Ở Cùng Ma Vương

chương 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quyết định vật phẩm thuộc quyền sở hữu, tới trước được trước PK trao đổi đồng giá.

Khi Lyve cùng ngài quản gia bước vào tòa cổ bảo ngàn năm lịch sử, cả hai nhạy bén phát hiện được một tia… quái dị.

Đúng, chính là quái dị.

Ngài quản gia Tom sắc bén quan sát góc tủ mở toang, thiếu mấy khung ảnh g kính, giá cắm nến nhỏ, còn có ngoài hành lang đại sảnh, bao nhiêu huy chương cũng đã không cánh mà bay…

Lyve cảm giác càng rõ ràng hơn, trong phạm vi một trăm mét, tồn tại một ‘sinh vật sống’, không thể che giấu.

“Khách không mời mà đến?” Tom nghi vấn, có chút không thể tin nhíu mày.

Trong ánh mắt lam khói của Lyve hiện lên một tia thú vị, “Rất thú vị.” Trên trời dưới đất, hắn chưa từng thấy có ai dám tới gần mình, hơn nữa trong không khí còn có chút hương vị… tươi mới. Sau khi tự khóa mục tiêu, Lyve lập tức đi thẳng tới cửa phòng ngủ.

Cửa khép hờ, ở bên trong, hắn nhìn thấy trên giường của mình, ngồi đó chính là… Một thiếu niên truyền thống mười sáu mười bảy tuổi, khoác một chiếc áo choàng màu xám bạc sáng bóng, cổ tay cùng cổ áo gập lên với phần ren hình lá sen ở phần viền, phía ngoài cùng là một cái mũ trùm áo màu đen—— trang phục này có chút quen mắt.

Tóc mái bù xù che khuất lông mày, một mái tóc đen mượt dài đến eo, buộc ở sau gáy, tay đang cầm chiếp cúp bạc, khóe môi nhếch lên tươi cười thỏa mãn, có thể mơ hồ nhìn thấy răng nanh nhỏ ở khóe miệng. Đại khái bởi vì say rượu, thiếu niên này làn da trắng nõn lại có chút đỏ ửng, giống như một con búp bê bằng gốm tinh xảo, lúc này ánh mắt mang theo vài phần si mê đang tỉ mỉ quan sát chiếc cúp bạc tuyệt đẹp.

Trong không khí rõ ràng là hương vị hoa quả ngọt dịu, lại thoang thoảng hương thảo mộc cùng mùi thuốc lá, Lyve căn cứ vào nhiều năm kinh nghiệm của mình, thứ hương vị này nhất định là từ loại rượu đỏ tám năm tuổi.

Đẩy cửa ra, không coi ai ra gì trực tiếp đi đến bên giường, thuận tay đem vị thiếu niên với cái chén trong tay lại gần, chiếc chén bạc quả nhiên treo một tia hổ phách sáng bóng, hương thơm càng thêm nồng đậm. Đem cái chén giơ lên bên miệng, hớp nhẹ, một thứ chất lỏng thơm ngon chảy vào trong miệng. Hơi đảo đầu lưỡi… Ngọt, mặn, chua, đắng, một hương vị phức tạp tràn đầy khoang miệng, dư vị kéo dài, mùi rượu cùng hương thảo mộc vừa vặn hòa quyện vào nhau. Nuốt xuống, trong khi dòng chất lỏng chảy xuống yết hầu, một cỗ ấm áp chậm rãi tản ra.

Ừ, khí hậu tốt, thời đại tốt, xác thực không tồi!

Cora có chút ngơ ngác nhìn người xa lạ cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt này, bị hắn làm cho nhất thời mơ hồ. Mắt mở trừng trừng nhìn hắn cầm chiếc cúp bạc trong tay mình, sau đó công khai uống thứ rượu mình trân quý bao năm nay.

