"Ngày tháng trên hợp đồng là dựa theo thời gian làm việc để tính, bởi vì không phải tôi dành tất cả thời gian để điêu khắc, cho nên ngày giao hàng viết khá dài. Nhưng mà bây giờ toàn bộ công tác điêu khắc đã hoàn thành, công đoạn mài và đánh bóng cũng đã làm xong. Lần này ngài đến đây, có thể nhận hàng về luôn được rồi."
"Vậy thì tốt quá!" Lương Nghiễm Lai cao hưng vỗ tay, nói: "Tân đại sư, vậy mấy ngày cuối năm tôi sẽ về quê một chuyến."
"Tân đại sư, năm nay vợ chồng cậu được nghỉ đông, bên trường học đã có thông báo chưa?"
"Cha của tôi mừng thọ vào ngày 19 tháng 12 âm lịch, gần năm mới. Khi đó hai vị cũng đã được nghỉ, không biết có thể mời hai người đến Quảng Châu một chuyến không?”
"Tân đại sư, tôi có mời mấy người bạn trong giới truyền thông, đợi đến ngày mừng thọ của cha tôi sẽ làm một đợt triển lãm bức “Tam Anh Chiến Lữ Bổ. Nếu cậu đến thì thực sự rất tốt, dù sao các vấn đề liên quan đến phương diện điêu khắc, có thể tôi sẽ không thể trả lời được."
Tân Lãng nghe vậy, nói: "Đến lúc đó, chắc hẳn là chúng tôi đã ở Quảng Châu rồi."
Tô Thi Hàm nghe vậy không khỏi nhìn hắn một cái.
Chỉ nghe Tân Lãng nói: "Đại học được nghỉ sớm, chắc là mùng 10 tháng 12 là có thể đi. Chúng tôi muốn về thành phố Thiệu ăn Tết, cho nên trước kỳ nghỉ tôi sẽ đưa vợ con đi Quảng Châu một chuyến, thăm ông bà ngoại của các bé một chút."
Đối với chuyện ăn Tết, thật ra Tân Lãng và Tô Thi Hàm vẫn chưa bàn bạc cẩn thận với nhau.
Mặc dù bây giờ hai người họ chưa lĩnh chứng nhận kết hôn, nhưng mà các bé cưng cũng sinh rồi, theo lý thì bây giờ Tô Thi Hàm nên về nhà Tân Lãng ăn tết.Nhưng mà là con gái, tất nhiên cô cũng hi vọng kì nghỉ có thể về nhà mình, thăm cha mẹ.
Bởi vì Quảng Châu, thành phố Thiệu và Thượng Hải chính là một hình tam giác lớn, thật sự là không tiện đường. Vì vậy, cô vẫn chưa xác định kỳ nghỉ đông năm nay có nên trở về hay không?
Cô không ngờ, Tân Lãng đã lên kế hoạch từ trước, đã quyết định sẽ đến Quảng Châu thăm cha mẹ cô, sau đó lại về thành phố Thiệu quê ăn tết.
Trong lòng Tô Thi Hàm có chút ngọt ngào, Tân Lãng tỉ mỉ quan tâm như vậy, cô cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Sau khi Lương Quảng Lai nghe sắp xếp của Tân Lãng thì rất vui mừng nói: "Vậy thì vừa khéo! Tần đại sư, chờ khi cậu và Thi Hàm đến Quảng Châu thì cũng gần đến ngày mừng thọ của cha tôi. Đến lúc đó tôi sẽ đích thân đến mời cả gia đình cậu."
Việc này cứ như vậy quyết định xong, người đến khách sạn cũng tương đối đầy đủ, lễ cắt băng khai trương sẽ bắt đầu vào 10:30.
Lúc 10:00, Ninh Chỉ Lan và Ninh Hoành Đạt lên tầng, Thạch Lâm Minh cũng đã quay lại bàn.
Lễ cắt băng khai trương chính thức bắt đầu, trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của tất cả mọi người, khách sạn Tụ Đức Toàn chính thức khai trương.
Ninh Chỉ Lan coi như là bà chủ, cô ấy lên sân khấu phát biểu, cảm ơn các vị khách hàng VIP vẫn luôn ủng hộ bọn họ từ trước đến nay, cũng cảm ơn những vị khách hôm nay đến cổ vũ.
