Lâm Kính Dã nhẹ giọng đáp: “Trước giờ em vẫn vậy mà thầy. Lỡ mà tích mỡ thì làm sao mặc vừa giáp được nữa.”
Nhất thời trong phòng khách chỉ còn âm thanh của ánh nắng khiêu vũ trong im lặng. Mọi chuyện đang diễn ra tựa như bong bóng phập phồng, không ai dám thở mạnh, sợ sẽ làm ảo ảnh tan biến.
Cho đến khi Rennes bước lên, cẩn thận vịn lấy vai phải của Lâm Kính Dã, nối cánh tay máy lại cho anh với một tiếng tách. Vào khoảnh khắc máy móc gắn kết với da thịt, anh chợt cảm nhận được chút tàn lưu của hơi ấm từ người kia còn vấn vương trên cổ tay kim loại.
Thấy anh bước xuống, Lưu Hoàn cũng tiến lên. Chợt, ông chú ý đến cổ tay trống không, đồng thời cũng không cảm nhận được pheromone Alpha nào từ người thanh niên, bèn mở to mắt thốt lên: “Em là Beta?”
“Dạ.” Lâm Kính Dã khẽ mỉm cười: “Vậy nên mấy lần thầy khen em giỏi khống chế tinh thần lực, không để cảm xúc dao động trong kỳ mẫn cảm đều là em đang ăn gian cả.”
Bởi vì kỳ mẫn cảm là một thứ không tồn tại ở Beta, nên bao nhiêu thuốc ức chế Alpha do nhà trường phát đều tìm thấy chốn về trong nhà vệ sinh.
Lưu Hoàn nhìn người thanh niên trước mắt, vẫn chưa hết kinh ngạc. Anh mặc chiếc sơmi trắng giản dị ở nhà, hàng cúc áo chưa gài lại hết, có thể nhìn thấy cặp xương quai xanh nhô ra khiến ông bất mãn vô cùng, đuôi tóc còn ẩm ướt (có lẽ là vừa tắm gội xong) dán vào bên cổ, toát ra vẻ an tĩnh mềm mại.
Anh là một Beta, giới tính không được trời phú cho cơ bắp cường tráng, chỉ cần rèn luyện một chút là có thể sở hữu dáng người hoàn mỹ như Alpha; cũng không có tinh thần lực mạnh mẽ, thậm chí có thể đột phá tâm trí của tay tội phạm ngoan cố nhất, bắt hắn phải nhận tội như Omega.
Nhưng chính chàng trai Beta này đã đánh bại Tổng huấn luyện viên của mình vào năm học thứ hai.
Thành tích ấy không được quyết định bởi thiên phú của Alpha cấp S hay mẫu gene ưu việt, mà là trái ngọt từ những ngày tháng ngâm mình trong các phòng tập bất kể ngày đêm, là hồi báo từ những trưa nắng gắt chạy vòng quanh sân trường khi người khác còn đang nghỉ ngơi.
Ông lão chớp mắt lia lịa, phòng ngừa thứ chất lỏng không-đủ-khí-phách-Alpha nào đó tràn ra, nhưng dường như thất bại mất rồi.
Sau đó, ánh mắt ông bị hấp dẫn bởi thứ bên dưới tay áo phải của người thanh niên. Đó là một cánh tay rất đẹp, nhìn vào có thể thấy đã được chế tạo và bảo dưỡng tỉ mỉ, nhưng chung quy vẫn chỉ là máy móc. Từ đầu vai anh trở xuống chỉ có chừng cm là máu thịt, sau đó được tiếp nối bởi kim loại lạnh lẽo mà dịu dàng. Vài ống dẫn năng lượng dán lên làn da trắng xám theo mấu nối, dường như còn bò lên sống lưng.
Dưới ánh nhìn chăm chú của thầy, Lâm Kính Dã chậm rãi cử động những ngón tay lóng lánh ánh bạc, cho thấy chúng vừa linh hoạt lại khỏe khoắn không thua gì tay trái lành lặn.
“Trước hay sau?” Ông lão bỗng thấp giọng hỏi một câu kỳ lạ.
Nhưng Lâm Kính Dã hiểu ý ông: “Trước, từ năm mười lăm đã vậy rồi ạ.”
