Chương 35.1 :Cứu rỗi,một kiếm chẻ trời xanh
Trần dương hắn đáp xuống tế đàn,
Hai tay kết ấn nhanh chóng hình thành một trận pháp phía dưới chân,
Hắn lấy từ trong nạp giới 3000 linh cực phẩm do ngân hoàng đáp lễ ra rồi dùng chúng vào trong trận pháp này khiến nó phát sáng chói loá đó chính là truyền tống trận.
Hắn đã tính toán sẵn mọi nước đi và xem ra cũng đúng đôi chút.
"Qua đây nhanh lên bọn người kia xong việc nhớ trả đầy đủ linh thạch và báo đáp đầy đủ đấy!!"
Trần dương hô lên vẫn tiếc đứt ruột số linh thạch này.
Tất cả mọi người đều sững sờ tự hỏi làm sao có thể dịch chuyển ra ngoài được,
Nhưng không còn thời gian nghĩ nữa tất cả nhanh chóng bay vào trận pháp 5 người bị linh hầu đả thương cũng đã bay vào,
Phía sau những người còn lại cũng đã nhanh chóng bay vào trong truyền tống trận nhưng lúc này thảo tuyết chậm bay phía sau bị một chùm sáng bắn tới khiến nàng bay ra xa khỏi trận pháp.
"Thảo tuyết!!"
Mị hồ trừng mắt cắn môi nhìn thảo tuyết hét lên.
Đan trường lúc này quay lại nhìn đó chính là Quách nguyên cảnh.
Cả đám trong truyền tống trận sửng sốt tột độ
"Hắn chưa chết!!"
Diệp lan lúc này lên tiếng!!
"Có chết ta cũng kéo các ngươi theo cùng!!"
Quách nguyên cảnh lao thẳng đến truyền tống trận hét lên!!
Nhưng tất cả đã được dịch chuyển đi biến mất trên tế đàn.
Quách nguyên cảnh điên cuồng thét dài đầy thê thảm hắn đã bị độc tâm ảnh hưởng đến tâm chí:
"tại sao các ngươi không cứu ta!!"
Thảo tuyết văng đi lúc này đã ngồi dậy,
Khuôn mặt nàng lúc này tuyệt vọng đau đớn khi tất cả mọi người đã rời khỏi nàng,
Nước mắt tựa như mưa tuôn trào khóc nức nở trong cái thế giới đang dần đổ nát này,
Khóc không thành tiếng tuyệt vọng ngồi đây.
Khung cảnh cô độc chỉ còn một thiếu nữ đang ngồi ở đó khóc không thành tiếng tuyệt vọng nhìn thế giới đa đổ nát này.
"Tại sao chứ,tại sao chứ----"Nàng hét lên đầy đau đớn,bất lực.
Không muốn chết,không muốn chết,không muốn chết,không muốn chết,không muốn chết,không muốn chết....
Những ước mong bể nát cứ vang vọng trong đầu của nàng,tại sao bản thân luôn xui xẻo như vậy,rốt cuộc nàng đã làm gì sai chứ.
Thầm than khóc trời,mưa rơi tằm tã,khung cảnh thê lương một người thiếu nữ tuyệt vọng gào khóc không cam lòng.
Lúc này Quách nguyên cảnh thần trí điên loạn liếc sang nhìn thảo tuyết phía xa hắn con mắt đỏ rực tâm trí không còn tỉnh táo.
"Tất cả là tại mày!!".
Hắn thét dài rơi lệ lao đến tấn công thảo tuyết.
Uỳnh--!!!
Từ phía sau một cây côn đập xuống đỉnh đầu hắn khiến quách nguyên cảnh lúc này bị dập nát người thành đống bầy nhầy,
Đó chính là con linh hầu nó đang vô cùng tức giận.
"Thằng nhân loại kia đâu!!"con linh hầu thét dài!!
"ta đây!!"
Một thanh âm quen thuộc thản nhiên như ruồi thường lệ vang lên.
Trần dương từ lúc nào đã trở lại nhìn thấy con yêu hầu có vẻ đang gọi mình nên hắn cũng trả lời.
Con linh hầu quay đầu lại nhìn sát khí vô cùng kinh khủng nhìn lấy Trần dương.
Thảo tuyết phía xa nhìn thấy Trần dương, nàng lúc này trong sự tuyệt vọng đã gieo lại chút mầm sáng khi nhìn hắn.
