___Thánh Thiên học viện.___
Thánh Thiên học viện được chia là ban, ban Thiên Vân được gọi là ban thiên tài trong thiên tài, ban Thiên Vũ được gọi là ban của những người có thiên phú, ban Thiên Tâm được gọi là ban có tiềm năng, ban học viên có thiên phú tầm thường ở đây đa số là người dân có địa vị tầm tầm, và ban Thiên Du đây được gọi là ban đặc biệt, ban con ông cháu cha, thiên phú thấp lại đặt biệt hống hách, không coi ai ra gì coi thường nội quy trường học, mà Chiến Thiên Kỳ chính là học tại cái ban Thiên Du này.
"Ngốc tử! Ngốc tử! Có người muốn gặp ngươi kìa." Một nữ nhân trang điểm nồng đậm đi đến trước bàn Chiến Thiên Kỳ hất mặt nhìn hắn, khinh thường nói.
"Mẫu dạ xoa, cô như vậy là làm dọa bảo bảo của tôi đấy." Một nam tử tuấn tú bên cạnh chen vào một câu, tay không an phận vuốt vuốt lên tay Chiến Thiên Kỳ.
Chiến Thiên Kỳ mặt ngu ngơ nhìn nữ nhân được gọi là mẫu dạ xoa kia "Là mẫu thân ta sao?"
Mẫu dạ xoa nhe răng trừng mắt nhìn nam tử tuấn tú, một ngọn lửa bỗng dưng bốc lên đốt cháy một mảng tóc của nam tử tuấn tú, nam tử tuấn tú cũng đã quen thả ra một cái trị liệu, tóc lại phục hồi như cũ.
"Tên xấu xí, ngươi mẹ nó nói ai là mẫu dạ xoa? Có tin ta đốt chết nhà ngươi không?" Mẫu dạ xoa nghiến răng nghiến lợi nói.
"Hứ, bảo bảo nhà ta đang hỏi ngươi đấy, trả lời trước đi, lớp, trưởng, đại, nhân." Nam tử tuấn tú cười phiêu lãng nói.
"Hừ, là một cô nương xinh đẹp, nói là muốn gặp ngốc tử, có chuyện gấp."Mẫu dạ xoa hừ lạnh nói, sau đó quay người về lại chỗ của mình ngồi xuống.
Chiến Thiên Kỳ được nam tử tuấn tú dẫn ra ngoài, gặp người kia.
Mà người đến chính là Lục Vân - nô tì thân cận của Chiến Thiên Kỳ từ lúc còn nhỏ.
"Dì Lục Vân!" Chiến Thiên Kỳ vẻ mặt vui vẻ hô lên, nhanh chóng chạy qua.
"Bát Hoàng Tử." Lục Vân cung kính hô, sau đó ánh mắt có chút do dự, cuối cùng vẫn là nói ra.
"Bát hoàng tử, Tung Vân xảy ra thú triều, hoàng thượng đã cấm người ra vào, và chỉ để một tốp người có lực chiến tầm tầm đi vào tìm kiếm những người đang còn trong rừng rậm, mà người còn trong rừng rậm có hai đoàn người, một đoàn là gồm người do nhị hoàng tử dẫn đầu, một đoàn người còn lại... chính là Hoàng phi, ta nghe Hồng Chi vô tình nói ra, hôm qua không biết xảy ra chuyện gì, sáng hôm nay Hoàng Phi, có chút không khỏe, nên nấu rất nhiều thứ canh bổ." Lục Vân lời nhiều nhưng ý chỉ có một, Phượng Thanh Loan có thể đang gặp nguy hiểm, có nên cứu hay không?
Lục Vân là một trong số những người biết Chiến Thiên Kỳ là giả ngốc, nàng thấy Hoàng Phi đối với Bát hoàng tử rất là tốt, nàng rất có hảo cảm với vị Hoàng Phi này.
Chiến Thiên Kỳ nghe xong trong lòng trầm xuống, nhưng vẻ bên ngoài thì cực kỳ kinh ngạc "Thật sao? Vậy không phải nương tử đang gặp nguy sao? Ta muốn đi cứu cứu nương tử!"
