Vũ Linh sau khi đã đến được tiệm y phục, bỗng cảm thấy như được khai sáng đột xuất. Nàng không ngừng nhìn ngắm mọi thứ xung quanh. Cũng không trách được nàng, nàng là từ hiện đại xuyên qua, nhìn thấy phục trang cổ đại dương nhiên thấy lạ lẫm.
“...” Sương không nghĩ như thế, hắn chỉ nghĩ người trước mắt thật nghèo khổ, lâu nay chưa nhìn thấy đồ sang trọng bao giờ, giờ đứng trước cả núi đồ như thế không tránh khỏi ngạc nhiên. Nhưng mà... nhìn cảnh tượng trước mắt... không phải đã quá phấn khích rồi sao?
Quả thật, cảnh tượng trước mắt hiện tại có chút... kì quái...
Vũ Linh đang một tay cầm đai lưng huơ qua huơ lại, một tay cầm yếm, miệng ko ngừng lẩm bẩm “ Thiên a~ Tại sao những người ở đây lại có thể nhẫn nại như vậy? Mang cả đống thứ lên người chẳng phải rất phiền phức sao?...A! Cái này là thứ gì?” Vũ Linh tay cầm yếm đỏ, quay sang nhìn Sương ngây ngô hỏi.
“...” Sương vừa nhìn đến vật trong tay của nàng, lập tức đỏ mặtquay đi, lắp bắp ” Ngươi... ngươi... Cái đó sao có thể hỏi ta chứ?!“. Nói rồi bước nhanh ra cửa, điệu bộ không khác gì so với người trốn nợ...
“... Thật là, người không trả lời ta thì thôi, ta hỏi người khác vậy...” Hừ! chẳng qua chỉ là trả lời nàng một câu, hắn có cần phải bày ra điệu bộ như thế không... Hừm, hắn không trả lời nàng, nàng đành hỏi người khác vậy. Vũ Linh nghĩ nghĩ, hướng mắt nhìn qua Võ Kiệt Luân... nhưng mà... ngay lúc ánh mắt nàng và hắn gặp nhau, hắn lập tức bày ra một loạt hành động kì quái...
Võ Kiệt Luân lúc nãy nhìn thấy biểu hiện của Sương, thật khổ sở nhịn cười. Nhưng vừa rồi nghe đến tiếng "người khác” từ miệng người trước mặt, lập tức không cười được nữa, thầm than 'Không tốt!', vừa quay sang nhìn người kia lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt của người kia đang nhìn hắn. Hắn bây giờ có thể hoàn toàn chắc chắn từ "người khác” kia chính xác là ám chỉ hắn! Hắn vội nhìn lên trần nhà, tay phe phẩy quạt, nói mấy câu bâng quơ, cố ý bày ra bộ dáng bận rộn, tránh ánh nhìn của người kia.
“...” Vũ Linh nhìn hắn một lúc, cảm thấy nàng thật không hiểu người ở đây có bị gì hay không nữa, khi nãy Sương đột nhiên bỏ đi, giờ lại đến hắn nhìn lên trần nhà cảm thán trời trong xanh... Rõ ràng là trần nhà đầy bụi, trong xanh cái gì chứ! Nàng chẳng qua chỉ tò mò hỏi một câu, tại sao hết người này đến người kia lại tránh nàng như tránh tà vậy!
“A! Vị công tử này thật khéo chọn, người muốn mua cái yếm lụa đào này tặng ý trung nhân sao?” Một giọng nữ vang lên, lập tức đem thắc mắc của nàng giải tỏa triệt để. Nhưng mà, cũng lập tức khiến nàng đứng hình.
“... thì ra là một cái yếm...” Vũ Linh cảm thấy nàng đã hiểu của hai người kia lúc nãy rồi...
“...ha...ha...ta không phải, lúc nãy chỉ là tiện tay cầm lên xem một chút...” Nói rồi không chần chừ đặt cái yếm sang một bên, mắt trực tiếp đảo lên trần nhà, cũng học theo Võ Kiệt Luân cảm thán trời trong xanh, ừm...điệu bộ quả thật là giống nhau như đúc!
“Ồ, vậy các vị công tử ghé bổn tiệm là muốn tìm gì sao? Tiểu nữ sẽ phục vụ các vị thật chu đáo!” Bà chủ tiệm vừa mân mê góc vải trên bàn, vừa nhìn một lượt ba người trước mặt. Ừm... Vị công tử mặc thanh y kia chắc chắn là con nhà quyền quý, mặc vải tơ thượng hạng lại đeo ngọc bội điêu khắc cẩn thận thế kia, mặt mũi hình dáng thanh tao, ưu nhã...người này...không lẽ là vị công tử kia?!