Cuối cùng, cô ấy còn đặc biệt gửi lời cảm ơn đến Tân Lãng.
Ninh Chỉ Lan không nói quá nhiều, chỉ nói Tân đại sư là người đã giúp đỡ khách sạn của bọn họ, những chuyện liên quan đến huyền học phong thủy kia không tiện nói trước nhiều người như vậy.
Nhưng mà cô ấy trịnh trọng xưng hô là Tân đại sư nên vẫn thu hút sự chú ý của mọi người. Mọi người theo ánh mắt của Ninh Chỉ Lan nhìn sang phía Tần Lãng.
Nhìn thấy là một thanh niên trẻ tuổi, trong lòng mọi người đều có chút nghỉ hoặc.
"A? Rốt cuộc vị Tân đại sư này có thân phận gì vậy nhỉ? Tôi ăn cơm ở Tụ Đức Toàn nhiều năm như vậy, sao chưa bao giờ nghe nói đến?”
"Thật không hiểu, người này thật là trẻ tuổi, sao Ninh tiểu thư lại gọi là Tân đại sư? Rốt cuộc là vị soái ca trẻ tuổi này có chỗ nào hơn người?”
"Chắc là chúng ta nhìn lâm rồi, có khi là nói những người khác trên bàn đó thì sao? Mấy người nhìn đi, bàn đó, trừ hai người trẻ tuổi ra thì đều là mấy ông chủ ở Thượng Hải này của chúng ta."
"Mấy ông chủ kia đều được gọi kèm với tên họ, đâu có ai họ Tân. Mà mấy người suy nghĩ chút đi, có thể ngồi chung với các ông chủ lớn kia thì chắc chắn không phải người đơn giản. Tôi đoán người mà Ninh tiểu thư gọi chính là người trẻ tuổi kia!"
Tất cả mọi người đều tò mò nhìn Tân Lãng, còn có người gửi tin nhắn cho Ninh Hoành Đạt để hỏi thăm chuyện liên quan đến Tần đại sư.
Ninh Hoành Đạt đứng trên sân khấu, điện thoại di động không ngừng kêu lên. Ông lấy ra xem xét thì phát hiện tất cả đều là hỏi thăm Tân Lãng, ông không trả lời mà trực tiếp xuống sân khấu đi đến bên cạnh Tân Lãng, cao giọng nói: "Tân đại sư, lát nữa sẽ có hoạt động rút thăm trúng thưởng, đây là mã số của ngài."
Mọi người vốn đang tập trung chú ý vào bàn bên này, nghe thấy lời của Ninh Hoành Đạt, trong lòng lập tức xác định thân phận của Tân Lãng.
Nhưng mà chính vì vậy, mọi người lại càng tò mò về hắn. Trong những người này có rất nhiều người ở gần khu đại học, có người nhận ra Tân Lãng, nói: "Vị này hình như là ông chủ của Tam Tân Trai thì phải? Tôi đã từng gặp anh ta trong cửa hàng!"
"Ông chủ Tam Tần Trai sao? Chính là Tam Tần Trai được lên chương trình “Thế Giới Sưu Tâm sao? Không ngờ ông chủ lại trẻ tuổi như vậy!"
"Giới điêu khắc đúng là nhân tài lớp lớp, tôi cũng đã xem tập của chương trình “Thế Giới Sưu Tâm không ngờ tác phẩm điêu khắc hạch đào tỉnh xảo như vậy, lại được làm từ tay một người trẻ tuổi như thế này!”
"Khó trách ông chủ Ninh lại gọi hắn là Tần đại sư, đây đúng là trình độ cấp bậc đại sư!"
Tất cả mọi người đêu thảo luận về Tân Lãng và Tam Tân trai, còn có mấy vị khách không biết thì lại lấy điện thoại ra tìm kiếm Tam Tần trai, rất nhanh bọn họ đã bị các sản phẩm điêu khắc gỗ trong cửa hàng hấp dẫn.
Cuối cùng, trong ngày khai trương này, Tam Tân trai lại bán ra một đợt hàng qua mạng.