Hứa Dương đến lúc này, tim vẫn còn đang đập thình thịch, trong lòng tự nhủ còn cảm tạ cái gì chứ? Lần sau gặp mặt ngươi đừng làm cho đáng sợ hơn, ta sẽ cảm ơn ngươi rồi!
Hắn lau mồ hôi lạnh trên đầu rồi lại vẫy vẫy tay, hồi lâu sau hắn mới lấy lại được hơi thở.
Trình Bình lại cẩn thận nói "Hứa sư thúc?"
"À, không sao." Hứa Dương chỉ vào Đoạn Hoài đang được mọi người cứu chữa, "Phần lớn mọi việc đều là do nàng làm, ta cuối cùng cũng chỉ xuất ra chút nỗ lực nhỏ mà thôi. Con yêu thú kia vẫn là dựa vào sự anh dũng của mọi người chém giết mới thu phục được."
Hắn cũng biết, vừa rồi ai đã làm những việc gì, tất cả mọi người cũng đều nhìn thấy nó, lúc này muốn cứng cổ bốc phét cũng không có ý nghĩa gì cả.
Các đệ tử Ngự Dị Điện xung quanh nghe vậy, nhưng đều là thán phục trong lòng, Hứa sư thúc người ta không những ngoại hình siêu phàm, mà còn khiêm tốn rộng lượng như thế, tốt bụng mà không kiêu ngạo, đơn giản liền là tướng mạo song tuyệt a! Lập tức độ thiện cảm đối với hắn lại thẳng tắp tăng vọt lên.
Trình Bình tùy ý để sư muội bôi thuốc vào cánh tay của mình, chân thành nói "Hứa sư thúc lại giúp Ngự Dị Điện ta một lần đại ân nữa, đệ tử thật không biết nên cảm tạ người như thế nào. Sau này nếu có cần dùng đến chỗ nào, thỉnh sư thúc cứ nói."
Hứa Dương nhếch miệng cười một tiếng, gật đầu nói "Kỳ thật, thực sự ta cũng có ít chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ."
"Ồ? Sư thúc mời nói."
"Đúng rồi, vừa nãy ta đổ ba mươi khắc Thanh Linh Dịch ở bên trên cái linh trận kia, vậy trước tiên cần trả lại cho ta đã chứ."
Trình Bình nheo mắt, lúng túng nói "Dùng nhiều như vậy sao...? Kỳ thật, chỉ cần một bình là đủ..."
"Ta đây mặc kệ, chi bao nhiêu, báo bấy nhiêu, thật sự là dùng ba bình mà."
"Thành, thành." Trình Bình vội vàng nói, "Lúc ấy dưới tình thế cấp bách, ai cũng không nghĩ ngợi nhiều được, việc phung phí Thanh Linh Dịch này Ngự Dị Điện nhất định phải bù đắp lại cho Hứa sư thúc rồi.
"Vậy sư thúc vẫn còn có chuyện gì nữa?"
"Ta muốn mua một chút yêu thú ở chỗ này của ngươi."
Trình Bình lập tức nói "Tuyệt đối không vấn đề gì! Những cái khác Ngự Dị Điện không có, nhưng các loại yêu thú thì bảo đảm Hứa sư thúc sẽ hài lòng. Không biết ngài muốn công năng gì, mấy giai, đệ tử cho người đi chọn."
Hứa Dương trong lòng tự nhủ ta đây chính là lấy về để luyện Mị Thuật, đâu có cần phải rắc rối nhiều như vậy chứ?
Thế là hắn khua tay nói "Sao cũng được, tam tứ giai đều được, quan trọng nhất là phải rẻ, càng rẻ càng tốt!"
"Rẻ?" Trình Bình sững sờ, mình ở Ngự Dị Điện nhiều năm như vậy, cũng là lần đầu nghe nói đến việc không hỏi đến năng lực của yêu thú, chỉ mua rẻ, cũng không phải là mua thức ăn mà...
Nàng suy nghĩ một chút, nói "Tam giai Thạch Giác Sài rẻ nhất, một con ba khắc rưỡi Thanh Linh Dịch. Tứ giai Huyết Túc Lang cũng chỉ cần năm khắc Thanh Linh Dịch là đủ."
Hứa Dương thấy vết thương của nàng đã được quấn xong, liền tiến đến gần, nắm lấy cánh tay của nàng kéo đi vài bước đến nơi ít người, thấp giọng nói "Ngươi xem, mối giao tình này của chúng ta, giảm giá năm thành đi mà?"
