Nương Tử Nhà Ta Là Chư Thiên Đại Lão

chương 12: thành thiên tử

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 12: Thành Thiên Tử

Trên bầu trời lúc này, rất nhiều Thần Thông và sức mạnh vĩ lực trong Thiên Địa va chạm, lóe sáng cả vùng trời. Nó mang đến uy nghiêm bất khả xâm phạm,đại đạo pháp tắc càng là khủng bố.

Đây chính là Thiên Địa Chi Lực mà một tu sĩ khi đạt tới Đấu Vương có thể thức tỉnh được một trong.

Minh Lão trên trời hiện đang giao thủ với hai tên Ngụy Đấu Vương kia.

Lão muốn nhanh chóng kết thúc cái sự tình này nên liền thi triển Thần Thông của bản thân.Nếu cứ kéo dài thêm sợ rằng sẽ có biến khó lường.

Mi tâm nơi giữa thiên linh cái của lão từ từ loé sáng chói loá trên cao hiện ra một cái phù văn hình tròn, từ bên trong lao ra một trường mâu vàng óng .

Trường mâu vừa hiện, vô số tia sáng chói mắt lao ra, uy thế hết sức khủng khiếp. Pháp tắc từ nó toả ra mạnh đến không gì sánh nổi như muốn trấn sát hết thảy vạn vật.

Chỉ với khí tức của nó thôi mà đã như muốn làm thần hồn của người ta nổ tung thành tro tàn vậy.

"Mâu Quang Hoá Vương,không nghĩ lão gia hoả này cũng luyện thành rồi!!".Chung thống lĩnh nhìn lên trời khẽ nói.

Pháp môn này đối Nam Quốc tựa như bảo vật một dạng chỉ có thân tín bên cạnh Hoàng Đế người mới có đặc ân tu luyện.

Loại này thần thông từng ghi danh quá nhiều trận mạc nổi danh khắp Nam Quốc.Thậm chí còn có lời đồn nó đã từng trảm sát một vị Tôn Giả.

Minh Lão hai tay kết ấn rồi chỉ về phía mấy tên Ngụy Đấu Vương kia,miệng khẽ hô lớn:"Mâu Quang Hóa Vương, Đi!".

Trường mâu khi được lao ra thì lại dần trở nên to lớn vô cùng, phù văn đại đạo hiện hóa quanh thân mang theo khí tức sát phạt vô cùng khủng bố, khóa chặt hai tên Ngụy Đấu Vương.

Nó sát khí dâng trào,pháp lực cuồn cuộn như biển ầm ầm từ trên không trung mà hướng đối thủ trảm tới.

Thiên địa giờ đây nổ vang không ngớt tiếng rùng trên cao, pháp lực đáng sợ lan tỏa khắp đất trời.

Bên dưới du thuyền là một thành trì rộng lớn trải dài tới cuối chân trời, mọi người trong thành kinh hãi ngước lên, thấy một trường mâu to lớn đang lan tỏa ánh sáng chói mắt.

Nó lớn cùng mạnh đến nỗi khiến cả thành trì rộng lớn này tựa không khác gì sâu kiến đồng dạng,có thể bị thổi bay bất cứ lúc nào.

"Khai trận!!!"...

Hai tên Ngụy Đấu Vương bị trường mâu khóa chặt không có khả năng chạy khỏi một chiêu đáng sợ này, liền phải hợp lực.

Hai kẻ này nhanh chóng cùng chạm tay xuống nền hư không để rồi nhanh chóng hiện ra các phù văn đại đạo.

Vô số ký tự cổ ngữ kinh văn kỳ lạ tựa như ngục sáng đan xen không ngừng diễn hoá thành hình một cái trận pháp nào đó.

Ánh quang chói mắt hiển hiện bao bọc lấy hai người.Tế ra một cái trận pháp kỳ lạ bảo vệ lấy hai kẻ này bằng rất nhiều lớp phòng thủ vô hình.

Nhìn về phía giao thủ kia,Ngân Nguyệt Công Chúa bên trong tòa điện vẻ mặt khá là bất ngờ.

Ngân Ngọc công chúa cũng phải thốt lên:"Đó là trận pháp cổ đại,Hư Thực Thuẫn!!".

Cái trận pháp này theo như trí nhớ của Ngân Nguyệt thì nó có thể hấp thu và thậm chí là nuốt chửng lấy mọi loại sức mạnh siêu nhiên đồng dạng.

