Lê Hòa Thái quả thực không muốn cùng Tần Lãng chia tay, vì vậy đề nghị đưa Tần Lãng trở về. Cả hai ông lão đều có tài xế lái xe, chỉ cần gọi bất kỳ tài xế nào đều có thể chở Tần Lãng trở về, hai vị viện trưởng cũng không căn đi theo hắn.
Nhưng Lê Hòa Thái muốn cùng Tân Lãng tán gẫu thêm một lát, cho nên bọn họ cùng Tần Lãng lên xe, Phạm Văn Hoa cũng theo lên xe, giống như lúc bọn họ. tới.
Dọc theo đường đi, Lê Hòa Thái cùng Tần Lãng nói chuyện rất vui vẻ. Khi Tần Lãng xuống xe, Lê Hòa Thái vẫn là không muốn chia tay, còn đích thân tiễn Tần Lãng tới tận cửa biệt thự.
Khi Tần Lãng vào sân, Lê Hòa Thái và Phạm Văn Hoa mới trở lại xe.
Phạm Văn Hoa cười nói: "Lão Lê, xem ra lần này ông thật sự gặp được một người bạn vong niên rồi. Tôi chưa từng thấy ông tán gẫu với ai hợp ý, vui vẻ như vậy đâu nha.”
Lê Hòa Thái liếc ông ấy một cái, ông nói: "Ông có cho rằng đây là duyên phận không? Không phải, Tần Lãng là một người trẻ tuổi quá lợi hại. Tôi tin rằng khi ông và Khang Hòa Bình nói chuyện với cậu ấy, ông. cũng sẽ cảm thấy rất thoải mái dễ chịu, cũng có thể học được một cái gì đó mới mẻ?"
“Trong quá trình giao tiếp xã hội, nếu một người khiến ông cảm thấy thoải mái và có thể nói chuyện với hẳn, phần lớn là do EQ và IQ của người đó cao hơn ông, vì vậy trong lời nói có thể khiến ông cảm thấy vô cùng thoải mái và được quan tâm.”
“Thật sự không ngờ ba lão già chúng ta sống hơn nữa đời người lại có thế gặp được một người trẻ tuổi như vậy.”
Lê Hòa Thái hào hứng nói:"Lão Phạm, cám ơn ông đã g u Tân Lãng, một thanh niên xuất sắc như vậy cho tôi quen biết. Tôi muốn mời ông đi ăn tối nay, chúng ta hãy uống một ít để tỏ lòng biết ơn của
Phạm Văn Hoa xua tay nói: Lão Lê, mời khách tốt hơn là lần sao mời ở thủ đô đi. Tôi đã đặt máy bay được một lúc rồi, tôi sẽ bay về cùng vợ con đón giao thừa!"
Tần Lãng đẩy cửa đi vào, cả nhà đã chờ sẵn ở cửa. “Chào mừng về nhà!” Mọi người đồng thanh hô lên.
Vẻ mặt ai cũng lộ rõ vẻ phấn khích. Bà Tần nhìn con trai đây tự hào. Lúc này bà cũng muốn tiến lên ôm con vào lòng.
Nhưng mà có con dâu ở đây, đương nhiên phải dành cơ hội tốt này cho con dâu!
Bà Tần nhẹ nhàng đẩy Tô Thi Hàm. Cô ngượng ngùng bước tới, ôm lấy Tần Lãng.
“Hoan nghênh anh về nhà, Tần Lãng!
Ba đứa nhỏ cũng cực kỳ cao hứng, ở trong vòng tay của người lớn hướng vẽ phía Tăn Lãng, cuống quít kêu baba.
Mấy tiếng đồng hồ không thấy con trai và con gái, Tần Lãng ôm vợ. Sau đó đi tới, ôm lấy mấy đứa nhỏ.
TV trong phòng khách vẫn đang bật, phát sóng trực tiếp cũng đã kết thúc. Tân Lãng ôm mấy đứa nhỏ ngồi trên sô pha. Ba đứa nhỏ hình như có rất nhiều điều muốn nói với Tân Lãng.
Huyên Huyên nhìn baba, bàn tay nhỏ bé không ngừng chỉ vào cái TV đẳng kia.
Phương Nhã Nhàn bên cạnh nói: "Tần Lãng, Huyện Huyện muốn nói cho con biết là vừa rồi thằng nhóc thấy con trên TV đó."
