Nghe Trương Bình khen ngợi con trai mình, trên mặt ông Tần tràn đầy vẻ tự hào, cười nói: "Được rồi, không có vấn đề. Đến lúc đó cho ông mượn dùng thử.”
Có được một người con trai ưu tú như Tần Lãng, ông Tần cảm thấy khi trò chuyện với bạn tốt không cần cố ý khoe ra cũng có thể cảm nhận được sự ghen tị của đối phương.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ánh Trăng Xanh
2. Cánh Đồng Hoang Vu
3. Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê
4. Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần
=====================================
Bên kia bà Tần và Phương Nhã Nhàn cùng Tô Thi Hàm đang thảo luận về việc ngày mai sẽ đến đảo hoang để làm tiệc nướng.
Tô Thi Hàm nói: Phong cảnh trên đảo hoang rất đẹp. Chúng ta có thể đến đó để nướng thịt vào buổi trưa. Đúng lúc là hôm nay còn rất nhiều hải sản. Sau khi đi về, chúng ta sẽ dùng máy dưỡng khí để nuôi. Ngày mai đông lạnh tốt rồi lại mang ra. Giữa trưa lấy ra làm tiệc nướng BBQ là hoàn hảo.”
Phương Nhã Nhàn đồng tình nói: "Tốt rồi. Đúng lúc hôm nay chúng ta đã ăn đồ ăn nóng hổi. Ngày mai mang những hải sản còn thừa đó đi làm nướng BBQ khẳng định hương vị cũng rất tuyệt vời!”
"Tôi cũng ủng hộ. Đồ nướng là náo nhiệt nhất.
Chúng ta nhiều người như vậy, đến lúc đó vừa ở một
bên trò chuyện vừa nướng vừa ăn." Bà Tần nói.Vì thế kế hoạch du lịch ngày mai liền quyết định như vậy. Sáng sớm xuất phát đi vịnh Thạch Mai chơi Buổi sáng ở bên bờ biển chơi đùa trong chốc lát. Giữa trưa đi ra đảo hoang, mang theo các dụng cụ ở biệt thự để làm tiệc nướng BBQ ở đó. Số hải sản còn dư lại ngày hôm nay sẽ để dành nướng ở trên đảo hoang.
8:00 sáng ngày 27, Trương Bình đưa vợ là Viên Quế Lan đến biệt thự.
Ông Tần dẫn bọn họ đi tham quan xung quanh nhà, Trương Bình nhìn một vòng rồi giơ ngón tay cái nói: "Biệt thự hướng biển này thật tuyệt, Tần Lãng nhà anh thật tinh mắt!”
"Những phòng khách sạn khác tuy rằng cũng khá rộng nhưng gia đình của ông đông người cơ bản là ở không đủ không gian. Nhất định không thoải mái như ở biệt thự thế này. Hơn nữa bên này an ninh cũng tương đối tốt. Nếu mọi người ở khách sạn thì lúc ăn cơm nhà hàng sẽ có quá nhiều người, đặc biệt là trong thời gian những ngày nghỉ lễ như bây giờ."
Ông Tần cười nói: "Những chuyện này chúng tôi không biết, đều do Lãng Lãng nhà tôi sắp xếp trước."
Trương Bình vỗ cánh tay của ông nói: "Được rồi anh Tần, từ hôm qua đến nay anh luôn khoe với tôi Lãng Lãng nhà anh. Có còn muốn cho người bạn già này một con đường sống hay không đây?”
Biết nhà anh có con trai ngoan vừa đảm đang lại hiếu thảo, còn rất có năng lực. Chúng tôi đã rất ghen tỵ rồi. Anh không căn phải nhắc để xát muối vào tim tôi nữa.
Đến khúc này Ông Tần mới tạm dừng lại
Tô Thi Hàm và những người khác nhanh chóng chuẩn bị tốt các đồ vật cần cho chuyến đi chơi. Vì thế đoàn người lên đầy hai chiếc xe xuất phát đến vịnh Thạch Mai.
Lái xe gần một tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến nơi. Tìm chỗ đỗ xe xong, mấy người lớn bế ba đứa nhỏ xuống xe.
Vừa bước xuống xe, mọi người đều sững sờ trước cảnh tượng trước mắt.