"A~ chẳng hay bổn tiệm có thể giúp gì cho nhị thiếu gia a? Các vị, mau mời ngồi, mời ngồi! Là ta không phải, tiếp đãi nhị thiếu gia không chu đáo!" Đùa sao, đây chính là người nổi tiếng nhất kinh thành hiện nay, sao có thể đón tiếp không chu đáo chứ...
Vũ Linh nàng hiện tại nhìn cảnh tượng trước mặt, không hiểu rõ là đang xảy ra chuyện gì. Nàng đến đây cũng đã nửa ngày rồi đi, cũng không có ai hỏi thăm, chăm sóc. Bà chủ kia khi nãy chỉ nhìn thoáng qua người kia đã lập tức bưng trà rót nước rồi...
"...không cần, không cần. Khụ, ta đến là để mua một vài bộ y phục cho vị bằng hữu kia..." Võ Kiệt Luân vốn biết người kia không biết lai lịch của hắn, hắn cũng không muốn dọa chạy mất người kia, nên từ đầu đến giờ vẫn bày ra dáng vẻ hết sức bình thường... Nhưng mà, làm sao có thể không bị người khác nhìn ra hắn là ai kia chứ...
" À... Thật ngại quá. Vị công tử này chẳng hay là muốn mua loại y phục thế nào a? Bổn tiệm có rất nhiều loại, mời công tử nhìn qua..." Bà chủ tiệm bấy giờ mới nhìn sang Vũ Linh, chỉ thấy thiếu niên này ăn mặc quả thật rất lạ mắt, có điều quá sức phong phanh, nhìn sơ qua không khác gì người nghèo khó...Bất quá tướng mạo cũng coi là xuất chúng, mày ngài, mắt sáng, mũi cao, môi mỏng... Quả thật nếu như mặc một bộ y phục tao nhã, sẽ trở thành một nam nhân mình đầy khí chất.
"... Ta...là nữ nhân..." Vũ Linh khó khăn mở miệng, ở hiện đại nàng cũng vì dáng vẻ mà không ít lần bị nhìn nhầm thành nam, nàng cũng đã cảm thấy việc này không kì lạ lắm. Chỉ là, hình như chỉ có nàng là không thấy lạ, những người khác thì quả thực thấy rất lạ!
Võ Kiệt Luân đang cầm tách trà, tay không ngừng rung rẩy, cũng hên là khi nãy hắn không có uống, nếu không bây giờ chắc đã phun ra rồi.
Sương thì không được may mắn như thiếu gia của hắn, hắn vừa uống cạn một ly trà... Khi nãy nghe nàng nói, đã phun ra ướt đẫm áo rồi...
Bà chủ tiệm không uống trà, nhưng mà nàng bây giờ cảm thấy rất muốn phun ra một ngụm. " Vị...cô nương này, cô nương chẳng qua là từ đâu đến đây?"
"..ta... Đến từ một nơi rất xa. Có thể giúp ta chọn y phục hay chưa? Ta đã đợi rất lâu rồi..." Vũ Linh cảm thấy có chút chột dạ, ầy, nàng vốn là tomboy, ở hiện đại cùng lắm chỉ là bị chỉ chỏ một chút, bây giờ chứng kiến phản ứng vừa nãy, nàng không biết có nên tiếp tục giả nam trang hay không...
" Được, được! Hướng này, mời cô nương!" Bà chủ tiệm quả thực kinh nghiệm hơn người, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, đã lập tứa trở lại vẻ mặt ân cần, không còn một chút biểu hiện ngạc nhiên khi nãy.
...
Sau khi Vũ Linh đi theo bà chủ tiệm vào trong, Sương bỗng đứng dậy, nheo mắt nhìn thiếu gia nhà hắn, nhỏ giọng: " Thiếu gia... Người kia quả thực là nữ nhân sao?"
Võ Kiệt Luân lúc này cũng hoang mang không khác gì Sương, hắn đang nghĩ nếu nàng thật sự là nữ nhân, lại từ trời xuống, không chừng chính là người có thể giúp hắn. Nhưng hắn không muốn lừa gạt nàng, cũng không biết làm thế nào...Vốn từ đầu chỉ là hắn hiếu kì, có chút tò mò với nàng nhưng mà không ngờ nàng lại chính là người hắn cần nhất.
