là không thể nói, thực sự là một hài tử tự kỷ… Ngươi chẳng lẽ không muốn đem tâm sự của mình nói cho Thiên Thiên biết?
Người chủ trì: Ghét nhất là việc gì?
Ngạo Triết Thiên: Bị nam nhân… ( nửa câu sau không nói ra, thế nhưng thoạt nhìn rất oán hận. Thiên Thiên thật thảm thương)
Phỉ: … Thấy Ngạo Triết Thiên bị nam nhân khác thượng… Đầu óc đều hỗn loạn, rất phiền phức… Ta hận nhất người khác làm khuấy đảo tâm tư ta.
Minh vương: Thấy hắn phải chịu khổ cực, chính mình cũng bất lực…
Hủy Tạp: Hắn bỏ trốn mất!
Người chủ trì: Thích nhất làm gì?
Ngạo Triết Thiên: Vui vẻ cùng người thân trong ngày nghỉ… Thế nhưng cũng không còn cơ hội nữa.
Minh vương: Người thân của ngươi không phải là ta sao? Có cơ hội mà.
Phỉ: Ta không đặc biệt thích gì cả. ( Vô thức nhìn Thiên Thiên, sau đó lại thay đổi tầm mắt.)
Người chủ trì: Thực sự là một tiểu hài tử không thú vị gì hết…
Hủy Tạp: Ta vì sao phải nói cho ngươi biết ta thích cái gì? ( Nói xong lại nhìn về phía Thiên Thiên, nhưng người kia lại không nhìn lại.)
Người chủ trì: Thích món ăn nào? Thỉnh không được trả lời là người nào đó. Ta nói món ăn ở đây là đồ có thể ăn được.
Ngạo Triết Thiên: Chuối tiêu, rất dinh dưỡng.
Người chủ trì: …
Phỉ: …
Minh vương: … ( Hai mắt xám ngắt lại.)
Hủy Tạp: … ( Liếm liếm môi mình, bắt đầu tưởng tượng bậy bạ.)
Người chủ trì: Được rồi, thỉnh vị tiếp theo trả lời, Phỉ thiếu gia.
Phỉ: Sữa bò.
Ngạo Triết Thiên: Thảo nảo trên người ngươi toàn mùi sữa hôi… ( Người thật là lĩnh hội rất sâu rộng, người bình thường nào biết được vị đạo trên người hắn… Gãi cằm.)
Phỉ giận dữ: Trên người ngươi cũng có còn nói ta? ( Hắn có cũng là do ngươi lây qua, hanh hanh.)
Người chủ trì: Vị tiếp theo.
Minh vương — Vong Dạ: Đồ ăn nào hắn đưa cho ta đều thích.
Hủy Tạp: Ngạo Triết Thiên.
Người chủ trì: … Ta đã nói không tính con người!
Hủy Tạp khuôn mặt trầm xuống: Hắn vốn là thức ăn của ta, ngươi có ý kiến gì?
Người chủ trì vội vàng lắc đầu.
Người chủ trì: Nếu như cho ngươi một năng lực có thể làm một việc gì, ngươi sẽ làm gì?
Ngạo Triết Thiên: Giết Hủy Tạp. ( Ta cứ nghĩ ngươi sẽ nói giết cả Phỉ cùng Hủy Tạp, ngươi thật bất công.)
Hủy Tạp giận dữ: Ngươi không có cơ hội đấy đâu! ( Lập tức quay đầu đi không nhìn Thiên Thiên, biểu tình có chút bi thương cùng ủy khuất.)
Phỉ đầu tiên là nhìn hai người một lát, biểu tình có chút phức tạp, sau lại nói: Đã từng có một sức mạnh tuyệt đối, nhưng sau lại phải ôm hối hận cả đời.
Người chủ trì: Hối hận điều gì?
Phỉ: Liên quan gì đến ngươi.
Người chủ trì lập tức cười gượng: Vị tiếp theo.
Minh vương âm ngoan cười nhạt: Đem toàn bộ những kẻ chạm vào, hoặc có ý đồ chạm vào hắn toàn bộ giết sạch.
Hủy Tạp: Đem hai con trùng chướng mắt kia giết đi. ( Sau đó bắt Thiên Thiên lại muốn làm gì thì làm! Ngươi quả thực rất hắc ám.)
Người chủ trì: Thân cao?
Ngạo Triết Thiên: m
Phỉ: Tại sao ta phải nói cho người biết.
Người chủ trì: Nếu vậy ta an bài cho ngươi bị một đám nam nhân xấu xí cưỡng gian.
Phỉ cười nhạt: Kẻ có khả năng chạm được đến ta chẳng có mấy người…
Người chủ trì: Vậy ta an bài cho Thiên Thiên bị một đám nam nhân xấu xí cưỡng dâm.