Những hi vọng sống rốt cục đã có một tia hiển hiện.
Trần dương hắn nhìn phía sau con linh hầu rồi nói:
"ta đến đón cô cùng thằng ngốc Trần minh kia đây, cứ yên tâm là sẽ an toàn rời khỏi đây".
Từ ngoài tinh không đang giao chiến dữ dội đổ nát vô tận thiên hà...
Trần minh nhìn tới gọi xuống:
"Lân trường huynh tỷ tỷ ta ở bên ngoài bí cảnh rồi chứ!?"
Trần dương nghe thấy tiếng gọi liền hô lên đáp:
"ờ, giờ ta đến đón ngươi cùng cô gái nhỏ này đây,khi ta đếm đến 5 thì mau chạy một mạch về phía ta nhé!!"
"được".
Trần minh lúc này đã sử dụng hết 5 tấm thẻ trải nghiệm đấu vương cảnh, hắn thậm chí có thẻ trải nghiệm hạ hoàng cảnh nhưng hắn cảm nhận rõ ràng trên tinh cầu này có vô số quái thú kinh khủng tồn tại thậm chí con quái vật không Gian kia sẽ bổ xuống bất lỳ lúc nào nên cũng chỉ có thể theo kế hoạch của trần dương mà làm ngăn chặn bọn đấu vương thú.
"Mày nghĩ sẽ đánh bại tao trong 5 giây à nhân loại"
linh hầu lạnh giọng nói!!
"ờ đúng"Trần dương nghiêm túc lại nói!!
Con Linh hầu tuy vẫn tức giận nhưng nó sống cũng khá lâu rồi nên nhanh chóng bình tâm lại,kẻ trước mắt làm nó không yên lòng.
Cảm giác tử vong quá mức cận kề.
Ngay lập tức con Linh hầu phất tay một cái.
Trần dương kinh ngạc cảm nhận rõ ràng có một luồng sức mạnh vô cùng gian lận trải dài.
Thời gian,không đúng... phải là toàn bộ khái niệm đang được kéo dài ra đến vô hạn tuyệt đối một dạng.
"Thiên đạo thần nhãn,sao chép thần thuật!!".Hắn ngay lập tức sao chép khả năng này của con Linh hầu.
Trần dương nhận ra,thế giới này tuy có pháp tắc của thế giới chủ nhưng nó chỉ có áp chế sức mạnh cùng quyền hạn đến mức =0 mà thôi do đây là thế giới của Đại Đế.
Nhưng thủ đoạn thì ...
Hắn cảm giác rõ toàn bộ xung quanh kể cả con linh hầu,
Khái niệm kéo dài vô hạn tuyệt đối của khái niệm kéo dài vô hạn tuyệt đối của khái niệm kéo dài vô hạn tuyệt đối....vô hạn tuyệt đối kéo dài vô hạn tuyệt đối.
Mọi khái niệm trong một khái niệm kéo dài vô tận siêu việt tuyệt đối bao trùm hết thảy không hề nằm trong dạng nào khác,như này một dạng thật khiến người ta kinh dị tâm thần.
Tầng trước sẽ không bao giờ bằng tầng sau cho dù mọi khái niệm trước có siêu việt như nào.
Lại từ bên trong khái niệm chính là định nghĩa của từng loại mọi khái niệm,
Định nghĩa của định nghĩa,định nghĩa,định nghĩa,định nghĩa,định nghĩa...vô hạn tuyệt đối kéo dài vô tận tuyệt đối.
......Vv.
Giờ khắc này,thời gian vẫn trôi nhưng tựa như ngưng lại biến diệu vô cùng.
Chỉ với việc hành động như suy nghĩ đã là không thể,một giây căn bản vĩnh viễn không thể nào trôi qua.
Con Linh hầu nhẹ nhàng bước đi tiến tới trước Trần dương.
Nó không muốn kéo dài cái sự tình nữa mà vung gậy lên muốn diệt sát ngay lập tức kẻ này .
Nhưng...
Bốp!!!
"Cái?????".Con linh hầu khó hiểu
Mặt nó biến dạng vì bị đấm bởi một lực cực mạnh.
Một cú quyền ấn kinh thiên khiến thiên địa biến sắc phai mờ ảm đạm,
Mọi thứ xung quanh kia một dạng ảo diệu rốt cuộc tựa như không còn vững chắc nữa.
