Tô Thi Hàm đặt chiếc camera lên đầu giường, nhắm vào ba nhóc con trong nôi. Làm như vậy dù cô ở bất kỳ chỗ nào thì thông qua điện thoại di động cô cũng có thế quan sát được tình hình của các bé bất cứ lúc nào.
Bọn nhóc con ngủ một giấc hết hai giờ đồng hồ, đến khi thức dậy đã là bốn giờ chiều.
Lúc này xuất phát đi "Hành lang dừa” cũng vừa thích hợp, vì chạy xe trên đường sẽ mất gần 1 tiếng mới đến
Thường ngày khi các nhóc con vừa thức dậy thì ngớ người ra, đôi khi còn cáu gắt vì chưa ngủ đủ, nhưng hôm nay ba nhóc con vừa tỉnh dậy thì vô cùng hưng phấn.
Bà Tần cùng bà Tô và Tô Thi Hàm giúp bọn nhóc con mặc quần áo, lúc này cả ba nhóc đều tích cực hợp tác.
Bà Tân không khỏi mỉm cười nói: "Xem ra ba bảo bối của chúng ta rất muốn ra ngoài chơi.”
Phương Nhã Nhàn cười nói: "Đúng vậy! Bởi vì mấy ngày nay Huyên Huyên bị bệnh, nên bọn nhóc con ở nhà chịu hết nổi rồi.”
Tô Thi Hàm sờ đầu ba nhóc con nói: "Được rồi, mặc quần áo đẹp vào, bây giờ chúng ta đi ngầm hoàng hôn nha.”
Khi cả nhà đi đến hành lang dừa thì lúc này hoàng hôn đang đần buông xuống ở phía chân trời. Rất nhiều du khách đã tập trung ở rặng dừa cạnh bãi biển vàng, tất cả đều chờ đợi khoảnh khắc mặt trời lặn này.
Còn ba nhóc con được ra ngoài chơi như ý nguyện nên tâm trạng rất tốt. Bọn nhóc ngồi trong xe đẩy vui vẻ vẫy tay với mọi người.
Vẻ đẹp lúc hoàng hôn thực sự còn chưa bắt đầu, nên ánh mắt của mọi người đều đổ đồn về những người xung quanh.Khin nhìn thấy gia định của Tần Lãng, ánh mắt của nhiều người sẽ dừng lại trong chốc lát. Ánh mắt đầu tiên là bị ngoại hình của Tân Lãng và Tô Thi Hàm thu hút, dáng vẻ của họ vô cùng bắt mắt so với những người bình thường.
Rồi nhìn thấy ba nhóc con trong chiếc xe đẩy bên cạnh, bộ ba siêu đáng yêu càng khiến mọi người không thể rời mắt được.
Nhiều du khách không tự giác được đã vây quanh.
“Dễ thương quá, nhà anh sinh ba phải không?” Có người mạnh dạn hỏi.
Ba nhóc con mặc quần áo giống nhau, diện mạo. cũng rất giống nhau, nhìn thoáng qua cũng biết là đa bào thai. Nhưng sinh ba thực sự rất hiếm, mọi người đều không dám tin tưởng.
Tô Thi Hàm gật đầu.
"Oa! Thật quá may mân, một lăn có được ba nhóc bảo bối! Hơn nữa cha mẹ đều còn trẻ như vậy, hai người thật là sướng nha!"
"Cám ơn" Tô Thi Hàm mỉm cười.
"Chúng tôi có thể chụp ảnh chung với các bảo bối được không? Các bảo bổi rất đáng yêu, hai người đừng lo lảng, chúng tôi nhất định sẽ không đăng những bức ảnh này lên mạng. Tôi chỉ là thật sự rất thích ba bảo bối này. Ba nhóc con giống như là những thiên thăn nhỏ vậy. Thực ra, tôi cũng đang mang thai mới hơn ba tháng, cũng không rõ ràng lắm. Tôi định mỗi ngày đều nhìn ảnh của các bé để con mình lớn lên đáng yêu như các bé vậy. "Một cô gái trẻ nói.