Ông lão gật đầu, sát khí nơi đáy mắt tan đi, chỉ còn lại nỗi xót xa trước khi cất giọng nghiêm nghị: “Họ tên?”
“Lâm Kính Dã.”
“Tuổi?”
“Hai mươi tám.”
“Em nhập học lúc mới mười bảy?”
Mười tám tuổi là hạn chót cho quá trình phân hóa. Alpha và Omega vào thời điểm này cần được chăm sóc kỹ lưỡng, huống chi cấp càng cao càng dữ dội, ảnh hưởng đến rất nhiều người, thậm chí vòng ức chế cũng trở nên vô tác dụng. Lỡ như có sinh viên phân hóa thành Omega trong lúc huấn luyện, khiến bạn học lẫn huấn luyện viên đều mất trí thì biết làm thế nào? Chính vì vậy, học viện Úy Lam thường chỉ nhận sinh viên từ mười tám tuổi trở lên. Về phần trường hợp phân hóa sau hai mươi tuổi thì trăm năm mới xuất hiện một lần, không được đưa vào diện cân nhắc.
“Em cũng liều thật.” Lưu Hoàn lắc đầu, sau đó nở nụ cười như khẳng định: “Cũng phải, em có sợ cái quái gì đâu. Vừa khai giảng năm hai đã đánh Tổng huấn luyện viên, vào học kỳ hai đã dám đối đầu trực diện với phản quân. Trên đời này có gì mà em không làm được, hử?”
“Bởi vì năm ấy Wimmer đã mười chín.” Lâm Kính Dã cũng bình tĩnh nhớ lại: “Hắn ta phân hóa năm mười tám tuổi, nhưng chỉ được cấp B-, huấn luyện suốt nửa năm mới miễn cưỡng lên được giữa B+ và A-. Khoa học đã chứng minh gene Alpha trời sinh ưu tú nhưng khả năng đề cao rất thấp, hắn đương nhiên không cam lòng.”
Nhưng khống chế tinh thần lực được nâng cao bằng thuốc cũng không phải chuyện dễ dàng, nếu Elliot năm ấy đi thi trong trạng thái này thì cầm chắc vé rớt.
Lưu Hoàn: “Vậy tại sao nó lại tìm em đến thay thế? Cho dù lúc ấy nó có quen em thì làm sao có thể khẳng định em sẽ thi đậu?”
Sau một hồi im lặng, Lâm Kính Dã mới đáp: “Vì trước kia em từng đập hắn một trận.”
Một lời giải thích uyển chuyển, tránh nặng tìm nhẹ là vậy, nhưng không khó để hình dung mức độ kịch liệt của từ “đập” này.
Tuy nhiên quả thật rất khó để tưởng tượng ra chàng trai Beta nhã nhặn lịch thiệp này lại có lúc phẫn nộ đánh người, đối phương lại còn là bạn trai chuẩn bị đính hôn lúc ấy.
Thế là Rennes “ố” lên đầy tò mò, lân la đến hỏi: “Sao cậu đánh nó?”
“Hắn dắt em trai tôi, năm ấy mới lên sáu, đi bar xằng bậy với đám người mẫu.” Anh thoáng dừng lại trước khi bổ sung: “Em trai hắn, Fritz, mới bảy tuổi cũng bị dẫn theo.”
Trải qua nhiều năm đứng trên giảng đường, Lưu Hoàn đã rất lâu rồi không nói tục chửi thề, nào ngờ vừa nghe xong đã tuôn ra một tràng trước khi tằng hắng: “Thứ chó má gì thế này?”
“Lúc đó em còn đi học, người lớn không có ở nhà nên mới gửi em trai qua nhà Wimmer cho chơi cùng tiểu thiếu gia bên đó. Mà Elliot thì đang được nghỉ sau khi tốt nghiệp cấp ba, bị ông cụ Thượng tướng ra lệnh trông chừng hai đứa trẻ. Hắn muốn ra ngoài giải sầu rồi lại không dám cãi lệnh ông nội, dứt khoát dẫn bọn trẻ theo.”