Quyền quang kinh thiên,Trần dương dụng lực đấm bay con Linh hầu xuyên qua vô số đại địa.
Sơn hà bị va chạm kinh thế nhưng căn bản không có dấu hiệu bị làm sao cả vì hiện tại thế giới đã quá mức ảo diệu không thể miêu tả nổi.
Con Linh hầu thở dốc nhẹ nhàng đứng dậy,máu tươi rỉ xuống khỏi cơ thể của nó liền đứng tại một chỗ.
(Dịch giả:Ý là rơi....kéo dài vô hạn tuyệt đối của rơi kéo dài vô tận tuyệt đối...vô hạn tuyệt đối kéo dài vô tận tuyệt đối hả,ảo vậy)
Nó quan sát kỹ hơn tên ở phía xa tít tắp kia.
"Thiên sinh pháp lực?Thảo nào ngông cuồng như thế!!".Con Linh hầu thản nhiên nói.
Nó đã nhận ra rằng kẻ trước mắt cũng có thể thao túng tuyệt đối mọi khái niệm như mình nên cũng không lấy làm lạ.
Coi như vừa rồi là sơ sót đôi chút.
Thanh âm của nó vang lên khắp thiên địa,đương nhiên nó đã can thiệp nếu không thì còn chả có âm thanh nữa.
"Hahaha---!!xin lỗi nhé nãy ta mới dùng được lúc nãy thôi!!".Trần dương phương xa cười cười nói.
Vụt!!!!Một cây côn ngay lập tức vụt ngang qua đầu hắn.
"Chà,làm gì mà chiến thế!?".
Trần dương đã né được cú này và bắt đầu giao thủ.
Uy lực của cú côn vừa rồi nó quét sạch cả vô số khu rừng phía sau thành bình địa,bao gió pháp lực cuồn cuộn khủng khiếp hủy đi mọi khái niệm xung quanh.
Chiến trận bùng nổ
Trần dương né lên trên không toàn thân pháp lực pha lê bảy sắc hiển hiện,
Khí tức của hắn trở nên vô cùng kinh khủng,cả người được bao bọc trong một chiến giáp kỳ lân xanh lam trong suốt cực kỳ bá đạo,đó chính là Kỳ lân đế giáp.
Tại nơi tay của hắn,đại đạo pháp tắc phù văn đan xen diễn sinh vô hạn lần hoá thành một thanh thần mang Kỳ lân kiếm.
"Sinh tử như mộng,Kiếm đế kỳ lân!!".
Tâm của hắn vang lên kiếm ý vô biên hướng xuống con Linh hầu bên dưới.
Cây linh côn của con Linh hầu rung lắc dữ dội tựa như đã mất đi chân chính áo nghĩa của chính nó triệt để phai mờ.
Con Linh hầu bình tâm trở lại bắt đầu vung lên linh côn khiến cho thiên địa ầm ầm chấn động thương khung xẻ nát.
Linh côn hoá lớn cao tới vạn trượng chọc thủng trời xanh ầm ầm khí tức hủy diệt đập thẳng xuống Trần dương.
Gió bão rít gào,pháp lực cuồn cuộn như sấm nổ vang ing ỏi,đại đạo pháp tắc kinh hoàng diễn hoá diễn sinh tựa như đang khai thiên lập địa.
Trần dương tay cầm Kỳ lân kiếm,bắt đầu vận chuyển pháp lực,kiếm uy mênh mông vang lên ý sát kinh thiên động địa.
Hắn chém thẳng một đạo kiếm quang xé rách thiên địa bổ lìa trời xanh,quang mang chói loà khủng bố vô biên.
Cây cự côn to lớn đập xuống tưởng như vô địch trên đời giáng xuống thần uy nhưng lại nhanh chóng bị đạo kiếm uy chém thành hai nửa,
Con Linh hầu cảm giác được nguy hiểm vội vàng tránh lui nhưng đã quá muộn..
Một kiếm trảm tiên cắt lìa trời cao thần địa,cắt mất một phần cơ thể của con Linh hầu,cảnh tượng vô cùng khủng bố.
Nó chém xuống uy nghiêm,nó chém xuống thiên phạt chém tan toàn bộ cái dạng Khái niệm kéo dài vô hạn tuyệt đối của khái niệm kéo dài vô hạn tuyệt đối...vô hạn tuyệt đối kéo dài vô hạn tuyệt đối xung quanh.
