Ta ở trên núi Phúc Lộc cũng được hơn hai tháng. Ngày ngày nhìn đoàn người trong quân doanh không đánh thì cũng là đá. Kỷ Uông dạo gần đây cũng bận rộn, không rảnh mà đeo theo ta như lúc trước. Bình thường ta thích nhất là đến tử lâu của Hồng Nương uống rượu giải sầu, hôm nay cũng không ngoại lệ.
- Hồng Nương! Cho ta hai vò Túy liên tửu.
Hồng Nương quả thật hơn ta năm tuổi nhưng bộ dáng lại như thiếu nữ đôi mươi. Nàng nghiêng đầu trách mắng.
- Lại uống?
Ta bĩu môi cho rằng nàng chính là sợ ta uống quỵch tiền rượu của nàng.
- Ngươi sợ ta uống không trả tiền hả, yên tâm đi nếu thiếu có thể tìm tới Kỷ nguyên soái trên đỉnh núi đòi. Hắn nhất định sẽ không keo kiệt trả cho ngươi.
Hồng Nương thở dài một hơi, cũng không có đi vào trong lấy rượu mà ngồi xuống bàn cùng ta nói chuyện.
- Hinh Hinh à hôm nay là sinh nhật Kỷ nguyên soái cô không tính đi dự hay sao?
Ta đột nhiên ngẩn ra, sau đó mới nhận thức được đầu óc mình mụ mị ra sao. Ngay cả sinh nhật thằng nhóc kia cũng không thể nhớ.
- Ta chính là không nhớ. Nhưng là trong quân doanh không phải còn có Tứ hoàng tử quen biết rộng rãi hay sao, không chừng còn có thể tổ chức lớn ấy chứ. Dù sao hắn cũng là thành phần mấu chốt mà.
- Vậy ngươi có nghĩ đến chuyện tặng quà?
Hồng Nương quả nhiên hóng chuyện náo nhiệt rất lanh lẹ. Nàng một chút cũng không cho ta nghỉ ngơi.
- Quà cáp cái gì ta chính là mua hai vò Túy liên tùy tiện đem về là được chứ gì. Thôi không nói nữa mau đem hai vò khác ra đây, ta còn muốn uống.
Hồng Nương trợn mắt hướng phía ta nổi giận.
- Uống cái gì mà uống cái đồ sâu rượu nhà ngươi. Hôm nay lão nương không cho ngươi uống.
Ta quả nhiên không biết vì cái gì bực tức liền đứng lên đập bàn.
- Mẹ kiếp không cho thì ta tự chính mình vào lấy không cần ngươi phép.
- Có tin ta đi báo quan phủ.
- À cứ báo đi, địa bàn đây là của thằng nhóc kia, nó sẽ không để ta bị bắt đâu.
-...
Dưới ánh nhìn bất lực của Hồng Nương ta liền hai tay cầm hai vò rượu đến cạn đáy. Cứ như thế cho đến khi ta uống đến vò thứ chín, thằng nhóc Kỷ Uông lại trốn khỏi tiệc sinh nhật chạy đến.
- Bối Hinh!
Mí mắt đã sớm không còn tự mình làm chủ, ta mắt nhắm mắt mở quay đầu nhìn Kỷ Uông. Hắn với ngày đó không khác biệt lắm.
- Nhóc con đến rồi đấy à? Đến đây làm gì?
Kỷ Uông bước đến gần khuôn mặt khó xử nhìn ta.
- Ta đến đón nàng!
Ta đột nhiên bật cười khanh khách sau đó hướng Hồng Nương vẫy vẫy tay
- Yêu nghiệt Hồng Nương bổn tôn đi đây.
Vừa nói xong bên trong đã truyền đến tiếng chửi mắng.
- Mẹ nó Bối Hinh ngươi tốt nhất đừng quay lại đây cho ta!!!!!
Ta nhìn Kỷ Uông sau đó đứng dậy tính trở về nhưng ngờ đâu bước chưa được bước nào thì đã lảo đảo muốn ngã sấp xuống, cũng may thằng nhóc Kỷ Uông nhanh tay đem ta trụ vững.
- Kỷ Uông cõng ta trở về đi.
Kỷ Uông cũng không có phản đối gì, trực tiếp ngồi xuống để ta bò lên lưng cõng đi. Dựa đầu lên lưng hắn làm ta suy nghĩ thật nhiều, tựa như sau này chúng ta một người chết trước thì không phải người còn lại rất cô đơn hay sao. Kỷ Uông so với Tịch Uông Kỷ trên tiên giới kia rất khác nhau. Kỷ Uông sẽ vì ta mà làm hết thảy nhưng Tịch Uông Kỷ thì không, tựa như Kỷ Uông sẽ vô pháp vô thiên để cho ta tùy ý sai bảo còn Tịch Uông Kỷ thì không, tỷ như Kỷ Uông sẽ không so đo với ta vài chuyện nhỏ nhặt còn Tịch Uông Kỷ thù dai thì có. Đến tột cùng hai người có phải là một hay không? Ta cũng không biết nữa, cũng không biết từ khi nào mình dựa dẫm vào hắn quá nhiều đến nỗi chính ta còn ngờ đến.
