Đế hậu Mục Sở Chu ngồi trên phượng kỷ xoa xoa gân xanh trên trán. Chuyện này đối với một người trầm tĩnh như bà cũng khó thể chấp nhận được. Còn đang tính truyền ngôi lại cho đứa cháu gái kia thì lại nghe tin nàng cùng với Uông Kỷ vương thượng phát sinh cái loại quan hệ không hợp lễ tiết. Bà thật muốn một tay chỉ trời chửi đổng. CMN cái gia quyến toàn là nữ nhân bỏ nhà theo trai thì còn đâu mặt mũi của tổ tông nhà Thần tộc nữa.
Đang lúc bà kêu trời than đất thì Nguyệt Nô phi như bay vào điện, quần áo nhăn nhúm như vừa bị ai đó giày vò một phen. Nàng cũng không hành lễ một cái mà hét lớn.
- B-Bệ hạ! Không xong! Cấp bách!
Đế hậu nhíu mày nhìn Nguyệt Nô thở gấp nói không đầu không đuôi. Nha đầu này từ khi nào đã quên nguyên tắc trong cung rồi.
- Nguyệt Nô ngươi quên mất trong cung còn có quy củ hay sao. Hấp ta hấp tấp như vậy còn ra thể thống gì nữa.
- Bệ hạ chuyện trách phạt thần có thể dời lại hay không. Bây giờ Thiên hậu đang cùng Uông Kỷ vương thượng đánh đến long trời lở đất ngoài chuông Uông Đông kia kìa.
- Cái gì? Chuyện gì xảy ra?
Nguyệt Nô sợ đến rụt cả người.
- Thần cùng với Nguyệt Nha đang theo lệnh bệ hạ canh giữ bên ngoài chuông Uông Đông để Đế cơ bên trong bế quan. Nhưng mà Thiên hậu đột nhiên xông đến đòi phá chuông nói là muốn đánh chết Đế cơ, bọn thần không biết phải xử lí như thế nào đúng lúc Uông Kỷ vương thượng xuất hiện. Hai bên giằng qua giằng lại, một bên thì nhất quyết đòi hành hung Đế cơ, một bên thì nhất quyết bảo vệ Đế cơ. Kết quả xảy ra hỗn chiến, còn chưa hết. Ngay cả Phượng quân, Chiến thần, hộ vệ của vương thượng cũng tham chiến. Thần khó khăn lắm mới chạy ra được, bây giờ Nguyệt Nha sống hay chết thần cũng không rõ.
"... "
Đây là cái tình huống gì? Chuyện náo nhiệt nên kéo đến đoàn tụ?
- Đế hậu... trước khi thần đi hình như còn thấy... Đinh tiệp dư, Phiêu phi dẫn theo cả hậu cung đi đến...
RẦM
- KHỐN KHIẾP THEO TRẪM TỚI ĐÓ NGAY!
---------
- Phiêu Tề, cái đồ xà tinh nhà ngươi tới đây làm gì?
Nạp Lan Duệ nhìn thấy địch thủ truyền kiếp của mình thì máu nóng sôi trào.
Nam nhân mang huyền y ánh mắt đầy khiêu khích, căn bản không sợ thiên hạ thêm loạn.
- Nạp Lan Duệ chả phải đây là hoàng cung Thần tộc hay sao, ta thân là phi tử vì sao không được đi dạo quanh hoàng cung? Hay là ngươi sợ bệ hạ thấy vẻ đẹp của ta mà bỏ rơi ngươi?
Nạp Lan Duệ vừa đánh với Hạ Dĩ Khiêm vừa đấu võ mồm với cung tần mỹ nam trong cung, mà người dưới hắn một bậc là con yêu xà Phiêu Tề này chính là người mà hắn ghét nhất.
- Cái con mẹ nhà ngươi mới là thất sủng ấy. Hai tên hộ vệ kia qua đây thay ta đấu, để ta xuống đánh con xà tinh về nguyên hình nguyên dạng xem xem hắn còn dám vênh váo nữa hay không.
Nạp Lan Duệ vừa nói với Nhất Phong cùng Hắc Kỵ đứng ngơ ngác bên dưới xong thì trực tiếp cầm vũ khí công kích Phiêu Tề, lưỡi thương còn chưa đụng đến người thì đã bị một chưởng đánh bật ra ngoài.
- CÁC NGƯƠI LÀM LOẠN ĐỦ CHƯA HẢ????
Đế hậu Mục Sở Chu ánh mắt đầy sát ý nhìn mớ hỗn độn trước mắt mình. Một bên thì đám hậu cung bát nháo đứng xem chính kịch đấu đá cung đình, một bên thì giết giết chém chém. Thật khiến bà già này tức đến nghẹn lời.
Nạp Lan Duệ vừa thấy Đế hậu thì trường thương trên tay liền ném ra đằng sau, khuôn mặt đáng thương nhìn nàng.
- Chu Chu, Phiêu phi tính ăn hiếp ta!