Cả trời đất nhanh chóng được hoá giải ngay lập tức trở lại thời gian bình thường.
Thế gian tựa như bị cắt làm hai vô cùng khủng khiếp cảnh tượng,cái tế đàn to lớn bên dưới cũng như vậy bị chẻ làm đôi.
"Một!!".
Con Linh hầu bị đạo kiếm ý chém bay đi lúc này ngồi dậy trong đống đổ nát,máu phun xối xả rất là đau đớn phần thân bị mất của nó thật sự rất là thảm trọng,
Cho dù nó là hoá linh cũng khó mà có thể khôi phục,đã thế vết thương còn có khí tức hủy diệt đại đạo pháp tắc khủng bố ăn mòn không cách nào cầm máu lại.
Nó thét dài đau đớn Liều mạng lao về phía Trần dương.
"Hai!!".
Lúc này,một lần nữa mọi thứ tràn ngập bên trong vô hạn,khái niệm kéo dài vô hạn tuyệt đối của khái niệm kéo dài vô tận tuyệt đối...vô hạn tuyệt đối kéo dài vô tận tuyệt đối một lần nữa được hình thành trở lại.
Nó thân thể uốn lượn vặn vẹo trong không gian rốt cuộc biến mất.
Điều này khiến Trần dương vô cùng kinh ngạc tự hỏi rốt cuộc có chuyện gì.
Hắn lúc này cảm nhận được ớn lạnh cảm giác cận kề.
[ Ting,con Linh hầu đã chui lên bốn chiều không gian,cùng bốn chiều thời gian túc chủ cẩn thận ]
Nghe thanh âm của hệ thống khiến hắn có chút ngưng trọng.
Tại chiều không gian 4D của thế giới này,ánh nhìn bên dưới của con Linh hầu là vô hạn đa nguyên vũ trụ là vô hạn các chiều 3D chồng chéo không thời gian đến vô hạn lần.
Nó bắt đầu đứng tại bên ngoài vũ trụ 3D thế giới kia ban đầu bắt đầu diễn sinh ra cái kia con người.
Tại bên trong một quả cầu bị nén là chiều 3D kia một vũ trụ lúc nãy,nó nhìn thấy được kẻ kia một dạng hình thái,hình thái,hình thái,hình thái....
Rồi từ chiều 3D vũ trụ này lại diễn sinh ra dòng thời gian vô tận từ quá khứ đến tương lai vô tận khả năng,vô tận thời không...
"Ha--thằng khốn để tao xem mày đỡ đòn này như nào!!".
Con linh hầu cười lạnh.
Nó vung lên Linh côn đập thẳng vào một thực tại bên dưới ngay đỉnh đầu của Trần dương.
Trở lại tinh cầu khổng lồ,
Trần dương kinh hãi nhanh chóng sử dụng gia tốc thời gian hoàn chỉnh gấp 1tỷ lần.
Trên bầu trời,
Một cây linh côn khủng bố đang phá hủy mọi khái niệm trên đời bổ xuống,căn bản không thể né được,
Thực tại đang bị rạn nứt,Đế Cung đang bị rung chuyển.
"M* nó,một gậy hủy mọi khái niệm à!!".Trần dương kinh hãi lên tiếng.
Hắn nhìn xung quanh một dạng cảm thấy may mắn vì đòn kia không bỏ qua thời gian đập thẳng vào hắn nếu không chắc chắn hôm nay sẽ nằm lại ở nơi này.
Không thể né,không thể tránh,không thể cản...tất cả trở nên vô nghĩa trước đòn kinh thiên kia.
Nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn một cách duy nhất.
Trần dương trong tay hoá lên ánh sáng vô lượng,phù văn pháp tắc đan xen kinh thiên động địa bắt đầu hiển hoá trong tay.
Kiếm quang vô lượng chiếu rọi thương vũ gột rửa thiên địa,mọi nhân quả đang trở nên vô nghĩa trước thanh kiếm này.
"Trảm nhân đoạn quả,Thiên đạo chỉ kiếm!!".
Đây chính là 1 trong 108 thần thông của Thiên đạo thần nhãn, ở đây pháp tắc trật tự có hạn nên uy lực của nó không phải bàn cãi.
Hắn ngay lập tức chém đi một kiếm đoạn lấy kết quả của cuộc tấn công kia.
