Giọng nói đã pha chút nghẹn ngào của cậu lan đi trong từng cơn gió rít.
“Đệt mẹ, thế đéo nào nó còn tỉnh được?”
“Quên mất, Omega cấp S như nó không vồ vập như lũ mèo cái động dục.”
Từ sau tường cây, mấy bóng người xuất hiện.
Tầm mắt Lâm Tịnh Nhiên bắt đầu nhòe đi. Lượng hormone trong mũi thuốc giả kia vượt xa liều lượng an toàn dùng trong chữa bệnh, cộng thêm tình trạng sinh lý không ổn định sau khi phân hóa khiến cậu như bước đi trên mây, cả người nóng rẫy, suy nghĩ trì trệ hẳn so với ngày thường.
Cậu gian nan ngẩng đầu lên, phải mất một hồi mới miễn cưỡng nhìn ra năm người.
Bốn Alpha, một Beta.
Alpha cũng có kỳ mẫn cảm nhưng họ cần phải có/bị pheromone của Omega kích thích mới thật sự lên cơn sốt cao. Hơn nữa, theo định kiến từ ngàn xưa, Omega vẫn sẽ bị khiển trách và lên án nặng nề nếu để kỳ sinh lý của mình ảnh hưởng đến Alpha khác. Để thay đổi quan niệm này cần rất nhiều thời gian, không chỉ đơn giản như việc đổi “kỳ động dục” thành “kỳ sinh lý” được. Cũng vì vậy nên học viện Úy Lam yêu cầu các sinh viên phải biết kiểm soát bản thân chặt chẽ, bởi vì một sĩ quan ưu tú không thể không biết quản lý sinh lý của bản thân. Bằng không nếu anh chị phát tình ngay trên chiến trường há chẳng phải là hại người hại mình hay sao?
“Thứ đớn hèn vô sỉ chỉ biết dùng trò đốn mạt cổ hủ.” Giọng nói khàn đặc của Lâm Tịnh Nhiên phun ra những lời trào phúng: “Dùng thủ đoạn phi pháp khiến Omega mất khống chế kỳ sinh lý là sẽ vào tù, tao còn là tân sinh viên chính thức của Úy Lam, chúng mày sẽ bị vứt vào ngục giam trên những hành tinh cằn cỗi nhất, cả đời cũng không thoát ra được. Ai xúi chúng mày?”
Bọn Alpha trước mặt cậu đều có tư chất bình thường, dường như chỉ đến B- là cao nhất, dáng dấp điệu bộ cũng không phải chính quy, rõ ràng là bị người khác mua chuộc ra tay.
Lâm Tịnh Nhiên nỗ lực tính toán, khẽ vuốt vòng tay hòng không cho ai biết nó đã mất tác dụng. Nào ngờ bọn Alpha đối diện lại không đeo vòng theo quy định pháp luật, trực tiếp ngửi được mùi pheromone tỏa ra từ người cậu. Hai mắt của gã cấp thấp nhất đã đỏ ngầu, cánh mũi dồn dập banh ra, tham lam hít ngửi không khí.
Chỉ có tên miễn cưỡng đến cấp B mới quay lại nhìn Beta đứng sau theo bản năng.
Lâm Tịnh Nhiên vỡ lẽ ra, đó mới là kẻ cầm đầu.
Tầm mắt cậu trượt xuống cổ chúng, quả nhiên phát hiện ánh sáng lấp lóe từ những chiếc vòng ngụy trang ba chiều sau cổ áo, giải thích cho năm gương mặt tầm thường lại mất tự nhiên.
Sau khi kỳ tập huấn sắp kết thúc, các tân sinh viên sẽ có một buổi lễ thể hiện thành quả tập luyện của mình. Úy Lam lại là học viện quân sự công lập có uy tín nhất Liên Bang, sẽ có rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong Quân đội đến tham dự, nghe nói Nguyên soái cũng sẽ đích thân đến đọc diễn văn. Đám Alpha này lại chọn đúng hôm nay để ra tay, xem ra đã ấp ủ mưu đồ từ rất lâu rồi.
