Trấn quốc tướng quân?! Sâu trong đáy mắt Nhan Noãn Noãn hiện lên tia trêu tức. Khó trách địa vị thái hậu ở trong triều vững chắc đến vậy, hóa ra lão tình nhân lại là tướng quân nắm trong tay binh lực quốc gia. Liễu Bình Dịch này không phải là nam nhân bị nàng cùng Long Trác Việt bắt gian tại trận với thái hậu sao?
Tròng mắt đẹp khẽ chuyển, Nhan Noãn Noãn rất nhanh đã suy nghĩ ra nguyên do khiến cho Liễu Bình Dịch bắt nữ nhi mình hướng nàng xin lỗi. Chỉ sợ là Thái hậu đã nói cho hắn biết mọi chuyện nên sợ đắc tội với nàng, nàng sẽ công khai gian tình của hai bọn họ với thiên hạ.
Cho dù Liễu Bình Dịch này nắm binh quyền thì sao chứ? Tội dâm loạn hậu cung vốn đã rất nặng, mà đối tượng lại là Thái hậu đương triều, chỉ sợ chuyện này lộ ra ngoài, hắn bị chém đầu là chuyện nhỏ, sĩ khí binh lính tuột dốc không phanh mới là chuyện lớn, không ngờ Trấn quốc tướng quân cũng là người chỉ biết nói suông!
Liễu Bình Dịch nghe Liễu Uyển Nhi bốc đồng như vậy, mày kiếm nhíu chặt: “Hồ nháo, mau xin lỗi Hiền vương phi!”
Liễu Bình Dịch đột ngột quát lớn khiên Liễu Uyển Nhi chấn động, gương mặt biến sắc nhìn Liễu Bình Dịch chăm chú, thấy biểu tình phẫn nộ của hắn không giống như giả, tâm bỗng chùng xuống. Thật sự muốn nàng xin lỗi phế nhân kia sao?
Một người cao ngạo như Liễu Uyển Nhi nghĩ thế nào cũng không cam tâm. Nhưng đối diện với ánh mặt lạnh lẽo của Liễu Bình Dịch, trong lòng dù không cam tâm cũng chỉ có cách đè nén lại.
Nhan Noãn Noãn ung dung đứng một bên, im lặng không lên tiếng, hai phiến môi hồng khẽ cong lên, biểu tình như đang xem kịch nhìn một màn cha con Liễu Bình Dịch giương cung bạt kiếm đối đầu!
Liễu Uyển Nhi không biết nguyên nhân Liễu Bình Dịch khác thường như vậy, bao nhiêu nghẹn khuất cùng khó chịu trong lòng hiện rõ trên măt.
Liễu Uyển Nhi uốn éo người, trừng mắt nhìn Noãn Noãn, đôi môi hồng cắn chặt như hận không thể cắn nàng một cái trút giận.
“Thật xin lỗi!” đôi môi đỏ mọng khẽ mở, Liễu Uyển Nhi rất nhanh nói ra ba chữ, nhỏ đến nỗi người nghe còn tưởng tiếng muỗi kêu chứ không phải tiếng người.
Nhan Noãn Noãn thản nhiên nhướn mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn Liễu Uyển Nhi rồi lại nhìn Liễu Bình Dịch, tuy rằng không trực tiếp nói ra nhưng ý tứ trong mắt cũng rất rõ ràng: Liễu tiểu thư, ngươi nói cái gì, ta nghe không thấy!
Sắc mặt Liễu Bình Dịch biến đổi, liếc mắt nhìn Liễu Uyển Nhi, nhẹ giọng trách mắng: “Uyển Nhi, không thể vô lễ, mau mau xin lỗi Hiền vương phi đi, đừng để mất phong phạm tiểu thư khuê các!” Nói như vậy đương nhiên chính là muốn ám chỉ Nhan Noãn Noãn bụng dạ hẹp hòi, được một tấc lại muốn tiến một thước.
Nhan Noãn Noãn cũng không lên tiếng, ánh mắt châm chọc thản nhiên nhìn Liễu Uyển Nhi.