- Xin lỗi!
- Hửm?
Thằng nhóc này hôm nay lại phải thức ăn gì mà chủ động xin lỗi ta ấy nhỉ.
- Ta không viết Tứ hoàng tử vì ta tổ chức sinh nhật, ta biết nàng không thích ồn ào nên chạy đến đây. Xin lỗi! Lại để nàng một mình.
Ta cười lớn một hơi, khuôn mặt không biết chuột rút đến mức nào.
- Haha quả nhiên ngươi không còn là đứa trẻ lúc nào cũng đeo theo ta như ngày trước rồi, đủ lông đủ cánh, còn biết lo cho tỷ tỷ này đấy.
Kỷ Uông nghe được câu nói kia thì nhíu mày trầm mặc đến một lúc sau mới nói.
- Ta vẫn là ta. Còn nàng không phải là của ta tỷ tỷ.
Ta trợn tròn mắt, này ta chỉ nói chơi thôi. Ngươi tính đoạn tình đoạn nghĩa với ta thật à? Chúng ta cũng không ai nói gì cho đến khi đến trước cổng quân doanh.
- Kỷ nguyên soái không ở lại dự tiệc thì ra là đi đón tỷ tỷ à?
- Tứ hoàng tử có chuyện muốn gặp thần?
Tứ hoàng tử một thân lam y, đầu quấn ngọc trâm cười nhìn đến Kỷ Uông.
- Phải! Kỷ nguyên soái đưa Chu cô nương về trước đi, sau lại đến phòng bổn vương bàn chuyện.
- Được!
Kỷ Uông dẫn ta đến phòng của mình, hắn đắp chăn cho ta rồi nhìn một lát xong lại thở dài mở cửa đi ra.
Đáng lẽ ta tính tự mình thiếp đi tới sáng nhưng vừa nhắm mắt khoảng hai khắc liền nhớ ra mình chưa có đem quà tặng cho Kỷ Uông. Không phải ta không nhớ sinh nhật hắn mà là đã mua từ nửa tháng trước bỏ trong tủ mà quên mất. Lôi từ bàn trang điểm ra một cái hộp gỗ, bên trong là cây bút bằng ngọc, bên trên còn có khắc chữ Uông. Nhìn đi nhìn lại cảm thấy mình đây cũng quá hào phóng rồi. Ôm ngực miễn cho mình thổ huyết vì tiếc tiền. Ta lê từng bước chân đến phòng của Tứ hoàng tử. Vốn là đợi cho hai người đó nói chuyện xong mới tiến vào nhưng là vừa đến trước cửa đã nghe Tứ hoàng tử nói.
- Kỷ huynh, bổn vương thấy tuổi huynh cũng nên thành gia lập thất. Không bằng xem xét xem Anh Nhân con gái của Đồng quân sư cũng rất được.
- Nhưng ta có hôn ước với Bối Hinh.
- Kỷ Uông ngươi thật sự muốn lấy Chu cô nương làm vợ sao? Vẫn là nên tìm một cô gái nhu mì đoan trang mới hợp với ngươi.
Tứ hoàng tử lắc đầu cười khẽ.
- Chu cô nương tính cách quá thô bạo, nhan sắc lại không mấy nổi bật, còn một điều khiến ta e ngại chính là vết sẹo chữ nô bên tay trái của nàng. Sau này đánh đổ được Hoàng hậu, bổn vương liền phong ngươi làm Kỷ vương. Chức danh này cũng phải có một vương phi hiền lương mới được lòng thiên hạ. Còn về phần Chu cô nương bổn vương sẽ sắp xếp cho nàng mối hôn sự tốt.
Tim ta đột nhiên đập rất nhanh chờ đợi câu trả lời của Kỷ Uông nhưng là rất lâu rất lâu đến nỗi tim ta thắt lại cũng chưa nghe được câu trả lời rõ ràng từ hắn. Đến nước này ta quả thật không nhịn được nữa, đạp bay cửa phòng đi vào. Miệng cũng cười đến điên dại.
- Haha tốt, tốt lắm. Tứ hoàng tử ta đây quả thật không nhận nổi mối hôn sự tốt của ngài. Phải! Ta quả thật không bằng cái gì đó Anh Nhân nhưng ta cũng có tự trọng của chính mình. Ngài không cần một hai nói ta không xứng. Ta quả thật tính tình thô bạo nhưng trước sau ngay thẳng còn không bằng một số người lòng lang dạ sói.