“Bây giờ dừng lại vẫn còn kịp.” Lâm Tịnh Nhiên nhìn chằm chằm bọn chúng: “Kẻ chủ mưu dám phá hủy danh dự của tao, tụi mày nghĩ hắn sẽ không dám giết người diệt khẩu ư?”
Quả nhiên, gã Alpha còn giữ lại chút lý trí run lên, ngoái nhìn Beta phía sau.
Tên Beta kia tuy đang ngụy trang gương mặt nhưng vóc người cũng cao ráo rắn rỏi, dáng đứng thẳng tắp. Lâm Tịnh Nhiên quan sát y qua khóe mắt, kết luận tên này hoặc còn phục vụ trong Quân đoàn, hoặc là quân nhân giải ngũ chuyển sang làm lính đánh thuê.
Một gã Alpha khác lầu bầu: “Thơm quá, ngọt quá… Vị đào…”
Không ổn!
Lâm Tịnh Nhiên siết chặt ống tiêm trong tay, lần đầu tiên sinh lòng căm phẫn với thứ gọi là tuyến thể sau gáy.
Một giây sau, gã Alpha trợn trừng mắt vồ tới cậu thiếu niên đang vất vả tựa vào tường cây.
Tiếng hét thảm thiết xuyên tầng mây vang lên, gã ta bụm mặt, cuống quít lùi lại – chứng minh gã ít nhất vẫn còn sót lại chút lý trí (và vì vòng tay của Lâm Tịnh Nhiên chưa hỏng hoàn toàn) – trước khi lăn kềnh ra đất.
Ba người còn lại rét run khi thấy gương mặt máu me nhầy nhụa của gã.
Một cây kim tiêm nhọn hoắt đang lòi ra từ hốc mắt gã Alpha, nhờ việc giãy giụa của gã mà gãy đôi trong tròng mắt. Máu và dịch từ những mô mắt bị tan chảy tuôn ra theo kẽ tay gã.
Tên Beta bất thình lình vung tay lên đập vào sau gáy gã Alpha, khiến gã xụi lơ như cọng bún.
Cách ra chiêu này… tám phần là còn tại ngũ. Lâm Tịnh Nhiên nghĩ.
Trước mắt chúng, cậu chậm rãi rút ống tiêm thứ hai ra, lần này cẩn thận cầm ngược nó, không để kim tiêm lộ ra ngoài.
Cậu không còn nhiều thời gian nữa.
Nhìn thấy ba gương mặt đỏ bừng xen lẫn sợ hãi của đám Alpha còn lại, tên Beta lạnh lùng quát lên: “Đứng đực ra đó làm gì? Bọn mày tưởng bỏ chạy thì nó sẽ để yên cho à?!”
Ánh mắt ba gã Alpha tối đi. Đúng rồi, nếu kế hoạch không thành, bị thằng oắt này báo cáo ắt sẽ trở thành trọng án, chúng sẽ bị đẩy ra làm con tốt thí. Chỉ còn cách hoàn toàn đánh dấu nó, tháo vòng tay, phi tang thuốc trong ba lô, khi ấy mới có thể biến câu chuyện thành Omega lêu lổng tìm trai rồi lỡ chơi quá trớn.
Vừa hay đúng dịp các vị tai to mặt lớn đến, tin tức thằng oắt Omega này lêu lổng ngoài trường sẽ được lan truyền khắp giới. Khi ấy lão giám đốc họ Lâm có tiếng cổ hủ kia sẽ ép con mình kết hôn với người đã đánh dấu nó, mà kẻ thủ ác sẽ không cần lo cái ăn cái mặc nửa đời sau nữa.
Ba gã Alpha thở phì phò nhìn nhau, trong đầu chỉ có một ý tưởng: Đứa nào bắt được là của đứa đó!