Liễu Uyển Nhi gắt gao nắm chặt hai tay, chặt đến độ những móng tay dài như cắm sâu vào trong da thịt, im lặng một lúc lây mới khẽ cúi người, hướng về phía Nhan Noãn Noãn nghiến răng nghiến lợi nói: “Uyển Nhi thất lễ, xúc phạm tới Vương phi, thỉnh Vương phi thứ tội!” Nói rồi sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, nàng ta cảm thấy mặt mũi mình ở giây phút cúi người kia cũng mất sạch rồi, hận ý đối với Nhan Noãn Noãn nháy mắt lại tăng thêm vài phần.
Bạch Vũ lúc này mới lên tiếng nói: “Nhan tỷ tỷ, Uyển Nhi đã nhận sai với tỷ rồi, tỷ tha thứ cho nàng đi!”
Biểu tình nhu hòa động lòng người, đôi mắt đẹp ngập nước khẽ chuyển khiến người nhìn vào không kìm được thương yêu. Nàng nói đỡ cho Liễu Uyển Nhi khiến những người có mặt lại tăng thêm vài phần hảo cảm, hình tượng thục nữ lại càng được khắc sâu hơn.
Nhan Noãn Noãn lạnh nhạt nhìn Liễu Uyển Nhi đang khom người hành lễ trước mặt một cái rồi mới quay sang Bạch Vũ, cười nói: “Bạch tiểu thư sao lại nói vậy chứ, Liễu tiểu thư đã thành tâm nhận sai như vậy ta sao lại không tha thứ cho nàng chứ. Liễu tiểu thư mau đứng dậy đi!”
Nghẹn đi, nghẹn chết các người luôn!
Nhan Noãn Noãn đương nhiên cảm nhận được những ánh mắt căm phẫn chung quanh đang chĩa về phía mình, không biết là đang tức giận vì Liễu Uyển Nhi chịu ủy khuất hay là tức giận vì chuyện nàng có thể khiến cả Trấn quốc tướng quân ép buộc nữ nhi của mình hướng nàng nhận lỗi.
Nhan Noãn Noãn đoán nhất định là do vế sau! Đám người này có kẻ nào không muốn nàng chịu hết khuất nhục chứ. Đáy mắt Nhan Noãn Noãn phóng ra hàn quang lạnh lẽo. Nhan Noãn Noãn nàng không phải người dễ bắt nạt như vậy đâu!
Liễu Bình Dịch nghe Nhan Noãn Noãn nói vậy, trên mặt nhất thời nhẹ nhõm như trút được gáng nặng. Nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt sắc bén như chim ưng lại nổi lên một tầng sát khí.
Hắn trước giờ đều cao cao tại thượng, làm gì bị người uy hiếp qua, hôm nay lại phải chịu khống chế của một tiểu nha đầu, nỗi nhục này bảo hắn làm sao nuốt trôi đây, có thể không hận sao? Đã vậy ông trời còn cố tình trêu ngươi hắn, khiến hắn không tài nào giết chết nha đầu này được!
Màn đêm rất nhanh liền buông xuống!
Hậu viện tướng phủ có một thảm cỏ rộng lớn xanh mướt như ngọc, chỉ liếc nhìn thôi cũng đủ khiến người ta xuân ý dạt dào, gió nhẹ thổi qua, những ngọn cỏ non phất thơ trong gió, từ xa nhìn lại giống như tấm lụa thượng hạng, dậy lên từng đợt sóng mềm mại. Yến tiệc tối nay chính là được tổ chức ở chỗ nãy.
Trên thảm cỏ bao la bày vô số bàn nhỏ, trên mỗi bàn đều có sẵn đồ ăn cùng thức uống, mĩ vị đến độ khiến người ta vừa nhìn thấy đã ngứa ngáy tay chân, bốn phía giăng vô số đèn lồng, đèn đuốc sáng trưng như ban ngày.
Thân là chủ nhân, Bạch Thụy Hồng cùng Bạch Vũ ngồi ở vị trí chủ nhà, những chỗ ngồi khác cũng dẫn kín chỗ, không ai bảo ai, trong lòng mọi người đều biết rõ chỗ ngồi chính là xếp theo địa vị từ cao đến thấp.
