Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua các tầng mây chiếu rọi muôn nơi.
Cây lục vu bám quanh tường viện xanh rêu, ánh sáng vàng nhạt chiếu lên tường ngói màu rượu, một vài con bướm đủ sắc màu chập chờn trước thềm đá.
Nhan Song Song bưng chậu nước đứng trước cửa phòng, đợi đến khi trong phòng vang lên giọng nói êm dịu của Nhan Noãn Noãn mới đẩy cửa bước vào. Đập vào mắt chính là gương mặt tuấn mĩ khuynh quốc khuynh thành của Long Trác Việt.
Một vài tia nắng theo cánh cửa mở ùa vào trong phòng, chiếu thẳng vào gương mặt tuấn mĩ của Long Trác Việt, cả gương mặt được bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhạt khiến hắn trông như thần mặt trời giáng thế.
Hô hấp Nhan Song Song như chững lại, nhìn đến ngây cả người.
Thật là đòi mạng a, nếu Vương gia cứ như vậy mà ra đường còn không phải sẽ rước vào vô số cuồng phong lãng điệp sao? Đến lúc đó còn ai quan tâm tới Hiền vương gia là một tên ngốc chứ, sợ là số nữ tử tình nguyện làm thiếp cũng đủ để đạp sập cửa lớn Hiền vương phủ đi.
“Vương gia, nô tỳ cảm thấy bộ dáng của người trước kia có vẻ tốt hơn hiện tại!” Nhan Song Song sau một lúc lâu trầm mặc cuối cùng cũng cất tiếng nói.
Long Trác Việt tò mò ‘di’ một tiếng hỏi: “Vì sao a, hiện tại người ta rất khó coi sao?”
“Không phải!” Nhan Song Song ngẩng đầu, đưa tay vỗ trán: “Chính là vì quá đẹp nên nô tỳ sắp chảy máu mũi tới nơi rồi!”
Đến tận bây giờ trái tim nhỏ bé của nàng còn chưa thể chấp nhận được sự chuyển biến lớn lao như vậy a!
Nhan Noãn Noãn cười cười liếc Nhan Song Song một cái, vắt khăn mặt đưa cho Long Trác Việt.
Nhan Song Song theo thói quen, xoay người rời khỏi phòng thì bị Nhan Noãn Noãn gọi lại: “Song Song…”
Lúc trước vì sợ Nhan Song Song nhìn thấy chân diện thật của Long Trác Việt nên mỗi lần nàng ta mang nước tới, Nhan Noãn Noãn liền cho nàng rời đi rồi tự mình tháo mặt nạ hắn xuống, giúp hắn rửa mặt, thay quần áo. Bất quá thì chuyện hôm qua cũng là ngoài ý muốn, nếu Nhan Song Song đã chứng kiến dung mạo thật của Long Trác Việt rồi thì nàng cũng không cần che dấu nữa.
“Ngươi chưa từng thấy qua gương mặt thật của Vương gia, hiểu không?” Nhan Noãn Noãn thay Long Trác Việt đeo mặt nạ lên rồi xoay người nhìn Nhan Song Song nói.
Để cho Nhan Song Song nhìn thấy gương mặt thật của Long Trác Việt, bản thân nàng cũng có trách nhiệm, bất quá thì nói đến đầu sỏ tội lỗi, Nhan Noãn Noãn sống chết nhận định là Long Trác Việt, nếu không phải tại hai móng vuốt sói của hắn tối qua thì nàng làm sao có thể thẹn quá hóa giận đá văng hắn ra khỏi phòng đâu chứ. May mà người tối qua là Nhan Song Song, nếu là hạ nhân trong phủ thì chuyện này thật sự rắc rối to rồi.
Nhan Song Song trầm xuống, mở miệng nói: “Vương phi yên tâm, nô tỳ hiểu được!”
------
“Vương chưởng quầy, hôm qua vội vã rời đi thật có lỗi, hôm nay…” Nhan Noãn Noãn liếc nhìn Long Trác Việt lẽo đẽo đi theo phía sau, khó xử nhìn Vương chưởng quầy nói.
Vương chưởng quầy nghe vậy, không những không buồn bực mà còn tươi cười hớn hở nói: “Không sao, không sao. Được Hiền vương gia ghé thăm là phúc khí của Tụ Hiền lâu!”
Long Trác Việt vừa nghe những lời này liền cười vui vẻ, a miệng cười nhìn Vương chưởng quầy hỏi lại: “Người ta là phúc khí nha?