“Thắng nhỏ này mắt rất tinh. Người lớn chúng ta chưa thấy. Nó đã nhìn thấy trước rồi, còn hướng về phía TV rồi gọi baba.
Tần Lãng nhìn con trai, vui vẻ sờ sờ cái đầu to của con mình.
“Các con, hôm nay baba đã nhận được một món quà đặc biệt dành tặng cho các con đây.”
Tiếp đó hắn lấy hộp quà ra. Ba chiếc hộp nhỏ bên trong có mặt dây chuyền hình con trâu đặt trước mặt bọn nhỏ.
"Ở đây có ba mặt dây chuyền vàng, mỗi đứa các con có thể chọn một cái nha."
Ba mặt dây chuyền này đều được buộc bằng dây màu đỏ và có thế đeo trực tiếp vào cổ em bé.
Nhìn thấy mặt dây chuyền vàng rực rỡ, Tô Thi Hàm nghỉ hoặc hỏi: "Tần Lãng, sao anh còn đi mua mấy thứ này cho bọn nhở?”
Thứ này không xuất hiện trong buổi đấu giá, bởi vì họ đã xem toàn bộ chương trình phát sóng trực tiếp và không nhìn thấy ba mặt dây chuyền vàng trước mặt này.
Tần Lãng nắm lấy tay vợ, nói: "Cái này anh không có mua, là quà của ngài Phạm Văn Hoa, Phó viện trưởng viện thu thập và bảo tồn. Ông ấy cảm ơn hôm nay anh vì đã giúp đem về những món đồ cổ cho quốc gia. Lần trước ngài ấy đến nhà chúng ta, thấy ba đứa nhỏ nên món quà này là ông ấy đặc biệt chuẩn bị cho chúng.”
Tô Thi Hàm nghe xong gật đầu nói: "Ông Phạm thật có tâm."
“Cả ba mặt dây chuyền đều là trâu con, trùng hợp. với ba đứa nhỏ nhà chúng ta đều là tuổi trâu nha!” Tô Thi Hàm nhìn vào ba mặt dây chuyền rồi nói.
Tân Lãng gật đầu nói: "Đây là một bộ sản phẩm liên danh của viện bảo tàng cùng với công ty vàng bạc đá quý Trung Quốc đưa ra thị trường. Mỗi một cái đều dựa trên đồ cổ để làm ra, rất có ý nghĩa và có giá trị sưu tầm."
“Cùng một bộ sao? Vậy thì cái này thích hợp để sưu tập hơn!" Tô Thi Hàm nói.
Tô Vĩnh Thắng đứng bên cạnh cũng cho biết: "Sản phẩm của viện bảo tàng cùng công ty vàng bạc đá quý Trung Quốc liên danh, cái này về sau nhất định sẽ tăng giá trị. Hơn nữa có lẽ lúc trước bán ra cũng có số lượng, thứ này bảo quản tốt thì sau này chắc chắn bán được giá cao đó nha.”
Tần Lãng cười nói: "Không cần đâu ạ! Cứ đeo cho mấy đứa nhỏ vì đây chính là quà cho bọn nhỏ."
Hắn cũng không căn phải lấy mấy món lễ vật nhỏ này của bọn nhỏ để sau này bán lại đâu.
Ba đứa nhỏ không biết giá trị của món quà trước mặt, chúng chỉ biết rằng đó là món quà baba mới tặng, nên mỗi đứa tự chọn phần của mình.
Huyên Huyên nhìn sơ qua thấy con trâu mặc giáp dũng mãnh, là con trai duy nhất trong nhóm nên anh chàng nhỏ bé thích chú nghé cao to dũng mãnh này. Mặt dây chuyền con trâu này rất khác so với hai chú trâu kia, có lẽ lớn hơn một vòng, với lại trên thân còn mặc bộ giáp trông siêu ngầu.
Không cần suy nghĩ, Huyên Huyên nằm lấy con trâu mặc giáp, vui vẻ vẫy tay với Tần Lãng.
Tần Lãng đem mặt dây chuyền đeo lên cổ Huyên Huyện. Bé con cúi đầu nhìn. Khi nhìn thấy con trâu hùng dũng bên dưới cổ mình, bé con cười rất vui vẻ.