Nói xong hắn liền hối hận, thầm nghĩ trong lòng sao mà mình lại quá thật thà như thế chứ! Gì mà năm thành chứ, đáng lẽ phải là giảm giá trên bảy thành a, người ta khẳng định sẽ mặc cả!
Trình Bình nghe vậy tròng mắt đều muốn trợn lồi ra, trong lòng dở khóc dở cười, vị Hứa sư thúc này thật đúng là xem như đi dạo chợ mua bán thức ăn rồi.
Nàng vẻ mặt đau khổ nói "Không dối gạt Hứa sư thúc rằng, giá này của ngài, tiền vốn của Ngự Dị Điện cũng còn thiếu rất nhiều a... Ta cùng ngài làm cái giá cuối cùng, giảm còn hai thành rưỡi, thật sự là đã bỏ cả tiền vốn của tông môn rồi."
Hứa Dương nhếch nhếch miệng, duỗi ra ngón cái tay phải cùng ngón út, "Bốn thành, không thể ít hơn nữa."
Trình Bình đơn giản muốn khóc, bình thường ai đến Ngự Dị Điện mua yêu thú mà còn có thể cho giá rẻ được chứ? Đều là thích mua thì mua, không thì đi thong thả khỏi tiễn.
"Hứa sư thúc, việc này tông môn đều có quy củ, giảm cho ngài còn hai thành rưỡi đã là đệ tử tự mình quyết định rồi."
Hứa Dương cố ý nghiêm nghị sắc mặt, vẻ mặt cứng rắn, dùng sức ho một tiếng, "Khục! Vậy, không biết Vạn trưởng lão đang ở Phong nào a?"
Trình Bình giật nảy mình, vội vàng kéo hắn đi trước vài bước, cầu khẩn nói "Hứa sư thúc a, ta không phải đã nói rồi sao, sau này đừng đề cập tới chuyện này nữa?"
"Uh nhỉ, ngươi còn nói có chuyện gì cứ tới tìm ngươi. Haizz, thôi được rồi, giảm giá ba thành, như thế đã được chưa?"
"Không phải..."
Hai người đang nói, liền có một tên đệ tử Ngự Dị Điện vội vàng chạy đến, chắp tay với Trình Bình nói "Bẩm Trình sư tỷ, vừa rồi đại khái kiểm lại một lần, trong hàng đệ tử có bốn người bị trọng thương, hai mươi hai người có vết thương nhẹ. Người bị trọng thương đã đưa đi Hồn Nguyên Điện rồi."
Trình Bình nghe vậy thở phào nhẹ nhõm một hơi, "Không ai mất mạng thì tốt..."
Người tới lại tiếp tục nói "Linh trận để nhốt con Xích Cương Nhiêm đã bị hủy, không còn cách nào dùng được nữa. Trùng Thú Xá nhiều chỗ bị hư hại, may mà không làm bị thương Khốn Yêu đại trận. Ngoài ra chính là Tạp Thú Xá bên kia, có không ít đá vụn bay vào, đập chết một con nhị giai yêu thú, đả thương tổng cộng chín con nhị đến ngũ giai..."
Trình Bình còn chưa trả lời, Hứa Dương đột nhiên hai mắt tỏa sáng, hỏi "Những con yêu thú bị thương đó, các ngươi bình thường sẽ xử lý như thế nào?"
"Bẩm Hứa sư thúc, nếu như là chút thương nhỏ sẽ mau chóng trị liệu, còn nếu là bị gãy chân mù mắt, từ ngũ giai trở xuống cũng chỉ có thể trực tiếp giết rồi."
"Lần này có mấy con không thể chữa trị được nữa?"
"Bốn con..."
"Có thể sống được trong bao lâu?"
"Bị gãy chân, gãy mũi, nếu sống hơn mười năm thì cũng không thành vấn đề."
"Được rồi!" Hứa Dương vui tươi hớn hở nói, "Lần này ta lại giúp các ngươi một tay, bốn con yêu thú này ta sẽ mua."
Hắn mắt nhìn Trình Bình, "Một con... tổng cộng nửa khắc Thanh Linh Dịch, được chưa?"
Trình Bình cũng là sững sờ, "Ngài muốn chúng sao? Dĩ nhiên là có thể."
"Ngươi xem, ta lại giúp đỡ cho ngươi rồi, còn lại bán cho ta giảm giá ba thành, nghĩ xem thế nào?"
"..."