Gương mặt ngăm đen đối lập với hai hàm răng sáng bóng khiến cho người ta nhìn thế nào cũng cảm thấy thực quỉ dị.
Vương chưởng quầy bị nụ cười của Long Trác Việt làm cho kinh hãi, khóe miệng cứng ngắc, miễn cưỡng gật đầu nói: “Ách… Đúng vậy, đúng vậy!”
“Noãn Noãn, chưởng quầy nói người ta là phúc khí nha!” Long Trác Việt như tiểu hài tử có được bảo bối, cười đến nở hoa nhìn Nhan Noãn Noãn nói.
Nhan Noãn Noãn im lặng liếc Long Trác Việt, phụ họa nói: “Đúng, đúng. Ngươi là phúc khí!”
“Nhìn xem, nàng chính là Hiền vương phi a, không nghĩ tới thật sự là một đại mĩ nhân nha!”
“Oa, đi bên cạnh nàng không phải là ngốc tử Vương gia sao? Quả nhiên không thể dùng xấu xí để hình dung, quá mức khủng bố rồi!”
“Nghe nói Hiền vương gia ở Tụ Hiền lâu ăn cơm mà không có tiền trả, Hiền vương phi mới thay hắn làm công trừ nợ ở đây a!”
“Chậc, lấy phải nam nhân không có tiền đồ như vậy thật lãng phí a!”
“Hiền vương phi tốt xấu gì cũng là đại tiểu thư Vũ Dương hầu phủ, lưu lạc đến mức này cũng thật đáng thương nha!”
“Bất quá thì, đường đường là đại tiểu thư Vũ Dương hầu phủ lại phải đến đây làm nha hoàn trừ nợ, chẳng lẽ Vũ Dương hầu phủ nghèo lắm sao? Đồ cưới của nàng cũng không trả nổi một chút tiền cơm?”
“Ai biết được chứ, chuyện trong nhà người ta, chúng ta làm sao biết được, huống chi chủ nhân hiện tại của Vũ Dương hầu phủ cũng chỉ là thúc thúc của nàng thôi!”
“Thôi, đừng ở đó đoán mò nữa, địa vị của Vũ Dương hầu phủ như thế nào chứ, chúng ta không thể tùy ý nói bậy được.”
…
Những tiếng nói chuyện đứt quãng truyền tới tai Nhan Noãn Noãn, gương mặt thanh mĩ như nụ hoa chớm nở trầm xuống, Vương chưởng quầy nhìn thấy sắc mặt Nhan Noãn Noãn càng lúc càng khó coi, gương mặt góc cạnh hiện lên chút xấu hổ.
Vương chưởng quầy áy náy cười với Nhan Noãn Noãn rồi đi đến trước bàn của mấy người kia, nghiêm mặt trách mắng: “Các vị khách quan, Vũ Dương hầu không thể nói tới, chuyện của Hiền vương phi cũng không thể tùy tiện bàn luận. Nếu các vị tới ăn cơm thì cửa lớn Tụ Hiền lâu luôn luôn chào đón, nếu là tới đàm luận thị phi, thực xin lỗi, Tụ Hiền lâu nơi này không phải trà quán.”
Ý tứ rất rõ ràng, nếu bọn họ còn nói nữa thì cũng đừng trách hắn không nể mặt mà đuổi người.
Đám người nọ nhìn Vương chưởng quầy nghiêm mặt, biết là không phải chuyện đùa, không cam lòng bĩu môi, trong lòng tuy rằng khó chịu nhưng cũng không dám tỏ ý đối nghịch.
Không ai biết thế lực phía sau Tụ Hiền lâu là ai nhưng là từ người trong hoàng thất cho đến tứ đại gia tộc, thương nhân danh tiếng cũng không dám gây chuyện ở Tụ Hiền lâu này. Thêm nữa, Tụ Hiền lâu từ ngày thành lập đến nay, những người dám làm loạn ở đây, nội trong một ngày không chết thì cũng tàn phế cả.
Thủ đoạn tàn nhẫn như vậy thật khiến người ta e ngại. Rõ ràng một tửu lâu với thủ đoạn hung tàn như thế không thể tồn tại được, nhưng sự thật đã chứng minh, tửu lâu này không những không bị dẹp bỏ mà còn làm ăn ngày càng phát đạt.
Đối với sự bảo vệ của Vương chưởng quầy, Nhan Noãn Noãn thoáng kinh ngạc.