Quả nhiên,
Đòn tấn công khủng bố kia nó đập xuống căn bản không hề gây ra thiệt hại gì đi qua người của Trần dương và vạn vật.
Điều này khiến con Linh hầu cảm thấy kinh dị nhìn một màn này.
Nó bắt đầu quay lại ngước nhìn,chỉ thấy kẻ trong vô tận khả năng kia đã biến mất ở mọi dòng thời gian vốn có.
Tất cả tựa như ảo giác vậy.
"Là sao???".Con Linh hầu bối rối.
Trần dương tại trên tinh cầu cảm thấy có chút tức,nếu con Linh hầu kia mà cứ đứng ở chiều thứ tư mà quật xuống thì căn bản sẽ giết hai người còn lại ở đây.
Hắn cắn môi bắt đầu nghĩ cách,sau một lúc đã có diệu kế chỉ là ...
Con Linh hầu đã xuất hiện trở lại với nét không mấy dễ chịu khiến Trần dương kinh ngạc.
Ngay lập tức,
Uỳnh--!!!
Hắn chém con Linh hầu bay đi thật xa và tiếp tục lao đến.
Nào có lý cho nó thực hiện lại hành vi gian lận kia chứ.
Mặc kệ thế nào cứ thế mà làm.
Con Linh hầu phẫn nộ gầm thét hủy đi vô số đại giới xung quanh.
Nó liều mạng lao đến muốn chiến một trận cuối cùng.
Con linh hầu bàn tay nắm chặt vung lên quyền quang ngút trời thẳng hướng Trần dương đánh tới.
Chỉ một tia khí tức đã đủ xé nát thần hồn của người ta rồi.
Nhanh chóng Trần dương né đi cú đánh này,cú vừa rồi nó đánh qua và pháp lực bắn đi hủy diệt toàn bộ vùng trời phía sau thành cái hố sâu không đáy trải dài không thấy điểm cuối đâu.
Trần dương nắm quyền phản lại đấm thẳng vào một bên má của con Linh hầu khiến một bên má của nó biến dạng méo mó cực độ,
Quyền quang chói loá nhật nguyệt phai mờ,thiên địa tối sầm do lực lượng quá mức khủng bố gây nên.
Đại địa bên dưới ầm ầm nứt toác hủy diệt,không gian tan vỡ khủng bố tuyệt luân.
Toàn bộ gây dựng lên cái kia Khái niệm kéo dài vô tận tuyệt đối của khái niệm kéo dài vô tận tuyệt đối một lần nữa bị đánh tan toàn bộ.
Con Linh hầu bị đánh văng xuyên qua vô tận dãy núi vô hạn bên trong một đại địa vô hạn lại bên trong một đại địa lớn hơn vô hạn....
Cảnh tượng hủy diệt quá mức kinh người.
"Ba !!".
Trần minh nhanh chóng chém chết một con yêu vương sau đó chạy về phía Trần dương.
Bọn yêu vương phía sau thét dài đuổi theo,thật sự vô cùng căm phẫn kẻ ngoại lai kia.
Chiến trường của trần minh thì vô cùng kinh khủng khí hỗ độn đen nhánh lấp lánh khắp nơi ăn mòn mọi vật chất tồn tại
Trần minh trong chớp mắt đã chạy đến chỗ trần dương sau đó cả hai đáp xuống nền tế đàn vỡ nát.
Trần dương lúc này kết ấn hình thành một truyền tống trận mới sau đó hắn nhanh chóng chạy đến ôm lấy thảo tuyết vào người .
Thảo tuyết còn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì bị nắm lấy khiến nàng thật hoảng sợ.
Nhưng khi nhìn vẻ nghiêm túc của Trần dương khiến nàng đang sợ hãi cũng an tâm rất nhiều.
Cả hai lao về phía truyền tống trận.
Trần minh ở trong trận pháp ngồi xuống thở phào, còn Trần dương hắn thì đang ôm thảo tuyết trên người.
Chỉ là phía xa cái bóng dai dẳng kia vẫn rượt tới cho dù cả người nó đã nát vụn.
Thấy con yêu hầu đang lao tới với tốc độ khủng bố xé rách cả các đại địa
Trên đường bay của nó giáp bào và thân thể cùng khuôn mặt nó méo mó không ra hình gì máu me nó rơi xuống liền tan nát mọi nơi hủy diệt các mảnh đất rộng lớn.
