Nương Tử Nhà Ta Là Chư Thiên Đại Lão

chương 21: trư quái

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 21: Trư quái

Ở phía bên ngoài Bí Cảnh, rất nhiều các Tông Môn thế lực các dạng cao tầng đều đang vô cùng tức giận vì Thẻ Mệnh của các đệ tử tiến vào đã vỡ nát.

Tổng cộng hơn 99 vạn tu sĩ các thế lực đến đây và tiến vào đã bỏ mạng, khiến cho các Tông Môn lúc này tổn thất vô cùng nặng.

Bọn họ đều là những hạt giống tốt nhất được tuyển chọn nay lại ở đây chết ở chỗ này khiến cho cường giả các tộc cực kỳ tức giận.

Căn cơ sự nghiệp gây dựng tương lai lại đến tài nguyên hàng đầu tổn thất rất có thể sẽ khiến bọn họ thế lực mất thêm vài đời nữa.

"Rốt cuộc có thứ gì trong Bí Cảnh!?".Một cường giả đập mạnh tay vào cạnh bàn tức giận nói.

Phía Nam Quốc,Ngân Nguyệt công chúa vẫn vẻ mặt trầm tư vì không có Thẻ Mệnh nào trên tay nàng bị vỡ cả.

Nhưng nàng vẫn cảm thấy vô cùng bất an,lo lắng truyền thừa sẽ rơi vào tay của thế lực khác.

Ở bên trong Bí Cảnh,

Trần Dương khi rơi xuống tinh cầu khổng lồ này đã ngồi dậy tỉnh lại.Lúc này hắn nhẹ nhàng đứng lên.

"Mạnh thật, vậy mà có thể đánh văng hết các tu sĩ mỗi người một ngả trên tinh cầu rộng vô ngần này!".Trần Dương cảm thán nói.

Nếu không phải con quái đó mải tấn công hai phía ngang chạy trốn các chiến thuyền thì e là cả đám sẽ rơi vào nguy hiểm ngay lập tức.

Hắn liếc nhìn xung quanh bắt gặp thấy Mị Vũ cũng đang bất tỉnh.Đã thế còn có bóng dáng quen thuộc người của Đan Tháp.

Nàng chính là người của Đan Tháp trên phi thuyền, khinh bỉ nói xấu Ma Tình Tông, tên là Diệp Lan.

Nàng ta nhan sắc tuyệt thế, mái tóc đen nhánh trải dài đến eo, thân hình cân đối, mặc một bộ lam y vô cùng sặc sỡ đẹp mắt.

Trần Dương thấy thế liền nghĩ: "Thôi toang rồi, giờ một thân một mình sẽ đi với hai nữ tử trên cái tinh cầu đầy rẫy khí tức quái vật hùng mạnh này!!!?".

Hắn không khỏi có chút rùng mình khi có những suy nghĩ tiêu cực như này.Ngay sau đó Trần Dương liền thực hiện vài hành động để lại thứ gì đó xung quanh.

"Dậy đi!!".Hắn sau khi làm gì đó xong liền thở dài gọi hai người kia tỉnh dậy.

Mị Vũ và Diệp Lan khi nghe tiếng gọi mới mơ màng mở mắt để rồi sau một hồi liền nhanh chóng bật dậy."Đây là trên tinh cầu sao? Các sư huynh sư muội đâu rồi!?".Diệp Lan đề phòng nhìn xung quanh hoảng hốt.

"Chắc là rơi ở đâu đó rồi!".Trần Dương thản nhiên đáp.

Diệp Lan nghe vậy liền nhìn qua Trần Dương và nhanh chóng bình tĩnh lại.

Nhìn tình hình, đây là một khu rừng có rất nhiều khí tức vô cùng mạnh đang hiện hữu xung quanh. Nếu giờ mà tùy ý chạy đi tìm người, chắc chắn chỉ có con đường chết.

Lúc này Diệp Lan lấy ra một tấm lệnh bài rồi truyền vào đó chút lực lượng, thế là nàng cảm ứng được Diệp Hạ sư huynh đang ở khá xa chỗ này.

Nàng bắt đầu nhìn sang Trần Dương tính nói gì đó nhưng bất ngờ khi thấy Mị Vũ.

Ngay lập tức...

"Mị Vũ! Con hồ ly tinh nhà ngươi cũng ở đây à!?".Diệp Lan nheo mắt nhìn chằm chằm Mị Vũ đầy sát khí hỏi.