Thân là Trấn quốc tướng quân, vị trí của Liễu Bình Dịch đương nhiên là ở hàng đầu. Nhưng là, Liễu Bình Dịch cùng Liễu Uyển Nhi vừa mới ngồi xuống, trước bàn liền xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
“Noãn Noãn, đồ ăn trên bàn bọn họ nhìn thật ngon nha!” Long Trác Việt một tay nắm chặt tay Nhan Noãn Noãn, ngón tay trỏ của bàn tay khác đặt trên miệng, đôi mắt trong sáng nhìn chằm chằm vào một bàn rượu thịt trước mặt Liễu Bình Dịch cùng Liễu Uyển Nhi, bộ dạng thèm muốn thiếu điều muốn chảy cả nước miếng.
Nhan Noãn Noãn thấy Long Trác Việt thèm muốn độ hàm cũng sắp rớt ra tới nơi, ánh mắt không kìm được sủng nịch, nếu Việt Việt đã thích đồ ăn trên bàn này thì nàng giúp hắn đoạt vị trí này là được.
Liễu Bình Dịch vốn không định để tâm tới ánh nhìn thèm thuồng kia của Long Trác Việt, có điều, ánh mắt của Nhan Noãn Noãn sắc bén đến độ hắn có muốn làm như không thấy cũng không được.
“Nếu vương gia đã thích thức ăn trên bàn, vi thần xin nhường lại chỗ cho người!”
Nhan Noãn Noãn nghe vậy, hài lòng thu hồi lại ánh mắt, nắm tay Long Trác Việt vòng qua bàn, đứng ở phía sau Liễu Bình Dịch cũng Liễu Uyển Nhi, ý tứ không cần nói cũng biết.
Có nhiều khi, sự im lặng còn có hiệu quả gấp bội phần so với việc lên tiếng.
“Cha, bọn họ ngồi đâu không được, vì sao chúng ta phải nhường chứ?” Liễu Uyển Nhi đã bị Nhan Noãn Noãn chọc tức một lần, hiện tại còn muốn nàng ta vì đại cục mà nhường lại chỗ ngồi, nói thế nào nàng ta cũng không chấp nhận. Liễu Uyển Nhi bất mãn đứng dậy hét lên.
“Uyển Nhi, Vương gia cùng Vương phi thân phận tôn quí, vị trí này vốn nên dành cho người!” Liễu Bình Dịch nghe Liễu Uyển Nhi hét lớn, sắc mặt phút chốc nghiêm lại, có chút mất tự nhiên. Liễu Uyển Nhi hét lớn như vậy cũng thu hút không ít ánh mắt của những người xung quanh.
Liễu Bình Dịch sống mấy chục năm trên đời cũng chưa có lần nào uất ức như hôm nay, nếu sớm biết Nhan Noãn Noãn cũng đến, có đánh chết hắn cũng không cùng nữ nhi đến dự yến tiệc sinh nhật Bạch Vũ này. Bị người dắt mũi cũng không nói làm gì, mất mặt trước nhiều người như vậy thật khiến hắn nghẹn khuất, tức giận mà lại không thể làm gì được.
“Liễu tướng quân không hổ là Trấn quốc tướng quân, so với những kẻ khác thật hiểu lí lẽ hơn cả!” Nhan Noãn Noãn nhìn Liễu Bình Dịch, ánh mắt mang theo ý cười nồng đậm, nếu nói là có thiện ý ca ngợi thì chẳng thà nói nàng đang trào phúng thì đúng hơn.
Một tướng quân lại dám thông dâm cùng thái hậu đương triều thì có điểm gì tốt chứ? Nhan Noãn Noãn nói vậy cũng chính là mắng những kẻ khác không biết tôn ti trật tự, cấp bậc lễ nghĩa.
Gương mặt Liễu Bình Dịch hiện rõ sự xấu hổ, dùng lực kéo Liễu Uyển Nhi đứng dậy qua bàn bên cạnh, biểu tình như gà trống bại trận, mượn rượu giải sầu.
Bạch Thụy Hồng thấy thái độ khiêm nhường của Liễu Bình Dịch đối với Nhan Noãn Noãn mà không khỏi kinh ngạc, ngơ ngác một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, muốn nói gì đó nhưng lại nghĩ tới ngay cả Liễu Bình Dịch còn phải cúi người trước Nhan Noãn Noãn, nếu bây giờ hắn lên tiếng thì chẳng phải sẽ khiến Liễu Bình Dịch xấu hổ hơn sao?