Võ Kiêt Luân còn đang suy nghĩ, Sương bỗng vỗ nhẹ vào cánh tay hắn, giọng có chút run rẩy " Thiếu gia, người mau nhìn". Võ Kiệt Luân chậm rãi ngước đầu lên, hướng ánh mắt theo cánh tay của Sương, vừa nhìn lập tức ngây ngốc.
" Thế nào? Quả thực nhìn rất đẹp đúng không?" Bà chủ tiệm vải tay cầm quạt che ngang mặt, cười nói.
Khi nãy Vũ Linh đi theo Bà chủ tiệm vào phòng trong, mắt nhìn thấy rất nhiều y phục đẹp đẽ. Có điều, nàng vốn không phải mẫu người thích mang y phục rườm rà, sặc sỡ nên vừa nhìn thấy đống y phục kia đã lập tức có ý nghĩ muốn tiếp tục cải nam trang. Vũ Linh chán nản nhìn một lượt, vừa hay nhìn trúng một bộ hắc y. Bộ hắc y này vốn được làm từ tơ lụa đặc biệt, thêu bằng chỉ đỏ, trên thân không có thêu hoa thêu bướm, chỉ có vỏn vẹn vài đóa hoa bỉ ngạn, lớp áo khoác ngoài cũng chỉ là thêu cánh hoa bỉ ngạn rơi, bộ y phục này vốn rất kén người mặc, vả lại nữ nhân ở đây hầu như chỉ chuộng loại y phục sặc sỡ, nổi bật, nếu nói có người chuộng loại y phục này, chỉ có nữ nhân trên giang hồ mà thôi. Bất quá, bộ hắc y này lại hợp với nàng một cách kì lạ, làm toát lên khí chất thanh cao, mạnh mẽ khó cầu. Nói bộ hắc y này sinh ra là để dành cho nàng cũng không ngoa.
Võ Kiệt Luân vừa nhìn thấy lại càng thêm âu sầu, nàng quả thật là nữ nhân... lại còn có khí chất cao quí như vậy... Này đúng là trời trêu người mà!
Sương nhìn sang thiếu gia của hắn, cũng lặng lẽ thở dài. Vốn dĩ lúc nãy hắn còn mừng thầm, ít ra cũng có người có thể giúp thiếu gia nhà hắn, nhưng mà nhìn thiếu gia lúc này, chẳng phải là người còn đang do dự sao...
" Đúng rồi. Khi nãy thật thất lễ, Tại hạ Võ Kiệt Luân, không biết quý danh cô nương là?" Võ Kiệt Luân mỉm cười ôn nhu, nhẹ nhàng cất tiếng hỏi.
" Ta là Vũ Linh, đừng gọi ta là Vũ Cô nương gì gì đó nữa, chúng ta xem như bằng hữu, không cần khách sáo!"
" haha... Còn ta là Sương, khi mới gặp ta đã nói rồi đáy!" Sương thấy hai người trước mặt xưng tên chào hỏi, cũng buột miệng góp lời. Nhưng vừa nói xong đã lập tức nhận được một ánh mắt của thiếu gia nhà hắn. Xùy, gì chứ, người ta cũng chỉ là muốn được nhớ tới thôi mà... Sương hậm hực cắn môi, lui sang góc bàn tiếp tục ngồi ăn bánh uống trà.
" Vậy, giờ cũng đã trưa rồi, tại hạ có thể mời Vũ Linh cô nương đến tửu lâu bên kia cùng trò chuyện không?" Võ Kiệt Luân vừa nói vừa hướng ánh nhìn sang bên góc đường, nụ cười vẫn trên môi, chỉ là ánh mắt có chút lo lắng.
" Hảo, chúng ta đi ăn thôi!" Vũ Linh tay cầm gói đồ, trong đầu không ngừng tưởng tượng các món ăn thời cổ đại. Cũng khó trách, nàng ở đây cũng đã gần nửa ngày, trong bụng vẫn chưa có chút gì, sao có thể nghĩ đến cái khác chứ!
Note: thật xin lỗi, hôm qua bài đăng là mình nhờ một bạn type hộ để lưu bản thảo, không ngờ lỡ tay đăng lên. Vì chương ba này mình đã mất bản thảo lần do lưu không thành công mà không để ý. Nên giờ mình sẽ để đây, tối mình sẽ đăng nốt. Thật xin lỗi, mong mọi người thông cảm. ( T ^T)/