Nhìn thấy nữ tử này thì Mị Vũ nhận ra là người của Đan Tháp cùng theo đó dường như từng gặp ở đâu rồi.Rốt cuộc nàng cũng nhớ ra.

"Ai~zô~! Đây là vị tỷ tỷ bị ta đánh cho chạy như chuột đây mà~~!!".Mị Vũ giọng điệu cợt nhả chế giễu.

"Tiện nhân!!!"Diệp Lan tức giận quát lên rồi rút kiếm hướng thẳng vào cổ họng của Mị Vũ.

Nhưng đầu mũi kiếm đầy ác khí của Diệp Lan bị Trần Dương dùng hai ngón tay nhẹ nhàng chặn lại, linh khí từ thanh kiếm lan toả mạnh khắp một khu vực rộng lớn.

Mị Vũ đứng sau Trần Dương đáng thương với vẻ sợ hãi:"Công tử! Ngươi xem con ả kia định giết nô gia kìa. Người đã hứa là sẽ bảo vệ nô gia rồi đó!!".

Diệp Lan lúc này thu kiếm, lạnh giọng nói:"Các hạ là ai sao dám xía vào chuyện của ta?".

"Con lạy hai má! Hai má đánh nhau thì cũng phải xem tình hình xung quanh mà đánh. Nhìn xung quanh đi!!".Trần Dương chắp cái tay bái lạy hai nữ nhân này.

Quả nhiên hai cái người này là một ghánh nặng.

Nghe vậy, cả Mị Vũ lẫn Diệp Lan mới bắt đầu để ý nhanh chóng cảnh giác nhìn xung quanh. Quả nhiên có khí tức của nhiều yêu thú đang tiến đến và nhanh chóng bao vây tứ phía ba người.

Lũ quái thú này mình sư tử, đầu dê, đuôi rắn, dẫn đầu là một con yêu thú hình người, đầu heo, hình thể mập phệ nhìn trông rất kinh dị.

Lúc này, Mị Vũ thả ra Mị Hương phát tán khắp nơi. Trần Dương và Diệp Lan cũng nhanh chóng bịt mũi lại.

Mị Hương phát tán khiến cho lũ sư tử đầu rắn kia như bị mê hoặc, mê man trong mộng ảo, nằm khụy xuống.

Còn con hình người đầu lợn kia thét lên éc éc vô cùng chói tai rồi rút thanh rìu bên hông ra lao tới tấn công Mị Vũ.

Mị Vũ hơi có chút ngạc nhiên mỉm cười tránh né thanh rìu đang bổ tới kia một cách dễ dàng.

"Hoa Nữ Mị Nhân!!".Mị Vũ giọng nói khiêu gợi.

Xung quanh nàng bay ra vô số bông hoa rồi hướng thẳng con quái thú đầu heo kia mà tới.

Những bông hoa này vô cùng đặc biệt, có mị hương vô cùng kinh khủng, dính phải chắc chắn sẽ gặp bất lợi ngay.

Nhưng con quái vật đầu lợn kia tốc độ vung rìu khủng bố, chém nát toàn bộ số hoa lao về nó một cách nhanh chóng rồi tiếp tục tấn công Mị Vũ.

Diệp Lan và Trần Dương mau chóng lui ra sau quan sát trận chiến này.

Con quái vật đầu lợn tốc độ và sức mạnh vô cùng kinh khủng, giao thủ với Mị Vũ khiến cho khắp một khu vực rừng rộng lớn bị đánh tan nát từ chỗ này sang chỗ khác.

Con quái vật đầu lợn vung rìu lên chém thẳng về cổ Mị Vũ, đấu khí từ chiếc rìu toả ra vô cùng mạnh mẽ, chém ngang cổ Mị Vũ máu phun xối xả.

Nhưng Mị Vũ lúc này cười cười, tất cả chỉ là ảo ảnh do một đống con ngài màu hồng tạo ra. Còn Mị Vũ phía sau đã đứng ở trên trời, ánh sáng hồng từ hai ngón tay nàng tạo ra một thanh trường kiếm.

Nàng đưa thanh kiếm đó lên, thanh kiếm đó liền trở nên vô cùng to lớn, nhuộm hồng vùng trời núi Sơn hải này.

Hai tay nàng kết ấn. Linh khí càng lúc càng trở nên vô cùng khủng bố,sát khí hồng nhuận lan tràn chấn kinh tâm thần .