Phỉ: … m
Ngạo Triết Thiên cười nhạt: Khó trách ngươi lại thích uống sữa bò. ( Ta phát hiện ngươi thực sự là một người thù rất dai…)
Phỉ tức giận đến xanh mặt: Đợi lát nữa quay trở về, ngươi cứ chờ xem ta hành hạ ngươi thế nào… ( Thiên Thiên ta phát hiện ngươi thực sự là người hay mắc nợ ngược…)
Minh vương: Hanh, có ta ở đây, ngươi không có cơ hội.
Phỉ: Vậy sao? Chúng ta thử xem.
Hủy Tạp: Ta ở đây trong suốt hả?
Người chủ trì: Thỉnh tiếp tục trả lời, cảm tạ, không ta an bài cho Thiên Thiên bị một đám nam nhân xấu xí cưỡng gian.
Ngạo Triết Thiên: Ngươi muốn con búp bê trong lòng ngươi bị phá nát không? ( Thiên Thiên đưa mắt nhìn chăm chăm vào Huyết Luân Du trong lòng người chủ trì)
Người chủ trì: Ta sai rồi. Thỉnh các vị đại nhân trả lời câu hỏi.
Minh vương khinh bỉ liếc người chủ trì: m ( Phỉ, ta biết vì sao ngươi cứ nhắm vào Minh vương rồi! Ha ha!!!)
Hủy Tạp: m
Phỉ: Chiều cao không nói lên cái gì cả.
Ngạo Triết Thiên: Ngươi có thể không uống sữa bò.
Phỉ: …
Người chủ trì: Có thích người khác phái không?
Ngạo Triết Thiên: Hiện tại đã không còn.
Phỉ: Không, các nàng chỉ dùng để phát tiết thôi.
Minh vương: Ta chỉ thích mỗi Thiên Thiên.
Hủy Tạp: Không có.
Người chủ trì: … Được rồi, ta thừa nhận đây là câu hỏi rất ngu ngốc.
Người chủ trì: Điều hối hận nhất bây giờ?
Ngạo Triết Thiên: Ta không nên để Hàn Hàn đi theo ta… ( Thanh âm bắt đầu thấp xuống, hai mắt có chút u ám.)
Phỉ: Để bọn họ chạy mất…
Minh vương: Chuyện hối hận… Có, những ta không muốn nói… Đừng hỏi ta… Loại chuyện này, ta tuyệt đối không để nó xảy ra lần thứ hai!
Hủy Tạp: Gặp phải Ngạo Triết Thiên.
Người chủ trì: Nói vậy là sao?
Hủy Tạp: Ta không thích cảm giác bị người khác ràng buộc… ( Ngươi đúng là một người tùy hứng)
Người chủ trì: Có tin tưởng vào nhất kiến chung tình không? Có đối tượng như vậy không?
Ngạo Triết Thiên: Không tin, tình yêu cần thời gian để vun đắp, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên vĩnh viẽn là vì cái vẻ bề ngoài.
Phỉ: Không tin.
Minh vương: Không tin, đó là giả dối.
Hủy Tạp: …
Người chủ trì: Thỉnh trả lời.
Hủy Tạp: Tin.
Người chủ trì: Đối tượng?
Hủy Tạp: Không biết!
Người chủ trì cười nhạt.
Người chủ trì: Nếu như ngươi yêu một người, ngươi sẽ đối xử với hắn như thế nào? ( Tại sao lại là “hắn”?)
Ngạo Triết Thiên: Vĩnh viễn bảo vệ hắn, bằng hết khả năng của ta… Thế nhưng, hiện tại ta còn có thể yêu ai?
Minh vương nhất thời dùng sức ôm chặt hắn lại, bất mãn.
Phỉ: Không biết, ta không yêu.
Người chủ trì: Ngươi chắc chắn?
Phỉ: Đổi người.
Minh vương: Bảo hộ hắn, không để hắn chịu bất cứ thương tổn gì, giết hết tất cả những kẻ gây bất lợi cho hắn.
Hủy Tạp: Yêu? Thật là một câu hỏi buồn cười. Ngươi thực sự nghĩ thứ đó có sao?
Người chủ trì: … Hanh, ngươi sẽ phải hối hận!
Người chủ trì: Giả sử như người yêu phản bội ngươi mà đi theo người khác, ngươi sẽ làm gì?
Ngạo Triết Thiên: Nếu hắn thực sự không yêu thương ta, thì cần gì phải cưỡng ép? Chúc phúc cho hắn thôi.
Phỉ: Nếu như hắn thực sự phản bội ta, trước ta sẽ giết chết gian phu kia, sau đó sẽ cho hắn nếm thử tư vị dám phản bội ta, hắn tuyệt đối sẽ không dám làm vậy nữa.