“Vương chưởng quầy, hôm nay cảm ơn ông!” Nhan Noãn Noãn sau cơn kinh ngạc liền nhìn Vương chưởng quầy, cảm tạ nói.
Mặc kệ người khác nói nàng cùng Long Trác Việt như thế nào cũng không phải là chuyện liên quan tới ông ta nhưng ông ta lại đứng ra bảo hộ nàng. Việc này ông ta căn bản không cần can dự vào.
“Nhan cô nương khách khí rồi!” Vương chưởng quầy ôn hòa cười nói.
Tuy rằng mới chỉ tiếp xúc qua có một ngày nhưng là đối với nữ tử độc lập lại tự tin này, ông ta thật sự rất có hảo cảm. Ông ta từng tiếp xúc với không biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư con nhà gia thế, một cô nương đặc biệt như vậy thật khiến người ta mở rộng tầm mắt. Hơn nữa, chủ tử cũng đã đặc biệt căn dặn phải chiếu cố tới nàng, xem chừng là chủ tử đối với nàng cũng có quan tâm. Thấy nàng trở thành tiêu điểm nghị luận đương nhiên trong lòng cũng cảm thấy khó chịu rồi.”
“Nhan cô nương, đại sảnh là nơi hỗn loạn, từ hôm nay trở đi cô nương tới phòng bếp hỗ trợ được không?” Vương chưởng quầy nghĩ ngợi một hồi rồi cũng lên tiếng nói.
Trong lời nói của hắn Nhan Noãn Noãn cũng cảm nhận được một chút quan tâm cùng che chở, nàng gật đầu đáp ứng: “Được!”
Phòng bếp nằm ở phía sau của tửu lâu, là một một gian độc lập với sân trước rất lớn. Chỉ là ở trong này cũng đã có tới năm đầu bếp và tám tạp vụ rồi.
Thanh âm xào rau cùng những thanh âm khác náo nhiệt vang lên, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ cẩn thận, tỉ mỉ vô cùng.
“Việt Việt, ngươi ngồi ở chỗ này không được chạy loạn, có biết hay không?” Nhan Noãn Noãn kéo Long Trác Việt ra một khoảng rộng ở sân trước, cẩn thận dặn dò.
“Ân!”
Mãi đến khi thanh âm rầu rĩ của Long Trác Việt vang lên, Nhan Noãn Noãn mới ý thức được cả đoạn đường từ đại sảnh đến hậu viện, Long Trác Việt vẫn im lặng như thể chưa từng tồn tại vậy.
Ánh mắt ôn nhu dừng trên người Long Trác Việt đang cúi gằm mặt, mái tóc đen bóng dưới ánh mặt trời càng thêm phần sinh động, áo khoác ngoài thêu những đám mây khẽ lay động trong gió như thể đang trôi lơ lửng trên trời.
Mỗi kiện quần áo trên người Long Trác Việt đều do hắn tự mình thêu lấy, tất cả nếu không phải phức tạp thì là đơn giản, không phải lịch sự tao nhã cũng là tinh tế vô cùng. Kỹ thuật thêu hoàn mĩ đến độ ngay cả người am hiểu thêu thùa như Nhan Song Song cũng không kìm được thán phục.
Nàng nói: Nàng lớn lên ở Vũ Dương hầu phủ đã từng thấy vô số những bức tranh thêu với kỹ thuật hoàn hảo nhưng tất cả đều không bằng một phần ba kỹ thuật của Vương gia.
“Việt Việt, ngươi làm sao vậy?” Nhan Noãn Noãn nhíu mày, nhìn Long Trác Việt bất an trước mặt, đáy mắt hiện rõ vẻ quan tâm.
Long Trác Việt nghe Nhan Noãn Noãn hỏi mình liền ngẩng đầu lên. Tròng mắt trong suốt mờ mịt như minh chậu bị bụi bao phủ, ảm đạm không hề có ánh sáng.
Nhan Noãn Noãn nhìn vào mắt Long Trác Việt, có loại xúc động muốn thay hắn lau đi tầng bụi mờ kia.
“Noãn Noãn, có phải người ta thực vô dụng không?”
“Nói bậy!”
“Nhưng bọn họ đều nói Noãn Noãn lấy nam nhân không có tiền đồ, nam nhân bọn họ nói chẳng phải là người ta sao? Noãn Noãn, có phải nàng rất ủy khuất không?”
Long Trác Việt trước giờ luôn đơn thuần, sống vui tươi không phiền não, trong một lúc đột ngột sầu cảm như vậy thật khiến cho Nhan Noãn Noãn có chút không thích ứng kịp, không biết nên làm thế nào để an ủi hắn.