Một lớp không đủ thì nhiều lớp,nói chung rất là khó đối phó.Bọn kia có được loại này pháp trận quả nhiên lai lịch không đơn giản."Kẻ có thể tại bên trong Thành Thiên Tử biết được loại pháp trận này chỉ có vài người ham học hỏi...".Ngân Nguyệt trầm tư suy đoán đã nghĩ đến vài trường hợp.

Chỉ là nếu cái kia pháp trận có thể cản lại Thần Thông của Minh Lão thì lại là đề cao cái pháp trận quá.

"Với hai tên Ngụy Đấu Vương như các ngươi thì có thể phát huy ra được bao nhiêu uy lực của trận pháp đó chứ!!".Minh Lão cười lạnh nói.

Trường mâu óng ánh vàng kim khổng lồ mang theo uy thế tựa như Thần Phạt giáng xuống uy năng va chạm vào lớp phòng thủ vô hình kia.

Oanh!!!

Một tiếng đinh tai nhức óc vang lên, lực lượng khủng bố lan toả khiến cả thiên địa chao đảo, quỷ khóc thần gào, pháp lực từ cú va chạm tạo nên cơn cuồng phong rất là khủng khiếp.

Ở phía xa kia một khu chiến trường, Hoàng Lão và Tô Lão đã nhanh chóng đánh bại bốn tên Đấu Vương, chỉ còn lại hai tên này thôi.

Đáng lý hai người tính bắt bọn chúng để thẩm vấn nhưng những kẻ này lại ngay lập tức tự sát khiến toàn bộ manh mối coi như đứt đoạn a.

Rốt cuộc cả hai nhanh chóng dựng nên một pháp trận bao phủ lấy toàn bộ thành trì bên dưới tránh cho cái trận chiến kia gây ra thiệt hại nào cho những người vô tội.

Hai tên Ngụy Đấu Vương ở chỗ Minh Lão chấn động tâm hồn, liều mạng kết ấn, truyền pháp lực vào pháp trận trên không.

Hư Thực Thuẫn pháp trận nổi danh thiên hạ đệ nhất tiếp nạp lực lượng nay lại tại chỗ này không thể thu lấy cái kia thanh trường mâu lực lượng.

Vì đã phải quá lực để duy trì trận pháp khiến hai tên Ngụy Đấu Vương phải chảy máu thất khiếu,mặt mũi tái xanh.

Trên cao, Minh Lão dơ tay truyền pháp lực vào trường mâu khiến khí tức của nó lúc này hết sức hung hãn, đánh vỡ nhiều rất lớp phòng thủ vô hình.

Mỗi lần lớp vô hình phòng thủ tan vỡ là cả thiên địa lại được tắm mình bên trong một cái lực lượng an lành toàn thái.

Mỗi một giọt huyết dịch của một tên Ngụy Đấu Vương rơi xuống là cả một quá trình tẩm bổ cho thiên địa.

Cảnh tượng này thật sự chấn kinh lòng người.

Hai tên Ngụy Đấu Vương lúc này kinh hãi liều mạng chống đỡ nhưng cuối cùng tất cả chỉ là công sức vô ích.

Trường mâu của Minh Lão xuyên thủng qua trận pháp, mũi mâu to lớn bén nhọn hủy diệt hai tên Ngụy Đấu Vương kia thành tro tàn,hình thần đều diệt.

Trên thực tế, với sức mạnh của ba lão già Minh Lão, Hoàng Lão và Tô Lão, họ hoàn toàn có thể nhanh chóng giải quyết mấy tên Ngụy Đấu Vương này, nhưng bên dưới là thành trì rộng lớn và có nhiều người nên họ phải tiết chế.

Mũi mâu khổng lồ cắm thẳng xuống một ngọn núi khiến cả đại địa xung quanh ngàn vạn dặm rung chấn dữ dội,toàn bộ nứt nẻ toang hoác.

Sau đó,thanh trường mâu từ từ tan biến, Ba lão già cường giả cũng trở về chiến thuyền.

"Về thành!!".Ngân Nguyệt Công Chúa hạ lệnh tức tốc trở về Hoàng Thành.

Các binh lính giờ bắt đầu thu dọn chiến trường,đã có rất nhiều người bị thương nặng thậm chí có rất nhiều sinh mạng đã phải nằm xuống.