Người chủ trì: Tư vị gì?
Phỉ: Liên quan gì đến ngươi, kế tiếp.
Minh vương trầm mặt xuống: Giết chết kẻ dám hấp dẫn hắn, sau đó đem hắn nhốt tại một nơi mà không ai có thể tìm thấy được, khiến cho toàn bộ thế giới của hắn chỉ có ta. Ta tuyệt đối không cho phép chuyện phản bội xảy ra.
Hủy Tạp: Giết gian phu! Sau đó… Hanh hanh, ta sẽ khiến hắn khắc sâu vào tiềm thức tính nghiêm trọng của việc phản bội ta.
Người chủ trì: Thiên, ngươi nghe rõ chưa?
Ngạo Triết Thiên: … Ngươi có ý gì?
Người chủ trì: Ý tứ ngay trên mặt chữ, câu hỏi kế tiếp.
Người chủ trì: Vì sao lại làm loại chuyện kia với Thiên Thiên, các ngươi rõ ràng không thích nam nhân?
Phỉ: … Bởi vì hắn đê tiện, đi đến đâu cũng câu dẫn nam nhân khác, vậy nên ta mới có lòng hảo tâm giúp hắn thỏa mãn.
Người chủ trì: …Câu trả lời của ngươi chả hợp lý chút nào.
Hủy Tạp: Là hắn câu dẫn ta, tự chuốc lấy.
Ngạo Triết Thiên: Ngươi nói láo! Ta câu dẫn ngươi lúc nào! Ngươi bị kẹt não hả! ( Phi thường phẫn nộ giãy ra khỏi cái ôm của Minh vương, sau đó tiến đến nắm vạt áo của Hủy Tạp kéo lên.)
Hủy Tạp: Ngươi hiện tại chính là đang câu dẫn ta! ( Nói xong liền ôm lấy thắt lưng Thiên cường hôn, hai người kia nhất thời bùng nổ, trường quay một trận hỗn loạn. Tiếng đánh nhau, tiếng chửi rủa, tiếng y phục bị xé rách, thanh âm của ma pháp bạo tạc, gạch ngói bay tứ tung)
Người chủ trì: Được rồi, tiếp tục trả lời câu hỏi, đây là câu hỏi dành riêng cho Thiên Thiên, ngươi thích ai nhất trong ba người?
Ngạo Triết Thiên: … Vong Dạ, còn có Tiểu Hàn, mặc dù hắn không ở đây.
Minh vương nhất thời lộ ra một nụ cười đẹp tuyệt mỹ, khiến cho người chủ trì thiếu chút nữa đánh rơi microphone, mà hai người còn lại sắc mặt lập tức trùng xuống, khí áp xung quanh giảm xuống kịch liệt.
Người chủ trì: Có muốn cùng hắn kết hôn?
Ngạo Triết Thiên chau mày: Không phải loại thích đó.
Sắc mặt Minh vương nhất thời đần thối ra như hai kẻ kia.
Người chủ trì: Vậy là sẽ tìm một nữ nhân để kết hôn sao?
Ngạo Triết Thiên: Tất nhiên là vậy, con của ta cần một mẫu thân, chỉ có phụ thân thì không thể giáo dục tốt được. ( Ba người kia sắc mặt càng kém.)
Người chủ trì: Ta nghĩ ngươi cũng nên cân nhắc về ba người bọn họ… Thật không cần xem xét?
Ngạo Triết Thiên: Ta đối với bọn họ không có loại cảm giác này, ta không yêu thích nam nhân…
Ba người nhất thời phẫn nộ đứng dậy, một người vác Ngạo Triết Thiên chạy biến vào rừng, hai người kia lập tức đuổi kịp. Tiếng y phục bị xé rách vang lên, giọng nam nhân tức giận chửi rủa, tiếng kêu rên, tiếng va chạm, tiếng rên rỉ thống khổ, giọng cười nhạt, tiếng khóc trầm thấp…
Người chủ trì đỏ mặt gãi cằm. A, thật là muốn nhìn nga…
Thế nhưng nếu nhìn sẽ bị giết chết ngay…
Quên đi… Ta nghe cũng được rồi… Giọng Thiên Thiên rên rỉ thật có cảm giác a. Thảo nào ba người kia lại đối với ngươi như vậy…
Ba người: Ngươi còn chưa cút?
Người chủ trì: Ta không có nhìn lén…
Ba người: Cút!
Người chủ trì: Keo kiệt… Các ngươi P mà! Thiên Thiên sẽ hận các ngươi đến chết!!! ( Bất quá cũng là do thiên Thiên tự chuốc lấy)
Vậy cuộc phỏng vấn kết thúc ở đây, lần sau nếu có cơ hội sẽ lại bắt ba người kia lại…