“Anh, anh, anh…” Cora xem xét xem xét hắn, xem xét xem xét cái chén, xem xét xem xét cái chén, lại xem xét xem xét hắn, bật khóc, “… Rượu của tôi, cái chén của tôi!” Vừa khóc thét, Cora vừa mãnh liệt nhảy lên, giật lấy cái chén không từ trong tay người nọ, múa may kêu gào đầy phẫn nộ, “Tôi, tôi… Mười năm để dành, tôi đã phải chờ mười năm, ách ư…” Lời nói chưa dứt đã vì sợ hãi mà nghẹn lại trong cổ họng, cậu, cậu… vừa mới giống như nhìn thấy một tia đỏ kinh người hiện lên trong mắt người nọ.

Cora ôm cái chén, không tự chủ được lui một bước, khẩn trương bám sát mép giường. Lại nhìn người nọ, hai tay khoanh lại trước ngực, bình tĩnh dùng đôi con ngươi màu lam khói cao thấp đánh giá cậu, giống như tia đỏ vừa rồi chỉ là ảo giác.

Lyve tiến đến nhìn thiếu niên ở trước mặt, thế nhưng lại bị tên quỷ nhỏ từ trong tay mình trực tiếp cướp đi đồ vật.

Phát hỏa? Nếu thật sự chỉ vì một đồ vật nhỏ mà tức giận, kia mới thực đáng chê cười. Nhìn cậu gắt gao ôm chiếc cúp bạc, sợ hãi, còn sống chết chống đỡ, đề phòng ánh mắt nhìn thẳng vào chính mình, Lyve cảm giác không biết nên khóc hay cười, sợ hãi có thể lý giải, sống chết chống đỡ cũng có thể lý giải, nhưng là đề phòng… Ách?

Cora vẫn luôn cùng người nọ đối diện trầm mặc, toàn thân đề phòng. Con người cao lớn này là ai? Anh ta, anh ta muốn làm gì…

Đôi mắt màu lam khói đang nhìn vào mình từ trên xuống dưới, giống như mang theo một cỗ khí lạnh, lượng rượu mang lại ấm áp cứ như vậy từ trên xuống bị đuổi ra khỏi cơ thể, Cora theo ánh mắt của hắn, ánh mắt đang dạo chơi trên người mình, cậu nhìn xuống…

“A!”

Nhìn Cora tư thế dù chết cũng phải giữ lại, Lyve khóe miệng lộ ra một tia trào phúng, thanh âm khẽ nâng lên, quay đầu lại nói to ra cửa, “Tom, không cần hao tâm tổn trí, ta từ con mèo nhỏ này đã tìm được những vật dụng ‘biến mất một cách bí ẩn’ kia.”

“Không, ngươi, ông không thể như vậy, ô ô… Ông, kia đều là của tôi, các người… Gian tặc, ô ô…” Cora ở một góc đại sảnh, ôm chặt cây cột bằng bạc to lớn, liên tục nức nở, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn ông chú kia nghiêm túc thi triển pháp thuật, rất nhanh đem những vật dụng bằng bạc mình thật vất vả mới thu thập được, nơi nào về lại nơi đó, thậm chí còn quá đáng hơn…

Ô ô… Không cần treo cao như vậy;

Ô ô… Chén đĩa bạc của mình, cũng không được dùng;

Ô ô… Không cần, cậu chán ghét ngăn tủ kia, không cần mở, không cần cất vào bên trong…

Ánh mắt của Cora đuổi theo vị quản gia Tom bận rộn, không để ý mình đang đối mặt với Lyve, thân mình nhịn không được rõ ràng co rúm lại phía sau cây cột. Ông chú kia cầm đồ bạc của cậu đi, nhưng là, cậu càng sợ hãi ánh mắt lam khói này hơn, vừa mới kéo mình xuống dưới lầu, một đường lôi kéo ma sát, hiện tại cả người đều rất đau.