Trần Dương thở dài:"Thế giới này thật nguy hiểm, sau này không rõ còn có thứ gì khủng khiếp hơn nữa!!".

Hắn biết rõ khi còn tu luyện trên núi với Lân Đế nữ sư phụ, người đã giải thích cho hắn về các thế giới như thường.

Các thế giới song song vô hạn,các thế giới song hành với thế giới chủ,các thế giới ở các chiều không gian khác nhau,các chiều thời gian,các chiều vô hạn...

Lại đến cũng có vô số yêu thú khủng bố tồn tại.Bọn chúng cũng mạnh đến mức quái thai.

Hôm nay, hắn được chứng kiến Đấu Vương cường giả giao thủ với nhau, thực sự hủy thiên diệt địa.

Theo lời của Lân Đế, Đấu Vương đối với hắn từ giờ khi đạt tới cảnh giới này nếu có đụng độ phải tức tốc chạy ngay lập tức.

Điều này rõ ràng là cảnh giới này không đơn giản như cái tên gọi của nó.

"Để đạt tới cảnh giới tối cao sẽ mất bao lâu đây!!".Hắn cười cười đắng chát.

Trần Dương muốn nhanh chóng phục sinh lại cho phụ mẫu hai đời và cả đứa em gái kiếp trước nữa.

Nhưng hôm nay hắn rõ ràng là điều này thực sự sẽ lâu,lâu rất lâu nữa mới cơ may làm được.

Ngân Nguyệt Công Chúa bay xuống đáp tới trước thân hình hắn:"Sao thế? Không vui vì chiến tích huy hoàng của mình à, một Linh Sư cảnh giết ba cao thủ Bàn Nhược thật chấn động tâm thần a!!".

Vừa nói, nàng vừa vỗ tay tán thưởng đi đến. Xem chừng trông chờ người này thật có hy vọng.

Phía sau, Ngân Ngọc cũng nhảy xuống, cười tươi nói:"Lân Trường công tử thật là thiên tài tuyệt thế, hẳn là công tử đến từ một đại tông môn rồi!!".

"Dù gì ta cũng là chân truyền của một vị trưởng lão trong tông nên thực lực cũng kha khá!!".Trần Dương cười cười gãi đầu đáp vẻ rất bình thản.

Thế rồi cả ba lại mời nhau lên lầu dùng bữa.

Vừa đi lên lầu tòa điện ăn cơm, vừa nghĩ thầm. Rõ ràng một chuyện, tại sao Ngân Nguyệt công chúa lại muốn trao đổi điều kiện với mình.

Có lẽ từ chiều nay khi hắn cố ý nói với bốn người kia là đến từ một tông môn nào đó, đã được lão gia hoả ngồi cạnh và báo về cho Ngân Nguyệt.

Có lẽ cô ta nghĩ rằng mình thật là đến từ tông môn nào đó, nên muốn kéo mình vào nội đấu trong Hoàng Triều Nam Quốc.

Khi mình có gặp nguy hiểm buộc phải liên lạc với tông môn để ứng cứu, hợp lực với hoàng triều tiêu diệt kẻ thù. Nhưng đây chỉ là suy đoán phải chăng chủ quan của hắn phải cần thêm thông tin.

Hôm nay trao đổi điều kiện giúp Ngân Ngọc đoạt truyền thừa trong Đại Đế Bí Cảnh cũng chỉ là muốn một công đôi việc.

Mà cái kia lợi ích lấy cũng được mà không muốn cũng chả sao, có thể tăng thêm sát ý của kẻ giật dây kia với hắn.

Hẳn là chiến tranh giữa Nam Quốc và Đông Châu là do tên giật dây kia phía sau thúc đẩy ám sát Ngân Ngọc.Nhưng vì mục đích gì thì hắn không rõ, và thực tế là hắn cũng không có tông môn nào đứng sau cả.

Ngân Nguyệt cũng sẽ không vì cái thông tin sơ bộ này mà mù quáng tin tưởng mình là người của đại tông nào đó. Vậy mục đích ả nữ nhân này lợi dụng hắn là gì vẫn còn là bí ẩn.

Nghĩ tới đây, hắn cười cười. Lòng dạ đàn bà a,vào triều sẽ rõ.

Ba người, Ngân Nguyệt công chúa, Ngân Ngọc công chúa và hắn, cùng nhau dùng bữa tối.

Ngân Ngọc nàng ăn vô cùng ngon lành, có vẻ nàng mới chỉ 14 tuổi nên khá ham ăn,đã thế còn hay nghịch ngợm cùng bướng bỉnh nữa.