Vì vậy, khi Lâm Kính Dã cuối cùng cũng tìm đến quán bar vì không thấy em trai đâu, đập vào mắt cậu là hình ảnh hai đứa bé nép mình trong góc, bọn con nhà giàu và đám người mẫu thì túm tụm dưới ghế sô pha. Cậu thiếu niên trông thư sinh yếu đuối ấy bỗng nhiên nổi cơn tam bành, lao vào tẩn cho thiếu gia Wimmer một trận thừa sống thiếu chết.
Trận đấu mấy ngày trước đã chứng minh Elliot có phân hóa cũng không phải đối thủ của Lâm Kính Dã, vì vậy khi chưa phân hóa thì chỉ có thể nhận mệnh ăn đòn, gãy vài ba khúc xương, máu me bê bết.
Elliot cũng từng chân thành “theo đuổi” đối phương vào buổi đầu gặp gỡ, nhưng trận đòn này đã chôn vào lòng y mầm mống của sự đố kỵ và hận thù. Y nhiều lần xúi giục đám bạn thuê giang hồ chặn Lâm Kính Dã trên đường tan học, có khi còn gọi cả mấy gã lính xấu y quen trong Quân đoàn, hòng dạy cho cái đứa đã ôm mộng trèo cao còn không biết điều này một bài học.
Nhưng lũ cô hồn đó đều trở về với gương mặt tím ngắt, sưng húp như cái thủ heo, không ai là ngoại lệ.
“Thằng ranh đó chắc chắn từng được huấn luyện chuyên nghiệp! Còn cánh tay máy của nó nữa chứ, đậu má đánh vô muốn dập xương!”
Nhưng vào lúc đó Elliot không có tâm tình suy nghĩ xem Lâm Kính Dã được huấn luyện từ khi nào nữa, y chỉ nhận ra thằng này không chỉ đánh đấm giỏi mà đóng kịch cũng giỏi.
Nghe Lâm Kính Dã kể đến đây, Lưu Hoàn mới hốt hoảng vỗ đùi: “Em chính là cậu Beta họ Lâm kia!”
Điều này giải thích vì sao Elliot không những làm rùm beng chuyện hủy hôn mà còn phao tin giả khắp giới thượng lưu Thủ Đô. Y muốn bôi nhọ thanh danh Lâm Kính Dã, bắt anh phải phí hoài năm tháng trong kho hàng hậu cần và tàu vận chuyện.
“Hủy sớm là đúng lắm!” Người thầy hét lên, lửa giận bốc cao trong đôi mắt trừng trộ: “Càng để lâu càng xúi quẩy! Sau này em muốn tìm người yêu cứ để thầy kiểm tra! Mấy thằng nhãi Alpha trong Quân đoàn đều bị thầy dợt qua hết rồi, chấm đứa nào cứ nói thầy biết, thầy đào hết mười tám đời tổ tông nhà nó cho em!”
Lâm Kính Dã: “…”
Hơi thở nguy hiểm như có như không lượn lờ trong bầu không khí vi diệu chợt khiến vị huấn luyện viên già cảnh giác. Nhưng nơi này là phủ Nguyên soái, bản thân chủ nhân nó còn đứng cười tủm tỉm kia kìa, nguy hiểm ở đâu ra chứ?
Nhận ra mình vừa thất thố, Lưu Hoàn hắng giọng một hồi rồi lại hỏi: “Em định khi nào lấy lại những thứ thuộc về em?”
Lâm Kính Dã chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: “Vẫn còn một số chuyện chưa giải quyết xong, cứ giữ như hiện nay thêm chút nữa ạ.”
Bấy giờ, Rennes mới chậm rãi mở miệng: “Huấn luyện viên Lưu Hoàn, ta gọi ông đến đây không chỉ để hai thầy trò gặp nhau mà còn một nhiệm vụ khác.”
Nghe vậy, vị huấn luyện viên lập tức đứng nghiêm. Người thanh niên này ban nãy còn đùa giỡn với học trò ông, nhưng khi nghiêm túc lại, hắn là Thanh Kiếm Bầu Trời, Nguyên soái Liên Bang, tất nhiên có thể ra lệnh cho bất cứ quân nhân nào của Liên Bang.
“Mời Nguyên soái phân phó.”