Dưới tình thế cấp bách, Nhan Noãn Noãn vươn ngón tay gõ lên đầu Long Trác Việt khiến hắn ai oán kêu lên: “Noãn Noãn, đau a!”
“Ngươi cũng biết đau sao? Ta xem ngươi còn dám nói lung tung nữa không.”
“Nhưng…”
“Không có nhưng mà, ngươi cũng không phải là ta, ngươi làm sao biết ta có ủy khuất hay không? Có thể cùng Việt Việt ở chung một chỗ, ta cảm thấy cuộc sống rất khoái hoạt.”
Lời nói của Nhan Noãn Noãn giống như hòn đá ném vào hồ nước khiến mặt hồ vốn tĩnh lặng dậy sóng, một vòng lại một vòng lan rộng trong đầu óc Long Trác Việt. Ánh mắt ảm đạm đột nhiên sáng ngời, tròng mắt đen phút chốc như có ngọn lửa, tỏa sáng đến chói mắt.
“Noãn Noãn thật sự rất khoái hoạt sao?”
Nhìn Long Trác Việt khôi phục lại trạng thái vui tươi như bình thường, khóe miệng Nhan Noãn Noãn cong lên thành nụ cười mê hồn: “Ân, rất khoái hoạt, Việt Việt chỉ cần là chính mình là được rồi!”
“Hì hì, Noãn Noãn ở cùng người ta rất khoái hoạt nha?” Long Trác Việt che miệng cười trộm, vui vẻ lập lại.
“Ừm!”
“Hắc hắc, Noãn Noãn…”
Nhan Noãn Noãn thấy Long Trác Việt không có ý định ngừng lại, vội vàng lên tiếng ngắt lời hắn: “Việt Việt, tới giờ cơm trưa ta sẽ đến tìm ngươi!” nói rồi nhanh chóng đi đến nhà bếp.
Long Trác Việt nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của nàng, ý cười trên mặt càng đậm. Long Trác Việt ngồi trên ghế đá, đưa tay mò trong tay áo rộng thùng thình của mình lấy ra kim bạc cùng khung thêu. Ngón tay như ngọc cầm lấy kim bạc, một tay cầm chỉ thêu luồn qua lỗ kim, bắt đầu thêu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn thân ảnh bận rộn của Nhan Noãn Noãn.
Thấy Long Trác Việt ngồi thêu, có người tò mò châu đầu ghé tai nói chuyện, ngẫu nhiên lại vang lên tiếng cười, không hẳn là giễu cợt nhưng là nhìn thấy một nam nhân thêu vẫn cảm thấy có chút kỳ quái.
Long Trác Việt đối với những tiếng cười kia thờ ơ coi như không nghe thấy, vô cùng chuyên chú vào việc thêu thùa.
…
Mấy ngày liên tiếp, mỗi ngày Long Trác Việt đều cùng Nhan Noãn Noãn đến Tụ Hiền lâu. Bởi vì Nhan Noãn Noãn làm việc trong phòng bếp, không còn xuất hiện ở đại sảnh nữa nên những ngày này trôi qua rất bình yên.
Long Trác Việt mỗi ngày đều ngồi thêu làm lễ vật tặng mọi người.
Mấy ngày đầu, những người làm trong phòng bếp có chút quái dị nhưng rồi cũng dần dần chấp nhận sự có mặt của Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt. không hề có bất cứ biểu hiện châm chọc hay khinh miệt nào, mọi người đối với Long Trác Việt như những người bình thường khác.
Điều này thật sự khiến Nhan Noãn Noãn có chút kinh ngạc, Tụ Hiền lâu này quản lý thật tốt nha, tuyển người đều là những người có tốt chất cao, chắc chắn chủ nhân đích thực đằng sau phải là một người có tốt chất hơn người nên mới có thể tuyển được những người như vậy. Nhan Noãn Noãn không thể phủ nhận rằng, nàng thật sự thích tửu lâu này nha.
“Hiền vương gia, A Thiên nói hôm qua người tặng khăn tay cho hắn, nương tử hắn rất thích a, có thể… hắc hắc… có thể thêu cho ta một cái không?” một nam tử nhân lúc rảnh rỗi chạy đến bên cạnh Long Trác Việt, có chút khẩn trương nói.