Tô Thi Hàm biết về phương pháp này, người ta nói khi mang thai nên xem nhiều ảnh đẹp của trẻ con. Như vậy, khi sinh ra em bé sẽ có ngoại hình đẹp hơn. Nhưng điều này không có cơ sở khoa học, vẫn là di truyền học đáng tin cậy hơn nha.
Nhưng bà mẹ nào khi mang thai cũng đây mộng tưởng về đứa bé, bản thân Tô Thi Hàm cũng vậy nên cô hào phóng gật đầu: “Được.”
“Bạn có thể chụp ảnh các nhóc con, bạn cũng có thể chụp chung với các nhóc con. Nhưng mà không thể đăng lên mạng, tốt nhất đừng đăng trên trong vòng bạn bè nha.”
“Được rồi, cảm ơn.” Cô gái vui vẻ đưa điện thoại cho chồng cô ấy bên cạnh. Sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh ba nhóc con để chụp ảnh.
Lúc này, Khả Hinh đang ở bên cạnh đột nhiên quay lại nhìn cô ấy, nhóc con cúi đầu nói với bụng nàng: "Em trai..."
Cô gái sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía Khả Hinh nói với vẻ mặt ngạc nhiên: "Bé con, con vừa nói gì vậy? Con đang gọi em trai sao? Con muốn nói với dì rằng, em bé trong bụng dì là em trai đúng không?”
Nhưng Khả Hinh không quen biết đì đang đứng trước mặt. Cô bé cũng không giống anh trai cùng chị gái giỏi xã giao như vậy, khi đối mặt với một đì xa lạ, bé chỉ biết ngượng ngùng quay mặt đi, không nói lời nào.
Nhưng cô gái kia vẫn rất vui vẻ, dù Khả Hinh không nói rõ rành chữ nào. Nhưng đối với cô ấy và đứa con trong bụng mà nói đó như là lời chúc phúc và sự mong đợi của cô ấy.
Sau khi bọn họ chụp ảnh chung rồi thì rời đi, Tần Lãng mang theo một rổ dừa lạnh trở lại
"Thời tiết lúc này vẫn đang lúc nắng nóng, trong rặng dừa còn có rất nhiều muỗi. Trong khi đó mọi người vẫn đang chờ ngắm hoàng hôn. Tô Thi Hàm đã chuẩn bị sẵn vòng đeo tay đuổi muỗi cho ba nhóc con và người lớn. Vừa xuống xe cô đã phun chống muỗi cho mọi người. Bởi vậy, vấn đề về muỗi thì không cần lo lắng chỉ là không thể chịu đựng được sự oi bức của mùa hè.
Tần Lãng thấy bên kia còn có bán đồ uống lạnh, bèn đi mua một ít dừa lạnh, kêu ông chủ khui sẵn cắm ống hút tồi mang về.
Thời tiết như thế này mà nhấp một ngụm nước dừa mát lạnh, sẽ cảm thấy sảng khoái ngay lập tức, cảm giác khô nóng trên người ngay lập tức cũng bị cuốn đi.
Ngay cả những người không thường ăn uống đồ lạnh như ông bà Tân. Lúc này cũng không thể chịu nổi nóng bức mà uống thêm vài ngụm.
"Mát mát, lạnh lạnh, uống rất ngon nha!"
“Loại nước dừa nguyên chất, nguyên vị này thật là ngon, vừa vặn còn để giải nhiệt.”
Người lớn đều uống nước dừa, ba đứa nhỏ nhìn vẻ mặt hài lòng của mọi người mà đầy tò mò về trái dừa trong tay họ.
Huyện Huyên vươn tay nắm lấy cánh tay Tô Thi Hàm, nhìn chầm chăm trái dừa trên tay cô.
Tô Thi Hàm hỏi: “Huyên Huyên, con cũng muốn uống sao?”
“Tần Lãng! Bé con có thể uống nước dừa được không?"
Tần Lãng nói: “Uống một chút nước dừa cũng không sao, nhưng nước dừa này hơi lạnh. Chỉ có thể nếm thử một ít, không được uống quá nhiều, bằng không dạ dày của bọn nhỏ sẽ không chịu nổi.”
Tô Thi Hàm nghe xong nói: "Vậy thì cho bọn nhóc nếm thử đi, trong thời tiết nóng bức như thế này, chắc là các con cũng cảm thấy rất khó chịu."