Một đống người có mặt ở đó thật muốn phỉ nhổ trình độ mặt dày của Phượng quân. Đế hậu lúc này chẳng thèm để ý đến vẻ mặt của ai kia mà trực tiếp tiến đến chỗ Uông Kỷ vương thượng cùng Thiên hậu. Bà liếc nhìn Tịch Uông Kỷ dù đã thu liễm bớt linh lực nhưng vẫn có thể nhận ra vị trí hắn đứng vừa có thể thuận lợi bảo vệ chuông vừa có thể đánh trả bất cứ lúc nào. Nghĩ lại thì bà cũng nên xem xét về việc đem hắn gả cho Mễ Bối.
- Y Vũ con đây là tính trái lệnh của trẫm?
- Mẫu thần! Con của con làm sai con có quyền phạt. Lấy lí do gì không cho con phạt nó?
Thiên hậu bỉu môi tỏ vẻ khó chịu. Hay lắm! Dù sao bà cũng chỉ muốn thử tên tiểu tử thối này một chút, kết quả thì kéo cả một cái hậu cung đến.
- Mễ Bối là thái nữ kế tiếp của Thần tộc, việc quản giáo nó không phải chỉ riêng con. Ngay cả bà già này con cũng nghi ngờ?
- Đúng đúng!
Nạp Lan Duệ khi nảy bị ngó lơ không nhịn được mà lên tiếng. Vẫn là phu nhân của hắn nói hợp lẻ phải.
- Chàng đúng đúng cái gì! Nguyệt Nô dẫn đám oanh oanh yến yến ấy về hậu cung đi. Phiêu phi, Đinh tiệp dư ở lại. Còn về Phượng quân phạt hắn chép nữ nhi phép tắc lần, chép khi nào xong mới cho ăn cơm. Nếu để ta biết ai thay hắn chịu phạt thì cẩn thận cái mạng.
- Chu Chu!
- Đừng có được voi đòi tiên.
Nạp Lan Duệ nước mắt lưng tròng, ủy khuất mà phi như bay về điện. Chu Chu thật xấu xa! Hắn không thèm nói chuyện với nàng nữa.
Đế hậu sớm quen với tính trẻ con hay giận dỗi này của Nạp Lan Duệ rồi nên cảm thấy chuyện này không có gì đáng nghiêm trọng. Ưu tiên trước mắt là phải giải quyết chuyện của Mễ Bối đã.
- Vương thượng! Ngươi đã làm nên chuyện tày đình ảnh hưởng đến thể diện thần tộc bây giờ còn dám đến đây náo loạn?
Tịch Uông Kỷ bị đích thân Đế hậu chỉ trích không những không chối bỏ mà còn cúi người nhận lỗi.
- Tịch mỗ biết mình sai nên đến đây thỉnh tội. Chỉ xin Đế hậu thả Mễ Bối ra Tịch mỗ nguyện ý thay nàng chịu phạt.
Lão cha lúc này mới phẫn nộ thực sự, đem toàn bộ khí lực rống lớn.
- Mễ Bối cái con khỉ ấy. Bảo bối nhà ta là để cho tên tiểu tử nhà ngươi gọi hay sao, còn làm mặt giả nhân giả nghĩa có tin lão gia ta đánh ngươi nát thành đống thịt hay không?
- Khụ khụ...
Thiên hậu Mục Y Vũ nhìn lão chồng nhà mình tức giận quên mất cả hình tượng cao cao tại thượng, nước miếng bay như mưa phùn tháng ba thì đằng hắng nhằm đem hắn về trạng thái ban đầu.
Đế hậu ánh mắt nghiêm nghị như muốn nhìn thấu tâm Tịch Uông Kỷ.
- Ngoại tôn nữ của Thần tộc trước sau gì cũng phải thừa kế chức Thần đế nhưng chuyện thành ra như vậy, tội không thể tha.
Nói rồi Đế hậu hóa ra một con trùng nhỏ màu đỏ ra trên tay.
- Vương thượng nếu ngươi đồng ý chịu phạt thì có thể tự mình nuốt Thực tâm cổ này, ta đã trích máu của Mễ Bối ở đây, nếu người làm nàng đau khổ Thực tâm cổ sẽ cảm ứng từ từ bò đến tim ngươi mà cắn xé cho đến khi thất khiếu mà chết. Liệu ngươi có dám?
Hạ Dĩ Khiêm lặp tức hóa đá tại chỗ. Thực tâm cổ? Cái này có nghĩa là mẹ vợ tính đem tên nhãi này nạp vào hậu cung của bảo bối? Hắn run rẩy nhìn lão bà nhà mình, ánh mắt ủy khuất đến đáng thương.
- V-Vợ à! Chuyện này...
- Mẫu thần Thực tâm cổ có phải còn hơi nhẹ hay không? Nếu con nhớ không lầm thì cái Mộc U cốc của tên tiểu tử này có hồ Tuyết Liên cũng rất hữu dụng không bằng chúng ta lấy luôn chủ quyền đất ở đấy đi.