“Ngươi cũng muốn sao?” Long Trác Việt ngẩng đầu nhìn nam tử nọ hỏi. Thanh âm êm tai truyền thẳng tới tâm người nghe, khiến người ta cảm thấy thoải mái không thôi.
“Đúng, đúng nha!” Nam tử nọ gật đầu liên tục như thể con gà mổ thóc.
Long Trác Việt đột ngột nở nụ cười tươi rói, mò mẫn trong tay áo lấy ra một cái khăn thêu hoa phù dung đưa cho nam tử trước mặt: “Vậy cái này cho ngươi!”
“Cảm… cảm ơn Vương gia!” Nam tử nọ nhận khăn, nhảy nhót vui sướng nói lời cảm ơn. Hắn cẩn thận gấp khăn tay bỏ vào trong người rồi mới chạy vội chạy vàng đi làm việc, cứ nghĩ tới buổi tối về nhà tặng khăn tay cho nương tử mình, thấy được bộ dáng vui sướng của nàng liền cảm thấy mĩ mãn.
Nhan Noãn Noãn có chút không kiên nhẫn nhìn Long Trác Việt bị người ta chiếm tiện nghi, bất quá thì nàng cũng không có tức giận. Bọn họ yêu thích tranh Long Trác Việt thêu coi như cũng đả khẳng định được vị trí của hắn. Huống chi những người này cũng không phải là phường tiểu nhân nịnh nọt, để bọn họ chiếm tiện nghi một chút cũng không sao.
Đúng lúc này thì một gã đầu bếp mập mạp mang theo một con gà đến trước mặt Nhan Noãn Noãn, ngồi xổm xuống nói: “Nhan nha đầu, Vương chưởng quầy nói con gà này quá gầy, làm thịt cho khách nhân ăn sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng Tụ Hiền lâu nên để lại cho ngươi cùng Vương gia, ngươi nói muốn làm món gì thì nói với ta!”
Đầu bếp béo cười hớ hớ nói, đã qua tuổi trung tuần nên khi cười, khóe mắt hiện lên một vài nếp nhăn, ánh mắt đầy từ ái nhìn Nhan Noãn Noãn khiến người ta cảm động không thôi.
Nhan Noãn Noãn nhìn con gà trong tay đầu bếp béo, vẻ trầm tư suy nghĩ.
Rất nhanh sau đó, hai hàng lông mày giãn ra, cười nói: “Hấp hay kho đều quá bình thường, hôm nay làm món đặc biệt hơn đi!”
“Hử? Đặc biệt? Gà này ngoài hấp với kho ra còn có thể làm gì?” Đầu bếp béo vừa nghe Nhan Noãn Noãn nói, không kìm được hỏi.
Nhan Noãn Noãn nháy mắt, nhận lấy con gà từ đầu bếp béo, cười nói: “Đương nhiên là làm gà ăn mày rồi!”
“Gà ăn mày? Nghe cũng không thấy gì đặc sắc, không biết ăn có gì khác biệt không?” Đầu bếp béo có chút thất vọng lắc lắc đầu, đối với món ăn Nhan Noãn Noãn nói nhất thời mất hứng thú.
Nhan Noãn Noãn cũng không bận tâm, mang theo con gà đi ra ngoài.
Trong phòng bếp, bốn gã đầu bếp còn lại vây quanh đầu bếp béo, tò mò hỏi: “Lưu thúc, Vương phi định làm món gì vậy?”
“Gà ăn mày!” Đầu bếp béo được gọi là Lưu thúc nói: “Ôi chao, các ngươi nói, món gọi là gà ăn mày này có thể ăn được sao?”
“Gà ăn mày?” Có người tò mò lên tiếng: “Ta chưa từng nghe qua món này a!”
“Vẫn là lần đầu tiên nghe thấy, đi, chúng ta đi xem đi!” một người lên tiếng đề nghị, trong chốc lát, đoàn người nhất loạt đi đến chỗ Nhan Noãn Noãn làm gà.
Đám người trợn mắt nhìn Nhan Noãn Noãn lấy bùn đất trét lên cả con gà, tiếp theo lại chôn xuống đất, mang củi lửa ra đốt phía trên.
Không biết qua bao lâu mới thấy Nhan Noãn Noãn đào thứ gì đó đen xì lên, đặt ở trên đĩa sạch rồi lấy con dao nhỏ tách lớp bùn cháy đen bên ngoài ra.
Bùn đất vừa được tách ra, một cỗ mùi hương xông thẳng vào mũi những người đứng gần đó, kích thích khứu giác mọi người.