Ngân Nguyệt thì từ tốn dùng thức ăn, vẻ đẹp của nàng không tỳ vết. Đến cả dùng bữa mà cũng quý tộc như kia thật khiến Trần Dương có chút thở dài.

Hắn thật nghèo a.

Mà giờ Trần Dương một tên đực rựa lại ngồi cùng bàn với hai nữ tử, làm hắn có chút không thoải mái.

Người ngoài nếu nhìn vào còn thấy hai tỷ muội nhà này đang có thái độ biết ơn quá mức.

"Hôm nay chuyện công tử giúp đỡ ngăn chặn ba tên Bàn Nhược cao thủ ta nhất định sẽ đền đáp xứng đáng!!".Ngân Nguyệt lên tiếng cảm tạ cái này ân tình của Trần Dương đã ra tay hạ sát ba tên cao thủ Bàn Nhược.

Nếu không có hắn thì chắc chắn thương vong hôm nay sẽ cực kỳ thảm trọng tình huống.

Các binh sĩ vừa nãy ai cũng đi tới cúi đầu cảm tạ vô cùng biết ơn hắn.

Ngân Ngọc nói:"Thời buổi chiến loạn có thể nổ ra bất cứ lúc nào như này thật sự quá thảm khốc rồi!!".

Nàng nói với vẻ chả mấy quan tâm mà chỉ lo nhìn vào miếng thịt ngon của Ngân Nguyệt khiến Trần Dương thật không biết nói gì cho hợp.

Tất cả là tại ai.

Chiến thuyền sau khi di chuyển được lâu rất lâu rốt cuộc cũng đã đi đến Hoàng Thành Nam Quốc và nhanh chóng vào triều đình.

Hoàng Thành vô cùng rộng lớn, ngang với cả một dải ngân hà hoặc bé hơn đôi chút. Bên dưới chiến thuyền, vô số tòa nhà lớn bé cổ trang đẹp mắt, lồng đèn treo khắp nơi rực sáng cả thành trì.

Tại đây đa phần là Nhân tộc,số lượng sơ qua với độ trải dài này ít cũng phải so với ty tỷ ...là ít nhất theo tính toán của Trần Dương.

Chiến thuyền di chuyển, nửa đêm là đến trong cung triều đình.

Sau khi đến nơi chiến thuyền liền hạ xuống.

"Vậy đám lão già chúng ta xin được cáo lui trước,hôm nay đa tạ Lân Trường thiếu hiệp rồi!!".

Ba vị lão giả chào hai vị công chúa, cảm ơn Trần Dương rồi bay vào trong cung.

Ngân Nguyệt Công Chúa dẫn đường vào triều chính, có Đế Vương của Nam Quốc đang ngồi ngai tọa cùng các quân thần tại đó.

Ngân Ngọc rụt rè nắm tay Ngân Nguyệt rồi đi theo, hẳn là thấy tội lỗi.

Trần Dương vừa đi vừa chiêm ngưỡng cung thành nguy nga tráng lệ, rực sáng ánh đèn đẹp mắt này thâm tâm thấy nó đẹp quá đẹp a.

Hắn đang bị mê mẩn bởi sự hoành tráng của Hoàng Thành này.Tự nhủ sẽ có ngày bản thân gây dựng được cái này chỗ ở a.

Ngân Nguyệt một bên dẫn đường mỉm cười nói:"Lân Trường công tử không cần ngạc nhiên, bên trong còn nhiều thứ rộng lớn và đẹp mắt hơn nhiều!!".

Người phụ nữ này quả thật luôn đoán được ý nghĩ của hắn mỗi lúc Trần Dương ngẩn ra .

Trần Dương cười cười tiến vào đại điện triều chính. Trên cửa vào cung thành có ghi "Thành Thiên Tử".

Đúng, đây chính là triều đình trong Hoàng Thành Nam Quốc, Thành Thiên Tử, nơi mà hoàng gia và vua chúa ngự trị.

Trần Dương lúc này mặt không cảm xúc, đi cùng Ngân Nguyệt Công Chúa và Ngân Ngọc tiến vào đại điện triều chính trong Thành Thiên Tử.

Không thể không nói,cái danh của Thành này thật là sơ qua cảm giác đã thấy vô tận Đại hung nhân quả rồi .

Truyện Chữ Hay