"Kiếm quyết của Ma Tình Tông!?".Diệp Lan lên tiếng.

Nàng nghe nói loại kiếm quyết này đã từng thuộc về một vị Nữ Đế thời thượng cổ,tại trong lần tranh đoạt tạo hoá ba mươi vạn năm trước đã rơi vào tay của Ma Tình Tông.

Uy lực có nó không gì sánh nổi,sát phạt chi khí cũng danh xưng đệ nhất,vang dội cổ kim tương lai.

Có thể nói,muốn phá được loại kiếm quyết này là chuyện bất khả thi, một khi có thể thi triển nhất định đồng ngang cảnh giới hoàn toàn quét ngang không đối thủ.

Phía dưới, con quái vật đầu lợn ngước lên thét dài rồi tụ yêu khí vào thanh rìu, sau đó chém ra một đạo kiếm khí hướng thẳng phía Mị Vũ lao đi với tốc độ khủng bố.

Phía trên trời, Mị Vũ vẫn đứng yên, sau đó có vô số các thanh kiếm nhỏ nhắn màu hồng tách ra từ thanh kiếm nàng tế ra, bắn thẳng về phía Trư quái.

Quang mang rực rỡ chói loá tuyệt luân,kiếm quyết vô thượng hoành không tái hiện vang dội cổ kim,không gì không giết đang toả ra sát khí vô lượng.

Đạo kiếm khí từ thanh rìu chém ra bị các thanh kiếm nhỏ hồng này nhẹ nhàng quét qua tan biến, vô số các thanh kiếm đó sát phạt qua Trư quái khiến nó thủng lỗ chỗ.

Tại đây lúc này,pháp tắc thiên địa không ngừng buông xuống chữa trị cho con quái vật này và nó đã giữ được mạng.

Vết thương của nó đang nhanh chóng hồi phục khiến Mị Vũ có chút kinh ngạc.

Tuy nhiên, đạo kiếm khí trên đầu Mị Vũ chưa tan hết, vẫn có rất nhiều kiếm nhỏ màu hồng lao đến Trư quái với tốc độ khủng bố, nó tuyệt sát cho con Trư quái này tan thành hư vô hình thần đều diệt hoàn toàn chết đi.

Dư chấn của cuộc tấn công của Mị Vũ đánh vỡ cả hai ngọn núi xung quanh. Đất rừng chỗ con Trư quái đã tan thành tro bụi kia đều tan nát thành một cái hố vô cùng to lớn.

Cả Trần Dương lẫn Diệp Lan đều vô cùng ngạc nhiên há hốc mồm nhìn cái hố đang toả ra uy năng bá đạo này. Không hổ là thiên tài đến từ Đại Tông.

Mị Vũ bay đến chỗ Trần Dương rồi cười cười mị hoặc nói:"Lân Trường Công Tử, lần sau huynh phải ra tay đó!!".

Trần Dương cũng cười trừ đáp:"Mau chóng ẩn khí tức và ăn cái quả này vào rồi di chuyển thôi!!".

Vừa nói hắn vừa đưa mấy quả kỳ lạ cho hai nữ tử.

Mị Vũ thì ăn luôn, còn Diệp Lan thì nghi ngờ nhưng vì có rất nhiều khí tức cường đại đang lao tới nên cũng đành chịu ăn vào.

Rồi cả ba cùng ẩn khí tức, chạy nhảy trong rừng hướng về phía có tia sáng chọc trời kia.

Ở các bên khác, rất nhiều các tu sĩ ở trên tinh cầu này bị Trư quái khắp nơi chém giết, máu huyết nhuộm đỏ khắp nơi, tiếng kêu cứu vang lên đầy trời.

Lại đến nơi khác càng là hung hiểm chết người đầm lầy ma quái lớn đến tựa như trời một dạng,căn bản không thể chạy thoát.Tu sĩ chết ở đây càng nhiều hơn.

Bẫy,độc,mê cung...đủ mọi loại kinh khủng chướng ngại đến bất khả thi vượt qua khiến ai nấy càng bất lực ngao ngán.

Chỉ còn lại vài ngàn thiên kiêu của các Đại Tông là còn sống mặc dù thương tích đầy mình.

Ở các phía đều đang hướng tới tia sáng chọc trời kia, đó chính là lối vào nơi truyền thừa của Đại Đế.

Truyện Chữ Hay