Tần Lãng cảm thấy, trong tay hẳn có hệ thống, điêu khắc gỗ chỉ là một phần nhỏ trong sinh hoạt.
Chuyện hắn muốn làm bây giờ là kiếm tiền mua nhà, sau đó mang vợ con vào ở nhà lớn, hẳn không muốn vãng mặt trong quá trình trưởng thành của bọn nhỏ, kiếm tiền chỉ là muốn cuộc sống sau này tốt hơn.
Khang Hoà Bình nghe Tân Lãng nói vậy thì thở dài bất đắc dĩ, cười nói: "Được rồi! Nếu Tần tiên sinh đã nói như vậy, tôi cũng không tiện nói thêm. Có điều, cửa lớn của viện bảo tàng luôn rộng mở chào đón cậu"
"Đa tạ phó viện trưởng Khang.” Tần Lãng đáp lời.
Khang Hòa Bình lại đi đến trước tác phẩm 'Tam Anh Chiến Lữ Bổ' một lần nữa, càng nhìn trong lòng ông càng ngứa ngáy.
Ông quay đầu nhìn về phía Tần Lãng, nói: "Tần tiên sinh! Cậu không muốn gia nhập viện bảo tàng, nhưng mà hội triển lãm của viện bảo tàng sang năm, cậu có hứng thú tham gia hay không?”
"Vào ngày Quốc Khánh tháng 10, viện bảo tàng điêu khắc gỗ sẽ có một buổi triển lãm. Tất cả các tác phẩm đều được triển lãm trong ba ngày, sau ba ngày chúng tôi sẽ tiến hành đấu giá. Tất cả các tác phẩm trong hội triển lãm đều là do những nghệ nhân điêu khắc gỗ đã ký hợp đồng với viện bảo tàng mà tôi vừa nói với cậu. Ngoài ra, còn có một vài tác phẩm mà chúng tôi mua theo tiêu chuẩn cao ở bên ngoài
"Có điều những tác phẩm này đều là chúng tôi xem xét xong thì mới quyết định mua. Nhưng mà, Tần tiên sinh này, tôi đã xem tác phẩm của cậu, tôi rất tin tưởng kỹ thuật chạm trổ của cậu. Vì vậy, lăn đầu tiên hợp tác, tôi muốn đặt trước một tác phẩm điêu khắc của cậu.
Phạm Văn Hoa kinh ngạc nói: "Chuyện này rất tốt đó, lão Khang, xem ra ông rất thưởng thức tay nghề điều khắc của Tần Lãng, loại chuyện trực tiếp đặt hàng thế này mà ông cũng dám quyết?"Khang Hòa Bình nói: "Tôi tin Tăn Lãng, tác phẩm của cậu ấy chắc chắn sẽ không làm tôi thất vọng. Tần Lãng, tôi muốn đặt một tác phẩm điêu khắc gỗ giá 20 triệu. Cậu muốn mảnh gỗ như thế nào có thể nói với viện bảo tàng, đến lúc đó tôi sẽ bảo người đưa tới. Còn chuyện điêu khắc gì thiết kế như thế nào thì tự cậu quyết định là được, có được không?”
Tần Lãng suy nghĩ một chút, nói: "Khang tiên sinh, rất xin lỗi ngài. Vốn dĩ sau khi hoàn thành tác phẩm này thì tôi sẽ bắt đầu điêu khắc một tác phẩm cho nhà mới của tôi. Đã mua xong nguyên liệu trên hội đấu giá, gần đây tôi muốn làm tác phẩm đó trước."
Khang Hòa Bình nghe vậy, lại lập tức nói: 'Không sao! Tôi có thể chờ, hội triển lãm của chúng tôi bắt đầu vào ngày đầu tiên của lễ Quốc Khánh hằng năm. Chỉ cần có thể hoàn thành trước tháng 10 năm sau là được.”
Còn cái giá 20 triệu này, là tôi thay mặt viện bảo tàng báo giá gốc với cậu. Nếu như đến lúc đó, giá bán trong hội triển lãm cao hơn thì chúng ta sẽ dựa theo tỉ lệ 2-8 để chia, chúng tôi 2, cậu 8."
"Dựa theo quy tắc lúc trước của viện bảo tàng chúng tôi, tác phẩm mua đứt sẽ không chịu ảnh hưởng của giá bán ra. Bởi vì viện bảo tàng có thể mang đến thị trường khác để bán nên giá cũng cao hơn bình thường.”