Ta cảm nhận được chính mình xúc động đến mức nào. Nhìn lại trên tay còn cầm bút ngọc, bi phẫn đến cùng cực ta ném gãy luôn cây bút tính tặng cho Kỷ Uông. Chỉ khi nói xong liền không nói không rằng hướng phía chân núi bỏ đi. CMN ý đây là nói lão nương làm vướng chân hắn nên muốn đuổi cô nãi nãi đi đây mà. Được thôi! Muốn đi thì ta đi.
Cổng quân doanh đã ở trước mắt chỉ cần bước một bước là thoát khỏi chốn áp bách này rồi, quay đầu trở lại cũng không thấy bóng dáng Kỷ Uông đuổi theo. Thở dài một hơi, thôi vậy nếu ta đã không nỡ xuống tay giết hắn thì rời đi là cách tốt nhất.
Hôm nay trăng rất sáng nhưng là ta cũng không có tâm trạng để ngắm. Vừa đi vừa suy nghĩ nhưng ta chợt cảm thấy sau lưng mình có người đến. Vừa nhìn lại ta thấy được thằng nhóc Kỷ Uông hốt hoảng phóng đến.
Phập
Ta ngẩn người nhìn thanh kiếm bóng loáng xuyên thẳng qua ngực mình. Quả thật lúc này ta rất muốn chửi thề. Thất lễ! Ta vẫn là nên chửi một tiếng mụ nội nó! Một chút sức lực cũng không có ta ngã sóng xoài trên đất, đoán chắc tư thế cũng không đẹp mắt chút nào.
Kỷ Uông nhìn một màn trước mắt như muốn phát điên, chưởng lực bạo phát đánh bay tên thích khách trà trộn vào quân doanh khiến hắn chết không nhắm mắt.
- Bối Hinh! Bối Hinh! Đừng lo ta dẫn nàng đi tìm đại phu.
Giọng hắn run rẩy đến đáng thương. Lúc này ta chỉ có thể nhếch mép cười trừ.
- Tên nhóc nhà ngươi không cần phí công, lần này ta chỉ có thể chết mà thôi.
Kỷ Uông liều mạng lắc đầu, hắn cũng không hề nghe ta nói mà tiếp tục dẫn ta phi như bay về doanh trại. Ta cũng mặc cho hắn bồng đi nhưng ta lại tiếp tục nói tiếp
- Kỷ Uông, nếu ta chết rồi ngươi nhất định phải tự chăm sóc mình cho tốt.
- CÂM MIỆNG!
Đây là lần đầu tiên Kỷ Uông hướng ta lớn tiếng, thời gian của ta không còn nhiều, từ trên không trung đã thấy hắc bạch vô thường chờ sẵn.
- Kỷ Uông ngươi nên ước kiếp sau không gặp lại ta thì tốt hơn. Cũng đừng khiến ta vì ngươi đau lòng. Ít nhất hãy để ta yêu ngươi lần đầu tiên cũng như lần cuối...
Từ trên cao nhìn xuống, thằng nhóc Kỷ Uông kia quỳ dưới nền băng lạnh ngắt, khuôn mặt đờ đẩn ôm cái xác của ta lẩm bẩm
- Bối Hinh đừng bỏ ta đi có được không? Đừng bỏ ta...
- Đế cơ đã đến lúc phải đi rồi.
Hắc vô thường lên tiếng nhắc nhở. Ta thậm chí không biết vì sao rơi nước mắt, có lẽ gắn bó lâu rồi nên lúc này đi trước một bước chung quy là không nỡ.
《 Lời chia tay mới chỉ nói đây thôi thì thu đã đến,thoắt đây thôi mà hoa lại rơi.
Trong cửa sổ có bóng người đang ngồi ủ rũ,đêm khuya buồn lại càng cô đơn
Đoạn đường tình bây giờ chia đôi ngã,tình yêu nào rồi cũng phải chia ly
Cơn gió đông vô tình thổi đến làm cho bao kỷ niệm ngày hôm qua như bừng tỉnh lại.
Tình tan vỡ không chỉ có mình nàng rơi lệ mà còn có một thế giới nát tan
Bài ca li biệt đang hát vang trong gió vậy mà ta vẫn không nghe thấy gì
Chỉ có trong mộng ta mới thấy nước mắt ngàn năm trước
Ta rất muốn gặp lại nàng nhưng tình cảm trước kia cứ làm tim ta nhỏ máu trong mỗi giấc mộng dài
Bừng tỉnh dậy thì tất cả hoàn toan biến mất.
Giấc mộng kia như hàng ngàn sợi tóc vây quanh ta
Ánh sáng mặt trời như đang lu mờ đi kỉ niệm của quá khứ
Ta hãy hy vọng một chân trời mới vì nơi đó sẽ có ta tìm nàng, tìm lại gương mặt, tìm lại vẻ đẹp của nàng trong kí ức. 》