Thấy cả ba đã hạ quyết tâm, tên Beta khẽ lùi về sau, đá tên Alpha đã bất tỉnh vào một bụi cây.
Vào lúc đám Alpha không hay biết gì, một thiết bị quay chụp hình cầu với lớp vỏ tàng hình chậm rãi bay đến.
Một đường link livestream bỗng xuất hiện trên nền tảng xem phim tình dục phổ biến nhất mạng vũ trụ, nhanh chóng hấp dẫn hàng loạt người xem nhờ chất giọng thiếu niên trong trẻo lạnh lùng.
“Ố, kịch bản này viết đủ hết à? Hay đấy.”
“Mặt mũi thế này sao không vào giới nghệ thuật chính quy đi mà stream ba thứ này làm gì?”
“Gì đấy? Xem thường diễn viên pỏn thì vô đây chi vậy cha? Ông sống từ thời tiền sử à?”
“Lộ hết mặt mũi, đúng gu tao rồi.”
“Đẹp vãi linh hồn!”
Khu bình luận lập tức trở nên sôi động, cũng có người lên tiếng: “Sao tôi thấy ẻm hơi là lạ, như bị ép lên cơn sốt ấy.”
“Diễn tốt thôi.” Một người khác nhanh chóng đáp lại.
“Diễn á? Diễn thế này thì vào giới giải trí cmn đi chờ gì nữa.”
“Đấy đấy, mấy cái hóa thạch sống lại xuất hiện.”
Ba tên Alpha còn lại tuy đã đỏ cả mắt nhưng vẫn thận trọng bước tới chứ không nhào lên như gã xui xẻo ban nãy. Lâm Tịnh Nhiên ngẩng phắt lên, trong mắt cậu không có chút nhu mì quấn quít nào của một Omega đang sốt cao vì phát tình, ngược lại lạnh buốt như lưỡi đao. Ánh mắt như nhìn người chết của cậu khiến bọn chúng không khỏi rùng mình.
“Mả mẹ nó! Bố đéo tin đéo làm gì được thằng ranh này!”
Một gã gầm lên, giang tay lao đến như gấu dữ vồ mồi. Lâm Tịnh Nhiên nhanh nhẹn cúi người tránh thoát, ngặt nỗi hai chân không vững, bị một gã khác túm lấy vạt áo.
“Ế? Huy hiệu Úy Lam? Cái đó là huy hiệu Úy Lam đúng không?”
“Nhìn đằng sau cũng giống Úy Lam…”
Nhiều khán giả bắt đầu cảm thấy không đúng lắm.
“Có quy định là huy hiệu quân đội sử dụng trong các tiết mục phải thay đổi mà, ai cho dùng hàng thật?!”
“Vãi lờ sinh viên quân đội thật à? Không muốn sống nữa hả?”
“Không phải chứ, bây giờ trên mạng AI đầy rẫy, năm nào cũng đóng một lòn thuế vô nghiên cứu. Tụi nó phải kiểm tra để xác nhận mấy cái stream này hạn chế quay full mặt với không bị bắt ép chứ nhở?”
AI quản lý của trang web không phản ứng nên những âm thanh ngờ vực nhanh chóng lắng xuống, người xem đều cho rằng có lẽ diễn viên đã sơ sót trong khâu chuẩn bị đạo cụ.
Tại hiện trường, Lâm Tịnh Nhiên bất thình lình nghe được một tiếng rít nhẹ, nỗ lực vặn mình né tránh nhưng không kịp, bị một đầu kim đã cắm phập vào hông. Tên Beta đứng đằng xa lắc lắc khẩu súng trong tay, nhe răng đầy đắc ý với cậu.
Thuốc tê. Liều lượng không ít.
Đáy lòng Lâm Tịnh Nhiên đánh cái rùng mình. Cậu dùng hết sức bình sinh đá vào chỗ hiểm của tên Alpha gần nhất khiến gã rú lên thảm thiết, kẹp đùi ngã ngửa ra sau, vừa khéo cản đường hai gã còn lại. Nhân cơ hội này, Lâm Tịnh Nhiên dùng tốc độ nhanh nhất trong đời lấy một ống tiêm trong ba lô ra tiêm vào tay.
