Nương Tử Nhà Ta Là Chư Thiên Đại Lão

chương 9: rắc rối đã tới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 9: Rắc rối đã tới

Theo lời nói của cô gái nhỏ nhắn kia, các binh lính Nam Quốc nhanh chóng dẫn đường, và có rất nhiều những tu sĩ đi theo hộ tống nàng về Triều Đình.

Nam Quốc vô cùng rộng lớn, trải dài qua rất nhiều lục địa. Theo như Trần Dương hắn nghe được từ lão sư, có vẻ đây là Hạ Giới mà Hạ Giới có giới thì là Đại Địa, có giới thì là Tinh Không.

Nhưng đặc điểm chung là đều lớn ngang một vũ trụ. Ở Hạ Giới nơi hắn sống, khi ngước đầu lên đều có thể nhìn thấy vô tận tinh cầu tụ tập gọi chung là Tinh Hà.

Mặc dù có thể trong chúng rất gần so với Đại Địa bên dưới, nhưng đây lại là xa tận chân trời gần ngay trước mắt, chỉ có các Tông Sư cảnh mới có thể sinh tồn trên các Tinh Hà đó.

Mà Nam Quốc rộng lớn vô cùng, có cả một vị Hoàng Đế đã đạt tới Hạ Hoàng cảnh giới, cùng nghe nói có một vị lão tổ tông vẫn còn sống trấn thủ phía trên Tinh Hà phía trên Nam Quốc, dõi xuống nhìn chúng sinh trong quốc.

Đây chỉ là truyền thuyết, Trần Dương hắn cũng không quan tâm. Giờ hắn đang trên đường cùng bốn người mà hắn cứu được đi đến Hoàng Thành.

Hắn ngồi cùng bốn người bọn họ trên một chiến thuyền có thể bay trên không, làm hắn vô cùng thích thú.

Ngồi trên chiến thuyền, hắn cũng hỏi tên bốn người phía đối diện, thì họ cũng tiết lộ danh tính.

Hai nữ, một người tên Hoàng Yến và cô công chúa tên Ngân Ngọc.

Còn hai vị nam tử anh tuấn, một người tên Lâm Vũ, một người tên Lâm Thiên. Hai người là anh em ruột và có cảnh giới Linh Sư trung kỳ.

Lúc trước, hai người được mật lệnh đi thăm dò Bí Cảnh Đại Đế ở phía đông, cách Nam Thành cả vạn dặm (ở thế giới này vạn dặm là 1 triệu km) nằm giữa Nam Quốc và Đông Châu.

Khi chuẩn bị đi thì tiểu công chúa Ngân Ngọc cùng a hoàn Hoàng Yến của nàng nhất quyết bí mật đòi đi theo, còn đe doạ hai anh em này nếu không dẫn ra bên ngoài nhất định sẽ tìm cách phế chức tướng lĩnh của cha hai anh em này, khiến hai người bất đắc dĩ phải nghe theo.

"Vậy còn huynh đệ đây cao danh!?".Lâm Vũ nhìn qua Trần Dương hoà đồng hỏi.

"Ta tên Lân Trường, Võ Giả viên mãn!" .Trần Dương cười cười đáp.

Hắn biết rõ nguyên tắc khi một thân một mình bôn ba ở chốn xa lạ đó là không nên tiết lộ tên tuổi thật của bản thân, nhất là trên giang hồ tu sĩ chém giết nhau như cơm bữa này.

Nghe vậy, Ngân Ngọc công chúa cũng tươi cười đáp:"Lân Trường công tử, huynh là Võ Giả viên mãn mà đã mạnh như thế, không biết đến từ tông môn nào, có thể có quen với Nam Quốc đó?"

Trần Dương mỉm cười nói:"Ngân Ngọc công chúa quá đề cao ta rồi. Ta đúng là có xuất thân từ một tông môn nhưng không tiện tiết lộ, mong công chúa thông cảm!".

"Công tử thông cảm, ta chỉ tò mò thôi. Công tử không muốn trả lời cũng được,thành thật thứ lỗi!!".Ngân Ngọc bối rối nói khi nghe những lời này cảm thấy bản thân thật nhiều chuyện.Lâm Vũ một bên uống chút rượu lên tiếng:"Môn quy của tông môn mà, có ai mà không tuân thủ. Lân công tử, tối nay ta sẽ mời huynh đến một tửu lâu, không say không về!!".

Trần Dương nghe xong liền nói:"Lâm huynh có lòng nhưng...

Một bầu không khí im lặng ngượng ngùng bao trùm lấy xung quanh.Trần Dương nhận ra hắn không biết uống rượu a.

Lâm Vũ thấy vậy liền cười cười nói:"Lân huynh không biết uống rượu nhỉ?".