Bạch Thụy Hồng ý nghĩ vừa lóe qua đầu, lập tức trưng ra bộ dáng tươi cười hớn hở, nâng ly rượu, lên tiếng phá cỡ cục diện bế tắc: “Cảm ơn các vị đã cất nhắc tiểu nữ mà đến chúc mừng, lão phu kính các vị một ly!” Dứt lời liền một hơi uống cạn ly rượu trong tay!
Đám người thấy Bạch Thụy Hồng nói vậy, nhất loạt đứng dậy đáp lễ.
“Tướng gia khách khí rồi, có thể được tướng gia mời là phúc khí của chúng ta!”
“Đúng vậy, ta chúc Bạch tiểu thư phúc như đông hải, thọ tỷ Nam sơn!”
Những tiếng chúc mừng nhất loạt vang lên, Bạch Vũ cười ngọt ngào đáp lễ, không hề ngạo mạn hay kiêu căng.
Màn đêm giống như một tấm lụa thượng hạng, ánh sao như ngọc sáng ngời, ngay đến cả ánh trăng lành lạnh kia cũng không thể làm mất đi ánh sáng của nó.
Rượu quá ba tuần, Bạch Thụy Hồng đột ngột đứng dậy nói.
“Khó mới có dịp mọi người tụ tập một chỗ, không bằng để tiểu nữ tấu một khúc thêm vui, các vị thấy thế nào?”
Bạch Thụy Hồng vừa dứt lời, thanh âm tán thành nhất loạt vang lên, bất quá thì trong đám người đó không bao gồm Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt.
“Đã sớm nghe Bạch tiểu thư tài hoa xuất chúng, tinh thông cầm kỳ thi họa, hôm nay có thể nghe tiểu thư tấu một khúc, quả thật là vinh hạnh!” Một gã công tử với ánh mắt sắc mị nhìn Bạch Vũ không chớp mắt, a dua nịnh hót nói.
Bạch Vũ nhìn hẳn nở nụ cười khẽ, hàng lông mi dài hạ xuống, che khuất đi sự chán ghét trong đáy mắt.
Rất nhanh sau đó đã có tỳ nữ ôm đàn đi đến, Bạch Vũ tao nhã đứng dậy, cúi người hành lễ với khách nhân: “Vậy tiểu nữ đành bêu xấu rồi!” Nói rồi chậm rãi ngồi xuống.
Những ngón tay như ngọc miết trên dây đàn, rất nhanh, tiếng đàn thanh thoát vang lên, như rồng uốn lượn giữa tầng mây, thanh điệu lượn lờ trong không trung rồi chậm rãi chạm vào đáy lòng người nghe khiến họ không thể không động tâm.
Tiếng đàn của nàng phi thường uyển chuyển, ôn nhu, biến ảo không ngừng khiến người ta không thể nắm bắt được, tiếng đàn lưu chuyển trong không trung, như có như không nhưng lại thấm sâu vào lòng mỗi người.
Tất cả khách nhân đắm chìm trong tiếng đàn của Bạch Vũ, mãi đến khi tiếng đàn đã dứt từ lâu, mọi người mới giật mình bừng tỉnh, cảm giác như vừa trải qua một giấc mộng.
Bốp bốp…
Trong đám khách nhân, không biết ai là người đầu tiên vỗ tay tán thưởng, ngay sau đó, tiếng vỗ tay vang dội khắp tướng phủ, trên mặt mỗi người đều là một mảng say mê!
“Hay hay, thật quá mỹ diệu, hôm nay ta xem như được mở rộng tầm mắt rồi! Bạch tiểu thư quả nhiên xứng danh tài nữ!”
“Khúc nhạc chỉ trên thiên đình mới có, nhân gian thật khó mà nghe được!”
“Bạch tiểu thư quả thực không hổ danh tài nữ!”
Bạch Vũ được mọi người ca ngời, nụ cười tuy vẫn khiêm tốn nhưng cũng không dấu được sự đắc ý.
“Cảm ơn các vị nâng đỡ!”
Đúng lúc này thì một đạo thanh âm đột ngột vang lên, phá vỡ bầu không khí náo nhiệt: “Oa, các ngươi vì sao lại không ăn a, không muốn ăn sao? Vậy để cho người ta ăn đi, người ta thật vui a!”
_________________