Phập
Bách Lí chiến thần như bị một dao gâm vào tim. Mẹ nó à ít ra nàng cũng phải bên vực cho bảo bối nhà chúng ta chứ.
Thiên hậu vừa nghe con gái mình góp ý thì liền nhận thấy mình có thiếu sót lớn.
- À! Vậy có thêm một điều kiện phiền vương thượng ngài giao quyền quản lí Mộc U cốc đây. Như vậy ta có thể sắp xếp cho ngươi cùng Mễ Bối hạ phàm.
- Được!
Tịch Uông Kỷ không chần chờ mà nuốt trọn Thực tâm cổ vào miệng.
Hắc Kỵ cùng Nhất Phong đồng loạt ôm ngực mà thổ huyết. Thần tộc đây là cả nhà thừa nước đục thả câu, muốn đoạt hết tài sản hồi môn của vương thượng nhà bọn hắn hay sao? Còn cả khi nào thì vương thượng nhà hắn lại trở nên dễ dãi như vậy, đây là do Đế cơ câu dẫn ngài ấy trước. Thật là không công tâm a~
Ầm
Đương lúc Đế hậu âm thầm tính toán có nên chuẩn bị ngày nghỉ đi đến Mộc U cốc vừa mới kiếm được về để nghỉ dưỡng hay không thì chuông Uông Đông ầm một tiếng vỡ vụn thành một cái lổ to ở bên mép.
- Khụ... khụ... ngạt chết ta!!
Từ trong khói bụi mù mịt, mỗ nữ chật vật leo ra khỏi đống đổ nát trước bao ánh mắt hóa đá.
Thiên hậu nhìn thấy cảnh tượng này còn phải giật mình. Nha đầu này như vậy mà có thể phá được pháp ấn ra ngoài?
- Mẹ?
Ta thật không thể ngờ chính mình tỉnh lại nơi xa lạ. Kí ức cuối cùng ta có thể nhớ được là cảnh tượng ta cùng với đại biến thái vật lộn với nhau trên giường, hơn nữa giấc mơ này thật quá sống động đến nỗi khi nhớ lại ta còn tự mình chảy máu mũi. Khụ! Có thể do chính ta tưởng tượng quá nhiều.
Nơi ta tỉnh lại hoàn toàn là một màu trắng xóa vô định, thậm chí đi mãi đi mãi vẫn không tìm được đích đến. Đến lúc ta hầu như phó mặt cho số phận thì Bích Lạc một lần nữa xuất hiện, lần này nàng không hề nói gì chỉ nhập vào thân xác của ta điểm nhẹ một cái liền phá ra một lỗ hỏng lớn thông ra bên ngoài.
- Mẹ! Làm sao mọi người lại đến đây đông đủ vậy?
Bốp
Lời vừa dứt lão mẹ một lần nữa đem đôi dép trị giá tệ ném vào khuôn mặt khả ái của ta rồi rống to.
- Cái đồ nghịch nữ. Xem hôm nay lão nương có đánh chết con hay không?
Ta vừa đau vừa tức, không quản hậu quả mà trực tiếp hướng lão mẹ nhe răng trợn mắt.
- Mục Y Vũ! Rút cuộc mẹ lượm con ở xó xỉnh nào, chỉ hỏi một câu liền hành hung con cái. Chúc mừng, mẹ nhất định là đạt chuẩn mẹ mìn của năm, anh em vỗ tay rơi lệ, sắp đoạt giải noben văn học " cách giày xéo con ghẻ đến khủng bố".
Thiên hậu cũng nghiến răng nghiến lợi, cởi cả chiếc dép còn lại cầm trên tay, rất không hình tượng chống nạnh, chửi đến hăng hái.
- Phải! Nha đầu thối như con đúng là không phải con gái ta, nhất định là bị đám y tá oanh oanh yến yến kia đánh tráo rồi. Con gái ta khi nào thì đần độn đến hết thuốc chữa, công lực thì không đủ xách dép cho người ta, đến cả não cũng bị thông cho một lổ lớn. Thử nói xem ta sinh ra người hay là khỉ? Nhất định là khỉ! Không! Là một con tinh tinh xổng chuồng.
Tịch Uông Kỷ nghe hai mẹ con người nói ta cãi liền lựa chọn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không quan tâm. Chỉ có Hạ Dĩ Khiêm đau khổ không nói nên lời.
- Vợ à..
- CÂM MIỆNG!
Hạ lão gia vừa chen lời thì liền nhận cái nạt đến hồn phách lên mây, không dám hó hé gì thêm. Chỉ có lão đại của lão đại nảy giờ kìm nén không bộc phát nhưng bây giờ cũng phải máu dồn lên não, đem cả một trường cung phía sau đánh sập. Cả hai mẹ con phía bên kia im bặt.
- Hai con đười ươi các ngươi cãi nhau xong chưa?
"..."
Đến bây giờ ta thật sự nghi ngờ đây là đặc tính của gen di truyền.