“Vì cái gì?” Cora tránh ở phía sau cây cột khóc thút thít, cậu giãy dụa phản kháng, lại đá lại đánh rồi lại cắn, còn niệm cả chú ngữ, nhưng vì cái gì…

Không biết tên độc ác kia từ đâu cầm một cuộn xà roi, cột vào tay cậu, tránh không ra, cắn, cũng với không tới, cậu đã bị trói vào cây cột ở đại sảnh. Cora xoay xoay cổ tay của mình, bỏng rát cùng đau đớn không ngừng. Xà roi thô ráp làm trên tay cậu dần xuất hiện từng vết thương nho nhỏ, chưa kịp chảy máu, thể chất đặc biệt của cậu đã tự động làm miệng vết thương khép lại, rồi lại xuất hiện miệng vết thương, cứ như thế lặp lại, không tính là bị thương, nhưng vẫn vô cùng đau đớn.

Cây cột to khiến cậu phải dùng cả người mới ôm hết được, tổng cộng bốn thân cột ở bốn góc đại sảnh, thẳng đứng chống đỡ trần nhà cao ngất, toàn bộ đều ánh bạc, khi ánh trăng chiếu rọi xuống, phát ra một loại ánh sáng bạc đẹp mê người. Nguyên bản trừ bỏ nằm ở trên giường, cậu thích nhất chính là cây cột này, thích đến hận không thể ôm nó mà ngủ.

Giờ phút này, Cora lại chỉ có thể tựa vào nó cả người ủ rũ, nhìn đôi mắt khóc đến đỏ lên của mình phản chiếu qua một mảng màu bạc, nói thật, so với cây cột này, cậu vẫn là tình nguyện ôm những vật dụng bằng bạc cậu thu thập được kia hơn…

Vì cái gì chính mình thân là tiểu yêu ma, lại ngay đến cả gian tặc cũng đánh không lại?

Cora ôm cây cột thương tâm, một hương vị cậu chưa từng ngửi qua nhưng lại rất dễ chịu truyền tới, Cora theo bản năng ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỗ cậu đang đứng là ở giữa phòng khách với nhà ăn cho nên rất rõ ràng định vị được, hương thơm này là từ phía ông chú kia truyền đến.

Tom từ phòng bếp bưng ra năm phần beefsteak nhỏ, đang phát ra tiếng ‘chi chi’, lớp cháy sém mềm mại màu nâu nhạt bọc bên ngoài miếng thịt bò cùng nước sốt đậm đà, hương vị mê người. Dọn bàn xong, kèm thêm salad, khoai tây nghiền, Tom liền xoay người đi đến một góc nhà ăn rửa mặt, khi trở ra còn cầm trong tay một cái khăn lông ướt còn ấm, lập tức hướng Cora đi tới.

“Ông…” Cora đúng là sợ đôi mắt lam khói kia, nhưng vậy không có nghĩa là cậu có thể thích ông chú nghiêm túc đã cướp đi đồ bạc của cậu. Chưa kịp trốn về phía sau, ông chú này đã cầm khăn đưa lên mặt cậu, khăn mặt ấm áp đắp lên khuôn mặt đầy nước mắt, đem lại sự thoải mái nói không nên lời, ông chú còn tiện thể lau tay cho cậu, đương nhiên cũng tháo ra xà roi đang quấn chặt trên tay Cora.

“Lại đây ăn cái gì đi.” Tom tuy không tươi cười, nhưng thanh âm so với lúc cùng Lyve nói chuyện, tựa hồ ôn nhu hơn rất nhiều.

Cora nhìn vào ông chú, tuy gương mặt tràn đầy nghiêm túc không thay đổi, nhưng trực giác đang nói cho cậu biết, ông chú này so với đôi mắt lam khói kia tốt hơn rất nhiều.

Vậy có phải là người đại diện hay không…

“Ông… Ông chú…” Cora trong thanh âm còn mang theo tiếng nức nở, đôi mắt đen khóc quá nhiều, lộ ra thấp thỏm cùng trong suốt, cậu cẩn thận mở miệng thương lượng, “Nếu, nếu… Tôi nguyện ý dùng cây cột này trao đổi, vậy ông có thể trả lại bạc cho tôi không?”

Truyện Chữ Hay