Phong cảnh của Vịnh Thạch Mai người dân địa phương đều biết đến và nó cũng nổi tiếng ở Tam Á.
Nơi này bao quanh ba mặt là núi, mặt còn lại là biển xanh. Bãi biển xanh bàng bạc trải dài sáu dặm. Quan trọng nhất là ở đây rất ít khách du lịch, hiện tại đã hơn chín giờ sáng nhưng trên bờ cát chỉ có lát đát vài du khách.
Tô Thi Hàm nhìn về phía Tăn Lãng vui vẻ nói: “Tần Lãng, chú Trương đề cử nơi này thật là tốt. Phong cảnh rất đẹp hơn nữa lại ít người, chúng ta hôm nay có thể chơi vui vẻ rồi.”
Những danh lam thắng cảnh mình đi lúc trước có rất nhiều điểm căn phải xếp hàng. Khi đến chỗ bờ biển như thế này sợ nhất chính là có quá nhiều người. Bờ biển đông người giống như là một nồi sủi cảo, cơ bản là không có cách nào chơi cho tận hứng.
Chỗ có phong cảnh đẹp lại ít người như thế này quả thực chính là bảo tàng thẳng địa du lịch.
Tất cả mọi người đều nóng lòng muốn đến bãi biển để chơi, cát ở đây rất mịn và mềm. Các em bé mặc quần yếm cũng có thể ngồi trên bãi biển chơi đùa.
Trước khi ra ngoài, các bé cưng đã được thoa một lớp kem chống nắng dày lên người. Không cần lo lắng tia cực tím siêu mạnh sẽ làm cháy nắng làn da non nớt của các bé. Tô Thi Hàm đã nghĩ đến việc cho các bé chơi với cát một lúc. Kết quả thì bọn nhỏ đều rất thích nghịch cát.
Huyên Huyên và Khả Hinh không có vấn đề gì.
Sau khi đặt bé lên bờ cát, các bạn nhỏ bắt đầu nghịch cát.
Nhưng khi đến lượt Vũ Đồng, cô nàng nhỏ bé lại không hề muốn ngồi trên bãi cát.
Đặt cô bé xuống bờ cát, cô bé lập tức không ngừng co chân nhỏ lên cao. Không muốn đứng trên cát.
Phương Nhã Nhàn cố gắng rất lâu. Nhưng cháu gái không muốn ngồi xuống chơi. Bà đành bất lực quay đầu cầu cứu con gái và con rể.
"Thi Hàm, Tần Lãng, Vũ Đồng làm sao vậy nhỉ?"
Tô Thi Hàm không biết chuyện gì đang xảy ra. Cô ôm con gái và muốn chơi trên bãi biển với con nhưng Vũ Đồng không muốn. Muốn đặt cô bé xuống bờ cát là cô bé lại giãy giụa. Không ngừng ôm cổ mẹ, hai chân nhỏ quắp chặt bỏ lên trên, muốn rời khỏi bờ cát.
Tần Lãng thấy vậy nói: "Vũ Đồng từ trước đến nay thích sạch sẽ. Có phải có chút bệnh sạch sẽ hay không?"
"Qó vẻ như những đứa trẻ ưa thích sạch sẽ không thích nghịch cát cho lầm. Có lẽ là chúng cảm thấy bẩn."
Tô Thi Hàm thực sự không để ý đến điều này. Vũ Đồng rất thích sạch sẽ, điều này có thế thấy trong cuộc sống hàng ngày. Nhưng không đến mức bị bệnh sạch sẽ.
Nhưng hiện tại cô bé không muốn ngồi trên cát, ngoài chuyện này ra, thực sự không tìm được lý do nào khác.
Tần Lãng lấy trong túi xách ra một chiếc đệm nhỏ, trải lên bờ cát, sau đó ra hiệu cho Tô Thi Hàm đặt Vũ Đồng lên đó thử xem.
Có chiếc đệm quen thuộc này, cô bé cuối cùng cũng không chê. Rất nhanh chịu ngồi trên đệm. Nhưng sau khi cô bé ngồi xuống cũng không chơi ngay lập tức mà nhìn trái phải xem xét. Trong mắt có chút chán ghét.