“Oa, thật là thơm quá đi!”
Không biết là ai đã lên tiếng, chỉ biết những người chung quanh không hẹn cùng nuốt nước miếng. Chỉ mới ngửi mà đã thơm như vậy, không biết ăn vào sẽ còn thơm ngon đến mức nào a.
Lưu thúc là đầu bếp tay nghề tốt nhất ở Tụ Hiền lâu, tự nhận bản thân đã ăn qua không biết bao nhiêu của ngon vật là, những món ăn chiêu bài của Tụ Hiền lâu cũng là do ông tự mình nấu, nhưng là ngửi thấy mùi gà ăn mày thơm lừng do Nhan Noãn Noãn làm cũng nhịn không được nuốt nước miếng. Mùi vị như vậy không biết ăn vào sẽ ngon tới mức nào a?!
“Nhan nha đầu, cho… cho ta một miếng đi!” Lưu thúc đẩy hai người chắn trước mặt mình ra, thân tình mập mạp chiếm lấy chỗ hai người nọ, đưa gương mặt béo tròn tới trước mặt Nhan Noãn Noãn nói.
Những người còn lại thấy vậy, tâm niệm vừa động đã nhất loạt lên tiếng nói: “Vương phi, gà người làm thơm quá, có thể cho chúng ta ăn thử một miếng không?”
Đám người mở to mắt nhìn con gà trên dĩa, thèm đến nhỏ cả dãi.
Một đám người bộ dáng như sói đói khiến Long Trác Việt không thể bỏ qua được: “Oa oa, không được, gà của người ta, các ngươi không thể ăn được.”
“Vương gia, chỉ một miếng thôi, cho chúng ta thử một chút đi!”
“Đúng, đúng, chỉ một miếng thôi, chúng ta không ăn nhiều đâu!”
“Nhan nha đầu, một người vui không bằng mọi người cùng vui, con gà thơm ngon như vậy không thể độc hưởng được, cũng nên chia sẻ cho chúng ta một ít a!” Lưu thúc không từ bỏ, quấn quít bên cạnh Nhan Noãn Noãn nói.
Nhan Noãn Noãn khẽ mỉm cười, nhìn ánh mắt mong chờ cùng đáng thương của mọi người mà không khỏi lo lắng, một con gà nhỏ như vậy không biết có đủ chia hết cho tất cả không nữa.
“Vương phi, nếu không thì để cho chúng ta liếm thử một miếng cho biết vị cũng được!” Có người bị mùi thơm dụ dỗ, nhịn không được lên tiếng đề nghị.
Cho dù là liếm thì cũng còn hơn ngửi thấy mà không được ăn a!
Trên trán Nhan Noãn Noãn hiện rõ ba đường hắc tuyến, vì sao nàng lại có cảm giác mình đang ngược đãi bọn họ vậy?
“Việt Việt, chân gà này cho ngươi!” Nhan Noãn Noãn nghĩ ngợi rồi quyết định xé một cái chân gà đưa cho Long Trác Việt.
Nếu mọi người đã lên tiếng mà nàng còn không cho thì cũng không phải lễ cho lắm!
Long Trác Việt nhảy nhót cầm lấy cái chân gà, dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người há miệng cắn một miếng lớn, vừa nhai vừa không kìm được khen ngợi: “Oa, ngon quá a, Noãn Noãn, con gà này thật sự rất ngon nha, người ta còn muốn ăn nữa, còn muốn ăn nữa a!”
Hắn còn chưa nói hết câu đã khiến những người bên cạnh không kìm được thèm thuồng cũng khát vọng. Những ánh mắt cầu xin như bóng đèn chĩa thẳng vào người Nhan Noãn Noãn.
“Mọi người đều có phần mà!” Nhan Noãn Noãn nói rồi cầm con dao xẻ thịt gà.
Đợi đến khi tất cả mọi người đều đã có phần của mình thì con gà cũng chỉ còn da bọc xương, Nhan Noãn Noãn chừa lại cho mình một cái chân gà, đang muốn ăn thì lại cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.
“Noãn Noãn…” giọng nói ai oán như từ đáy vực sâu vạn trượng dội lên, kéo dài thê lương.
Nhan Noãn Noãn ngẩn người, ngẩng đầu nhìn thì thấy cặp mắt lấp lánh tràn đầy khát vọng của Long Trác Việt đang nhìn mình trân trối, mà trong đôi mắt kia, nàng có thể nhìn rõ hình ảnh chiếc đùi gà trên tay mình.