Người này nhận ra ngay nét mặt kia của Trần Dương rõ ràng là lộ rõ chưa bao giờ thử qua rượu ngon một dạng.

Lời vừa ra, Trần Dương hắn chỉ có quay mặt đi chỗ khác, nhẹ giọng đáp:"À... ừ, ta thật không biết uống rượu!".

Khi bốn người nghe xong, hai nữ đều tủm tỉm cười, còn Lâm Vũ và Lâm Thiên thì cười ha hả, khiến Trần Dương hắn thật không biết nói gì.

Ở cái tu tiên giới này tu sĩ không biết uống rượu thì thật là hiếm có khó mà thấy được a.Coi như thú vui hồng trần đều chưa trải.

"Lân Trường công tử thật là một hoàn mỹ nam nhân a!!".Ngân Ngọc che miệng khẽ cười nhìn người nam nhân này thấy thú vị làm sao.

Hoàng Yến bên cạnh đặt miếng bánh ngọt cho Trần Dương:"Lân Trường công tử thật sự rất ngầu đó, đâu như tên sâu rượu nào đó!".

Vừa nói, Hoàng Yến vừa liếc nhìn Lâm Vũ làm hắn có chút cười gượng.Hai người dường như có quan hệ yêu đương đối phương ánh nhìn rõ nét.

Trần Dương nghe xong bật cười.

Chỉ là...

Lúc này hắn cảm giác được trên du thuyền trên không này đang có vài con mắt theo dõi mình.

Hắn đã cảm nhận thấy điều này từ lúc vào trong thành rồi. Xem ra sự việc khá chắc là hắn đã đoán đúng.

Ngân Ngọc tiểu công chúa kia gặp nguy hiểm ắt có liên quan tới bọn người trong triều đình của nàng.

Việc nàng cùng trốn ra ngoài được và đi theo hai người Lâm Vũ, Lâm Thiên đến Bí Cảnh Đại Đế ở phía đông đã kỳ lạ rồi.

Mặc dù hắn chưa đến Nam Quốc bao giờ, nhưng dám chắc sẽ không có chuyện Ngân Ngọc đi ra ngoài mà có thể đi xa đến tận Bí Cảnh Đại Đế kia mà không bị binh lính hay các tu sĩ trong triều phát giác ngăn lại.

Hơn nữa, khả năng cao bốn người Lâm Vũ, Lâm Thiên cùng Ngân Ngọc, Hoàng Yến đều bị các tu sĩ thăm dò bí cảnh ở Đông Châu truy sát.

Các tu sĩ của các tông môn hay hoàng triều khi đi thăm dò bí cảnh hay nơi nào đó sẽ luôn đem theo thứ gì đó có thể ngay lập tức truyền tin về.

Ấy thế mà họ chạy về đến rìa Dị Thú Nam Sơn mà cũng không có cường giả Nam Quốc tiếp ứng. Hoặc có lẽ thứ truyền tin bất ngờ bị hỏng, cuối cùng bị yêu sư thú suýt chút ăn thịt.

Đám người hắn gặp trên đường tới rìa Dị Thú Nam Sơn khẳng định là bọn truy sát đám người Ngân Ngọc.

Hắn đoán khả năng cao Ngân Ngọc đang bị một tên hoàng tộc nào đó cố gắng giết chết, hẳn là trên người tiểu công chúa này có thứ gì đó khiến bọn chúng muốn cướp lấy hoặc diệt đi đây.

"Xem ra là nội đấu trong cung triều rồi. Khả năng cao bọn chúng sẽ không từ bỏ cho Ngân Ngọc dễ vậy đâu"

"Trong tối có lẽ sẽ có vài tên lính cảm tử xuất hiện trên đường trở về . À mà, xung quanh toàn những cao thủ Bàn Nhược cảnh dẫn đầu là một tên thủ lĩnh, có lẽ là Hoá Linh cảnh"

"Thậm chí còn có một lão già không rõ tu vi đang ngồi ngắm cảnh phía bên cạnh. Có thằng ngốc cũng biết là lão gia hoả này chắc chắn không đơn giản. Có lẽ là cường giả trong triều Nam Quốc, nhưng khẳng định trước khi về triều bọn lính cảm tử sẽ ra tay thôi!!".

Nghĩ vậy, hắn thở dài ngao ngán.Sắp tới sẽ phải mất công chiến đấu hoặc chạy trốn a.

"Mà tại sao mọi người bị yêu sư tha vào hang thế?".Trần Dương thuận mồm dò la tin tức tiếp.

Hắn cần thêm thông tin để suy luận nhằm tránh những rủi ro đẩy vào bản thân.