Chiến Thiên Kỳ nói xong liền vẻ mặt hấp tấp lo lắng chạy đi, Lục Vân thấy vậy liền thở phào một cái, lo lắng chạy theo.
"Chật... có sắc quên hữu." Nam tử tuấn tú lẩm bẩm nói, sau đó đi về lớp.
Trở về lại với Hồng Chi sau khi biết được tin tức có thú triều ở Tung Vân, nàng cực kỳ nhanh chóng chạy đến trước núi Tung Vân, muốn xông vào nhưng lại bị cấm vệ quân cản lại, cực kỳ lo lắng mà đi tới đi lui, trong lòng không ngừng hối hận, tại sao lại không ở cùng với chủ tử vào lúc này cơ chứ? Nếu chủ tử xảy ra chuyện nàng phải biết làm sao mà ăn nói với Phượng Cửu Thiên bây giờ?
"Bát hoàng tử." Cấm vệ quân đồng loạt hô lên.
Hồng Chi bỗng quay người lại, thấy người đến chính là Chiến Thiên Kỳ thì khẽ nhíu mày lại, tại sao Bát hoàng tử lại đến đây? Ánh mắt nhìn đến người phía sau Chiến Thiên Kỳ là Lục Vân thì hiểu ra, là Lục Vân báo đi, nhưng mà, chuyện này nếu để chủ tử biết, e rằng có chút khó nói, dù sao chủ tử luôn bảo hộ Bát hoàng tử như hộ ngọc, không muốn Bát hoàng tử gặp cái gì nguy hại cả.
"Nương... nương tử đâu?" Chiến Thiên Kỳ vẻ mặt hoảng hốt, và lo lắng nhìn Hồng Chi.
"Chủ tử, đang... kiếm sủng vật cho điện hạ vui đùa, ngài đừng lo lắng quá, chẳng lâu nữa chủ tử sẽ ra ngoài mà thôi, ngài nên trở về nghỉ ngơi thật tốt, nếu không điện hạ sẽ giận." Hồng Chi cắn răng nhịn xuống lo lắng, vẻ mặt tươi cười nhìn Chiến Thiên Kỳ, bình tĩnh nói.
"Thật sao? Nương tử muốn kiếm sủng vật cho ta vui đùa?" Chiến Thiên Kỳ vẻ mặt nghi hoặc hỏi, trong lòng không ngừng trầm xuống, tay được giấu trong tay áo cũng đã xiết chặc lại.
"Thật." Hồng Chi gật đầu vẻ mặt chắc chắn nói, sau đó đưa mắt nhìn Lục Vân, ám chỉ cho nàng ta, nhanh chóng đưa Chiến Thiên Kỳ trở về.
"Vậy... ta sẽ ở đây đợi nương tử." Chiến Thiên Kỳ vẻ mặt đắn đo nói, sau đó chọn một chỗ ngồi xuống.
Hồng Chi cắn răng, cuối cùng vẫn đồng ý.
___Vân Lăng___
Phượng Thanh Loan cả người nhuộm đầy máu, là máu của bản thân hay là máu của ma thú, nàng cũng chẳng còn có sức mà phân biệt nữa, trước mắt nàng chỉ muốn tìm một nơi trốn đi, để dưỡng sức, nàng bây giờ đã sắp chịu đựng không nổi nữa rồi, ma thú số lượng quá nhiều đặc biệt là đa số điều ở trạng thái điên cuồng sức chiến tăng vọt, dù nàng có mạnh đến mức nào cũng chẳng có thể đấu lại hết.
Rất nhanh nàng liền tìm được một cái hang động để ẩn trú, nhưng không ngờ ở nơi này lại còn có một đám người khoảng người, trong đó có nữ và nam.
Nàng xuất hiện làm cho đám người kia cảnh giác, nhưng mà rất nhanh liền có người nhận ra nàng.
"Đây không phải là Thập Cửu công chúa Phượng Quốc sao?"