"Thập Cửu công chúa?" Âm thanh nam nhân lại một lần nữa từ tính vang lên, không một chút tức giận nào khi Phượng Thanh Loan không thèm để ý đến hắn.
Phượng Thanh Loan nâng mắt lên nhìn hắn, ánh mắt lạnh băng không một chút tình cảm, tựa như trước mắt nàng chính là một mảnh hư không, nếu như không biết rõ, người ta sẽ còn tưởng nàng là người mù.
"Vô nghĩa." Phượng Thanh Loan lạnh lùng nói.
Người đang nói với nàng chính là Vân Lương vương gia, hắn ngồi ở phía đối diện nàng, rõ ràng, với thực lực hiện tại của hắn, hắn đã dễ dàng phát hiện ra nàng thực lực.
Theo như nàng biết, Chiến Vân Lương này chính là chiến thần vương gia đâu, thực lực nhưng là Hoàng Giả nhất giai, mạnh hơn nàng đến giai mà không nhìn ra nàng hiện tại thực lực đúng là quá phế rồi. Nàng hiện tại vừa thăng lên Vương Giả nhất giai khoảng vài ngày trước tại Hoa Thành, nàng bỗng cảm thấy, bản thân thăng cấp sao lại như vậy nhanh đâu? Rõ ràng lúc vừa mới xuyên qua là Thánh Linh Sư nhị giai a.
Nhanh như vậy, nàng không để ý đến mới là lạ, quá kỳ quái.
"Thập Cửu Công Chúa, trả lời như vậy với trưởng bối, e là hơi vô lễ thì phải." Chiến Vân Lương cười híp mắt nói, hắn thân phận nếu lấy ra mà nói, thì chính là cữu cữu trên danh nghĩa của Chiến Thiên Kỳ.
"Chính là ta với Thiên Kỳ chưa cử hành hôn ước, ta vẫn là công chúa Phượng Quốc, quy theo thân phận, ta như vậy trả lời ngươi là sai sao?" Phượng Thanh Loan không biểu tình nói.
"Công chúa không như trong lời đồn nhỉ?" Mộc Dương Hạ cười tà tà nói, ánh mắt lóe lên tia hứng thú.
"Đồn chỉ là đồn, sự thật chính là sự thật, ai quy định lời đồn luôn luôn phải chính xác đâu? Mộc công tử nghĩ sao?" Phượng Thanh Loan ánh mắt chuyển đến trên người Mộc Dương Hạ lạnh nhạt nói.
"Chính là, lời đồn về ta là thiên tài chính là sự thật a." Mộc Dương Hạ cười nói.
"Mộc công tử thấy nó chính xác chính là chính xác, thấy nó sai thì nó chính là sai." Phượng Thanh Loan nhấp một chút rượu rồi nói.
"Ha ha ha, không sai! Câu trả lời của ta chính là như vậy, công chúa thấy ta là thiên tài sao?" Mộc Dương Hạ cười vui vẻ nói.
"Ân." Phượng Thanh Loan nhàn nhạt đáp.
Ta thật ra so với ngươi càng thiên tài đâu.
"Nương tử, nương tử, vậy ta đâu?" Chiến Thiên Kỳ hưng phấn lên tiếng nói, ánh mắt lấp lánh như sao nhìn Phượng Thanh Loan.
"A Kỳ sao? A Kỳ là ta tâm can nha." Phượng Thanh Loan hiếm hoi mỉm cười kiêu ngạo nói.
"Nương tử cũng là A Kỳ tâm can nha." Chiến Thiên Kỳ cực kỳ vui vẻ nói, hướng về Phượng Thanh Loan má hôn một cái, bày tỏ bản thân cảm xúc vui sướng cực kỳ.
Phượng Thanh Loan tim đập thình thịch nhảy loạn lên, nàng không thể khống chế được cảm xúc của bản thân...
"Đủ rồi! Hai người các ngươi có biết cái gì là mặt mũi không? Trước mặt chư dân thiên hạ mà còn dám làm chuyện mất mặt như vậy, hai người các ngươi chẳng khác gì kỹ nữ và nam hoa là bao nhiêu!" Âm thanh tức giận của một nữ nhân vang lên, mọi người không khỏi cùng lúc quay về phía người phát ra lời nói nói đúng chỗ tâm ngứa của bọn họ, ánh mắt có một chút kính nể.