Rennes bắt đầu nói: “Theo báo cáo từ viện trưởng Lê Giang, thứ thuốc Elliot sử dụng không phải loại bị cấm mà là thứ đã được cải tiến.”
“Cải tiến ư? Có giảm tác dụng phụ được không?”
Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, Lưu Hoàn đã lập tức lắc đầu. Nhìn tên đầu vàng ấy não tàn thành như vậy, tác dụng phụ khéo còn nhiều hơn.
“Công thức cải tiến này do phản quân phát minh ra. Chúng thì đời nào quan tâm đến việc Alpha trở nên nóng tính, khó kiểm soát hơn, cứ thế mà dùng thôi. Sau đó Liên Bang phải trầy vi tróc vảy mới lấy được công thức về, hy vọng có thể hoàn toàn loại bỏ tác dụng phụ.” Rennes tiếp lời: “Dân chúng chỉ biết họ đã thất bại, lại không biết họ đã tạo ra một loại thuốc khác.”
Hắn nói đến đây thì phẩy tay một cái. Lâm Kính Dã nhìn sang rồi thở dài trước khi mở ngăn bí mật trên cánh tay máy, lấy ra một ống nghiệm nhỏ được niêm phong kín kẽ.
“Thứ này có thể biến một thằng ăn hại cấp B- thành S, nhưng đáng tiếc chỉ có tác dụng trong ba năm.” Ánh mắt Rennes nhìn ống nghiệm như đang nhìn một bãi phân chuột to tướng.
Lưu Hoàn nhíu mày: “Cấp bậc hiện nay của Elliot là S, nói cách khác, trong năm qua nó đã sử dụng loại thuốc này ít nhất ba lần.”
Rennes: “Thứ này vừa ra đời, viện Khoa học đã ý thức được nó sẽ trở thành công cụ khống chế vô số người nếu lọt ra ngoài. Ai muốn trở thành thiên tài cấp S đều phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Vì vậy công thức điều chế thuốc bị tiêu hủy ngay lập tức, mười mấy ống thành phẩm được niêm phong cẩn thận, bên ngoài gắn thiết bị đặc biệt, một khi mở ra sẽ lập tức bốc cháy.
Rennes: “Nhưng có kẻ đã giữ lại công thức rồi lén điều chế nó ngay dưới mắt Liên Bang. Chúng ta hiện giờ chưa thể xác định ai đang lợi dụng ai trong mối quan hệ giữa người tạo ra thứ thuốc này và Elliot, nhưng trong những chuyên gia dược vào công tác tại tập đoàn họ Lâm sau khi phòng thí nghiệm giải tán năm đó, chắc chắn có kẻ tình nghi liên quan, bằng không thứ tuyệt mật đến vậy sẽ không bị tuồn ra ngoài.”
Lâm Kính Dã bổ sung: “Những người ở lại năm đó đều là nhân tài hàng đầu, chức vị hiện nay chắc chắn không thấp. Một khi Elliot bị bắt, người kia nhất định sẽ thủ tiêu hoặc di dời chứng cứ. Nhưng thứ này quan trọng đến vậy, em cho rằng hắn sẽ không nỡ tiêu hủy, vì vậy sẽ nghĩ ra một cái cớ hợp lý đưa nó lên tinh hạm chở hàng của tập đoàn. Chúng ta chỉ cần bám theo sau là được, biết đâu còn phát hiện ra kẻ nào khác đang nhúng tay vào bàn cờ này.”
Lưu Hoàn đã hiểu kế hoạch của họ, nghiêm túc hỏi: “Em muốn thầy làm gì?”
Lâm Kính Dã gật nhẹ đầu: “Chúng ta chờ bên kia hành động trước, sau đó em sẽ lấy thân phận người thừa kế tập đoàn để liên hệ, nói là muốn làm quen với công việc. Khi ấy phiền thầy đóng vai vệ sĩ cho cậu thiếu gia Beta tay trói gà không chặt là em đây.”
Lưu Hoàn: “…”
Tự nhiên nhớ lại buổi sáng trời xanh mây trắng nắng vàng ở sân huấn luyện năm ấy, cảm thấy toàn thân nơi nào cũng đau.