"Chỉ có những nghệ nhân ký hợp đồng với chúng tôi mới có thể hưởng chế độ chia phần trăm. Nhưng mà tôi đồng ý tạo tiền lệ cho cậu, chuyện này tôi sẽ nói với bên viện bảo tàng, đến lúc đó chúng ta sẽ ghi rõ ràng trên hợp đồng.”
Tháng 10 năm sau, vậy có nghĩa là có thời gian còn hơn 10 tháng, hoàn thành hai tác phẩm điêu khảo không phải là vấn đề lớn. Năm sau hắn đã lên năm ba đại học, học kỳ II hẳn là trường học sẽ giảm bớt chương trình học, bởi vì có rất nhiều sinh viên học kỳ II năm ba đã bắt đầu đi thực tập.
Đến lúc đó thời gian rảnh sẽ nhiều hơn, thời gian hoàn thành một tác phẩm sẽ nhanh hơn so với 'Tam Anh Chiến Lữ Bố' lần này. Mà trước tháng 10, còn có hai kỳ nghỉ là nghỉ đông và nghỉ hè.
Hơn nữa còn để giá gốc 20 triệu, nếu như lúc bán ra vượt qua 25 triệu thì sẽ được chia nhiều hơn.
Tháng 9 sang năm, nhà mới của hẳn cũng mua xong. Đến lúc đó sẽ thanh toán luôn, chỉ cần hẳn có. thể hoàn thành tác phẩm trước tháng 9, là có thể nhận đơn hàng 20 triệu này.
Vậy thì tiền mua nhà mới cũng không kém bao. nhiêu.
Tần Lãng nói: "Được, tôi đồng ý."
Khang Hòa Bình thấy Tần Lãng đồng ý thì rất vui vẻ, ông gọi điện thoại cho bên viện bảo tàng để báo cáo chuyện này. Ông là phó viện trưởng, có quyền quyết định mua bán, nhưng mà lăn này phá lệ hai lần, vẫn nên báo với viện bảo tàng một tiếng."
Phạm Văn Hoa nhìn dáng vẻ vội vã của Khang Hòa Bình, cười cười nói: "Tăn Lãng! Cậu thật lợi hại, tôi chưa thấy lão Khang nhìn trúng tác phẩm của ai như vậy đâu.”
"Tôi không hiểu điêu khắc gỗ, nhưng mà trong phòng làm việc của cậu có một số đồ vật, tôi cảm thấy rất hứng thú!"
Phạm Văn Hoa nói xong liền đi đến trước một chiếc gối mỹ nhân bẵng sứ trắng, nói: "Tần Lãng, cậu cũng thích sưu tầm những thứ này hay sao?"
Tần Lãng nói: "Đây là lần trước tôi và vợ mua ở phố đồ cổ, tính dùng để trang trí nhà mới.”
"Mua ở phố đồ cổ sao? Cậu mua hết bao nhiêu tiền?" Phạm Văn Hoa hỏi.
Tẫn Lãng nói: "100 ngàn tệ."
"100 ngàn tệ?" Suýt chút nữa Phạm Văn Hoa đã cần phải đầu lưỡi của mình.
"Tần Lãng! Đây là đõ giả, cậu có biết không? Tôi đã từng thấy năng lực giám định đồ cổ của cậu, thứ này không phải gối mỹ nhân bẵng sứ trắng thật, cái thật đã được bán trên hội đấu giá hai năm trước”
Tần Lãng nói: 'Đây thật sự không phải là cái được. bán trên hội đấu giá, nhưng mà cũng không phải đồ giá"
Ánh mắt Phạm Văn Hoa lập tức sáng lên, nói: "Ö? Cậu mua thứ này hết 100 ngàn tệ, cậu cảm thấy đáng giá không?"
Tần Lãng mim cười, nói: "Phạm tiên sinh, chắc. hẳn ngài đã nhìn ra rồi, không cần thăm dò tôi nữa. Tôi sẽ không tốn 100 ngàn tệ để mua một món hàng nhái đâu.”
Phạm Văn Hoa cười ha hả hai tiếng, nói: “Tần Lãng, tôi phát hiện cậu đúng là bảo vật. Đây là sứ trắng lò Ca được sản xuất vào thời Tống, cậu cũng nhìn ra rồi đúng không?”