Nam hoa: trai bao.
Mà người nói là con gái của Tân thượng thư, dung mạo thanh tú, cả người gọn gàng, một thân hoàng y, cả người tỏa ra khí thế kiêu ngạo, kiêu căng, có thể xem ra được ngày thường nàng được sủng đến vô tắc vô thiên, không thèm xem người khác ra gì.
Nhưng mà Tân Mỹ Mỹ này thường ngày xem như cũng không làm ra chuyện gì kinh thiên động địa cả, nhưng hôm nay tại sao lá gan lại bạo như vậy a? Chẳng lẽ là say rồi?
"Ngươi! Không cho phép mắng nương tử!" Chiến Thiên Kỳ tức giận đứng lên chỉ tay về phía Tân Mỹ Mỹ hậm hực nói.
"Hừ! Ta nói sai sao? Hai người các ngươi một nam một nữ chưa có hôn lễ liền là như vậy, các ngươi còn có mặt mũi mà cãi lại sao?" Tân Mỹ Mỹ hừ lạnh nói.
"Ngươi!" Chiến Thiên Kỳ tức giận muốn đi qua đánh nhau với Tân Mỹ Mỹ thì tay bị kéo lại, cả người rơi vào lòng ngực Phượng Thanh Loan.
"Bọn ta như thế nào, liên quan đến Tân tiểu thư sao? Tiểu thư lấy thân phận và tư cách gì để nói bọn ta đây? Chẳng lẽ tiểu thư vì bản thân chưa có hôn ước nên nghe tị hay là bởi vì người đây là không thích bọn ta, muốn cho bọn ta mất đi thanh danh, người đời phỉ báng? Hoặc là... tiểu thư đây là muốn khích bác ly gián, làm cho phụ thân chán ghét A Kỳ, sau đó không để ý đến A Kỳ, rồi ngươi sẽ ngày ngày đều sẽ đến ức hiếp A Kỳ? Hay là còn có âm mưu nào khác đây?" Phượng Thanh Loan lạnh giọng nói. Mỗi câu, mỗi chữ, điều khiến cho lòng người ta cảm thấy lạnh lẽo vô tận.
Tân Mỹ Mỹ sợ hãi lùi ra về phía sau, mỗi một câu của Phượng Thanh Loan điều gắn lên người nàng tội danh có thể khiến cho nàng mất đầu, không! Nghiêm trọng hơn chính là gia tộc nàng sẽ bị liên lụy!
Người ở đây không khỏi âm thầm lau mồ hôi, vị này công chúa thật cũng không phải là dạng người dễ chơi.
Cái khí thế này, căn bản chẳng thua gì một bậc đế vương có được không???
"Lại nói, ta cùng với hắn thân phận gì chẳng lẽ người ở đây còn không rõ sao? Hắn trước sau gì cũng là người của ta, sự việc đã được định ra, ta và hắn ân ái là điều hiển nhiên, chẳng lẽ ngươi bảo ta nên xa lánh ghét bỏ hắn? Sau đó hành hạ sỉ nhục hắn? Người không hiểu còn tưởng là ta độc ác nữa đấy, nhưng sự thật, chính là ngươi muốn hai nước xảy ra chiến tranh?" Phượng Thanh Loan nói tiếp.
Tân Mỹ Mỹ sợ hãi trực tiếp ngã lui về phía sau, ánh mắt hoảng loạn nhìn về phía góc tối nữ nhân.
"Công chúa nghĩ nhiều rồi, ta nữ nhi chỉ là không rõ sự tình mới loạn nói, xin công chúa thứ lỗi cho." Tân thừa tướng mặt lạnh đứng lên, không cảm xúc hướng Phượng Thanh Loan nói.
"Nga... muốn ta tha lỗi cũng được, nghe nói Tân thừa tướng ở phía Bạch Hỏa thành có rất nhiều mảnh đất và cửa hàng buôn bán đâu." Phượng Thanh Loan hướng Tân thừa tướng lạnh nhạt nói, như ý đã rõ.
Nàng chính là toàn bộ tài sản của Tân gia tại Bạch Hỏa thành!