“Lượng thuốc này… nếu tao không có thuốc giải… sẽ bị tổn thương thần kinh vĩnh viễn…”
Giọng nói khàn đặc của “nam chính” xinh đẹp thốt ra những lời lạnh lẽo đầy sát khi, khiến khán giả xem livestream phải ngớ người.
“Bỏ thuốc Omega?… Trời mẹ, tao nhớ pỏn cũng không được quay kiểu này mà?”
“Thì đã làm được đâu, nhạy cảm vãi.”
Lâm Tịnh Nhiên bỗng nhiên đứng dậy, thô bạo rút ống tiêm trên tay ra rồi lao đến gã Alpha đang gắng gượng đứng lên, cắm kim tiêm vào hốc mắt gã. Một chiêu này vừa nhanh vừa hiểm, ngay cả pít-tông bơm cũng lún vào.
Tiếng rú thảm thiết vang lên rồi tắt ngúm khi gã Alpha chết ngất vì cơn đau.
“Đến đây!”
Một chân giẫm lên gã bị thịt, tay Lâm Tịnh Nhiên vẫn không ngừng ấn ống tiêm xuống. Hai mắt cậu đỏ ngầu, tràn ngập sát ý như con sói đang liều chết cắn lại những kẻ ép nó đến đường cùng.
Từng vòi máu đỏ hòa với vụn trắng phun ra đầy đất, bắn tung tóe lên quần áo Lâm Tịnh Nhiên. Tứ chi gã Alpha co quắp, từ độ sâu của ống tiêm hẳn đã có án mạng xảy ra.
“… Đây là phim hả?”
Khán giả xem mà lạnh cả người. Khi nhấn vào đường link này, họ hy vọng được xem một bộ phim ướt át mặn nồng với diễn viên được che chắn (đề phòng có thằng ngu nào nhận ra họ ngoài đời rồi quấy rối), đằng này diễn viên lộ hết cả mặt mũi đã đành, lại còn diễn cảnh chết như thật thế là sao?
Có không ít người đã bắt đầu liên hệ với quản lý trang web, cũng nhanh chóng nhận được câu trả lời tất cả vẫn bình thường.
Khán giả vẫn không khỏi nghi ngờ.
“Có phải đạo cụ đang hạ giá không?”
“Má ơi máu chảy như suối vậy mà còn quay tiếp được à?”
“Té gấp té gấp! Vl tao đến đây không phải để xem phim kinh dị!”
Nhưng cũng có người hứng thú dạt dào.
“Theo kịch bản thông thường thì sẽ có một Alpha dịu dàng mạnh mẽ chạy đến, cứu đóa hồng có gai này khỏi tay bọn côn đồ, giúp rửa ráy sạch sẽ rồi đưa về nhà âu yếm!”
“Năm đồng ủng hộ lầu trên!”
“Hình như tôi từng gặp cậu này…” Có một người do dự mãi mới nhập bình luận vào: “Lúc đưa em gái vào Úy Lam nhập học. Tân sinh viên, hình như là con nhà giàu, họ Lâm…”
Trước khi khán giả kịp phản ứng, một giọng nam êm tai nhưng lạnh lẽo như trời đông buốt giá vang lên.
“Bọn mày đang làm gì?”
Lâm Tịnh Nhiên sửng sốt ngẩng đầu. Khi nhìn thấy bóng người cao ráo thanh thoát kia trong ánh sáng mờ ảo, môi cậu mấp máy, nước mắt trào ra.
Khán giả không rõ sự tình lập tức hò reo: “Thấy chưa, nam chính còn lại tới rồi!”
“Giọng mlem vãi!!”
“Trời mé làm sợ hết hồn! Vậy là yên tâm xem phim được rồi, không phải báo cảnh sát nữa.”