Trần dương hắn ngước nhìn lên trời thế giới sắp đổ nát hoàn toàn:
"Con khỉ dai thật đấy !!".
Lúc này toàn thân hắn khải giáp kỳ lân trong suốt một tay cầm kỳ lân kiếm dơ lên cao,
Kỳ lân kiếm phát ra kiếm quang pha lê xanh lam bảy sắc soi sáng vùng thiên địa đang đổ nát này hắn nhẹ giọng nói "nhất kiếm xoá tồn tại"
Lời này vừa ra kiếm quang vút xuống ánh sáng chói loà bổ lìa thương vũ chém thiên địa xoá sổ mọi tồn tại bổ xuống con linh hầu đang bay đến.
Nó còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã tan thành hư vô, mọi tồn tại trên đường kiếm quang đều hoá thành tro tàn,
Một mảng đại địa trên tinh cầu bị một đạo kiếm khí chém tan kiếm quang kia còn vô tình cắt mất một phần cơ thể của con quái vật ngoài không gian
Cảnh tượng này khiến cho trần minh cùng Thảo tuyết sợ ngây người trố mắt nhìn quá là kinh khủng.
"cái thể loại chiêu thức gì thế,mà đó là một tên Linh sư cảnh à!!!????"
Trần minh trố mắt há mồm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Giờ còn đúng một cái tế đàn vỡ nát còn phía trước thì chả còn gì cũng chả thấy điểm cuối đâu kiếm ý bốc lên cực kỳ khủng khiếp.
Thảo tuyết đang được trần dương hắn ôm bên cạnh cũng che miệng bị kinh sợ trước loại sức mạnh này.
Lúc này Trần dương hắn giải trừ kỳ lân khải giáp cùng kỳ lân kiếm ôm thảo tuyết bay xuống pháp trận dịch chuyển hắn đáp xuống kết ấn nhưng...
Một chuyện bất ngờ lại xảy ra khiến cả ba ngây người đứng hình kinh sợ.
"Lân...Lân Trường...công tử!?".
"Lân huynh,huynh....!!".
Cả hai người Trần Minh và Thảo Tuyết kinh dị tâm thần nhìn trước mắt máu tươi chảy xuống bóng người.
Bọn họ ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"Khục!!".Trần Dương miệng ho ra đầy máu,đồng tử co rút toàn thân run rẩy.
Có một thanh kiếm từ bao giờ đã xuyên thủng qua nơi phần bụng của hắn,máu tươi đầm đìa rỉ xuống không ngừng.
Tại đằng sau của Trần Dương,
Một bộ xương khô thân mặc chiến y binh lính,toàn thần tử khí bốc lên nồng nặc đã từ lúc nào cắm xuyên thanh kiếm này vào người của Trần Dương .
"Ta không nghĩ ngươi lại có thể giết được thủ hộ giả một giới này đấy kẻ ngoại lai ạ!!".Bộ xương khô lên tiếng.
Giọng nói của nó khàn khàn đáng sợ tựa như ngạ quỷ chốn u minh tái xuất thế gian vậy .
Ngay lập tức nó bằng một tốc độ khủng bố đâm thủng vô số nhát kiếm vào người của hắn làm hắn không tài nào ngăn cản được.
Trần Dương thân hình đau đớn bị một cước của bộ thi hài đá xuyên thủng cả không gian rơi sâu vào bên trong hỗn độn.
Tại nơi đây,
Trần Dương cố gắng sử dụng Phệ Thiên Chiếu bảo thuật muốn luyện hoá cái kia đồng dang đạo quy tắc đang tàn phá cơ thể hắn.
Nhưng bất thình lình,từ bao giờ bộ thi hài kia đã đứng trước mắt hắn từ bao giờ,nó nhìn chằm chằm lấy hắn bằng hốc mắt đen ngòm lạnh lẽo.
Khí tức tựa như u minh Tử Thần hướng lên mũi kiếm liên tục đâm thủng lỗ chỗ cơ thể của Trần Dương khiến hắn toàn thân chia năm xẻ bảy.
Cảnh tượng vô cùng kinh dị.
Hắn cứ thế mắt tối sầm lại chìm tới.
Mọi chuyện xảy ra thật sự quá nhanh khiến hắn chưa kịp phản ứng lại đã là nhận lấy vô số cuộc tấn công chí mạng như này.