"Trên đường thăm dò bí cảnh, bọn tôi đã bị truy sát bởi bọn tu sĩ Đông Châu. Chúng tôi đã muốn truyền tin về cho thống soái ở trong triều nhưng lệnh bài truyền tin của chúng tôi bất ngờ bị hỏng, nên cuối cùng chạy vào Dị Thú Nam Sơn rồi chạy một mạch đến rìa khu sơn mạch dị thú đó nhưng bất ngờ bị yêu sư phục kích, nên..."

Lâm Vũ nắm chặt tay giải thích.

Trần Dương nghe xong cũng thông suốt. Xem ra yêu sư kia là muốn bảo vệ cho Ngân Ngọc, Và hắn cũng biết một chuyện là lệnh bài truyền tin của họ bất ngờ bị hỏng, khả năng cao là vì một trong hai người Lâm Thiên và Hoàng Yến rồi.

Cũng không loại trừ khả năng là Lâm Vũ.

"Có thể chạy một mạch qua Dị Thú Nam Sơn một cách kỳ lạ,Đây chính là thứ mà bọn muốn hãm hại tiểu công chúa sao!?".Trần Dương trầm tư suy nghĩ.

Những tu sĩ mà hắn gặp khi bay đến rìa Ma Thú Sơn Lâm quả nhiên là đám truy sát nhóm người này.

Dù sao bản thân cũng đã cứu họ và làm hỏng kế hoạch của chúng, nên khẳng định sẽ không để mình rời khỏi Nam Thành đâu.

Trần Dương ôm trán bất lực cố gắng ngồi trò chuyện vui vẻ với bốn người kia.

Ông lão ngồi bên cũng ngồi lại gần, trò chuyện cảm ơn Trần Dương vì đã cứu công chúa một mạng.

Không lâu sau đó, một chiến thuyền khổng lồ chứa cả một toà thành bay trên không đã bay song hành với chiến thuyền này.

Một nữ tử thân mặc áo bào trắng pha chút màu nâu, với hoa văn hình rồng tinh xảo, thân hình đầy đặn, dáng người thon thả, đôi chân dài quyến rũ, gương mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành, cầm trên tay một trường mâu rất khí thế, đi xuống khỏi chiến thuyền đang cất bước trên không.

Phía sau có hai vị lão già rất uy nghi đi theo sau bảo hộ.

Thấy được hình dáng quen thuộc,Ngân Ngọc liền mừng rỡ hô lên:"Tỷ tỷ!".

Thì ra nữ tử này chính là Đại công chúa trong triều Nam Quốc, thống lĩnh ngàn quân vạn mã. Khi Trần Dương còn ở thảo thôn, danh tiếng của nàng hắn cũng biết rõ, chiến tích của nàng vô cùng vang dội.

Cảnh giới nàng ta nghe đồn từ lâu đã là Hoá Linh cảnh, tên của nàng là Ngân Nguyệt công chúa.

Hắn lúc này nghĩ, có lẽ ông Hoàng Thượng kia vì đề phòng mà cho vị công chúa danh tiếng lẫy lừng đến đây trấn thủ. Mà như thế sẽ càng kích động bọn cảm tử trong tối thôi.

Ngân Nguyệt công chúa xoa đầu Ngân Ngọc và tất cả binh lính trên du thuyền cũng quỳ gối bái kiến, ngay cả lão già bí ẩn ngồi cạnh hắn từ nãy cũng vậy.

Ngân Nguyệt sau khi nghe Ngân Ngọc kể lại toàn bộ sự tình liền phất tay cho mọi binh lính đứng dậy, rồi quay sang nhìn Trần Dương .

"Lân Trường công tử, đa tạ công tử ra tay cứu giúp muội muội, Ta ân tình này nhất định sẽ khắc ghi trong lòng!!".Ngân Nguyệt thành kính nói.

Nghe vậy Trần Dương chỉ muốn nói với cô ta giúp bản thân cuốn gói khỏi nơi này liền không ai nợ ai.Nhưng...ai lại đi nói như thế.

"Chỉ vô tình đi lịch luyện và tình cờ cứu được tiểu công chúa thôi. Nhưng phần ân tình của công chúa, ta sẽ nhận vậy!!".Trần Dương thản nhiên nhận cái ân tình này.

Có kẻ nào ngu mà không nhận chứ,có khi còn được hậu tạ thêm cả đống linh thạch chứ chẳng chơi.

Nghe thấy lời này, tất cả người trên du thuyền đều há hốc mồm.Người này thật là tự nhiên quá a,bình thường phải là tại hạ không dám nhận sau đó chờ được trả ơn chứ.

Còn Ngân Nguyệt công chúa nghe xong liền bật cười.Người này đúng thật khá thú vị.

"Vậy mời công tử vào triều, một chuyến ở đó sẽ chiêu đãi công tử thật tốt!".Ngân Nguyệt mỉm cười đáp.

Trần Dương nghe vậy cũng hiểu ý, liền gật đầu cười cười.

Truyện Chữ Hay