“Đại nhân?” Tề Phỉ Dương nhìn An Dật Nhiên âm thầm mất hồn, cũng không phải lần đầu tiên đại nhân đụng phải án nghi nan. Nhưng lần đầu tiên, hắn mơ hồ cảm thấy chuỵen tối ngày hôm qua, khó giải quyết khác thường với An Dật Nhiên.
“Phỉ Dương. Ông nội không sao chứ.”
“Lão thái gia không có việc gì, chỉ có điều liều lượng thuốc mê rất nặng, phải chờ tới giời Thìn mới có thể tỉnh lại.”
“Ừ.” Nàng đang đáp lời, đã vào điện Đức Chính, “An Dật Nhiên tham kiến Hoàng thượng, ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Ái khanh đứng dậy đi.” Thần sắc Thanh Thái đế mệt mỏi, trong giọng nói cũng lộ vẻ phiền não, nhưng đối với An Dật Nhiên vẫn hiền hòa.
“Hoàng thượng?” An Dật Nhiên cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt.
“Chuyện đêm qua, chắc hẳn ái khanh đã biết.”
“Vâng.”
“Ái khanh có suy nghĩ gì?”
“Hung thủ không phải là người của Long Vương gia, càng không phải là người của Hoàng thượng. Nhưng ý đồ sau lưng của người này rất rõ ràng, ly gián Tây Hạ và Tấn Bình ta, châm ngòi tình cảm giữa Hoang thượng và Long Vương gia.”
“Còn gì nữa không?” Thanh Thái đế nhấp ngụm nước trà, gật đầu đồng ý, nhưng nhìn dáng vẻ không phải hết sức hài lòng với đáp án này.
“Thần nói thật, mong Hoàng thượng thứ tội.” An Dật Nhiên quỳ xuống cáo lỗi.
“Nói.” Thanh Thái đế ra hiệu Diệp công công lqd bưng ly trà đi, tựa vào long ỷ, nhắm mắt.
Lúc này An Dật Nhiên mới ngẩng đầu nhìn: “Đêmqua lúc Túy Xuân lâu gặp chuyện không may, An Dật Nhiên đang ở trên nóc nhà, nghe được hung thủ ám sát, chỉ có điều không kịp đến cứu giúp, mong Hoàng thượng thứ tội.”
Thanh Thái đế nhắm hai mắt, trầm mặc hồi lâu mới gõ bàn từng chập: “Phá án, chuộc tội.”
“Thần, lĩnh chỉ.” An Dật Nhiên đã sớm biết kết quả này, bốn chữ lời ít mà ý nhiều, nhưng đây vốn là việc nàng nên làm, cũng không thể nói chuộc tội.
“Sau đó ngươi thấy cái gì?” Đột nhiên Thanh Thái đế mở mắt, An Dật Nhiên bị sợ vộ vàng dời ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào.
“Thần không thấy hung thủ, không bao lâu Kinh Triệu Duẫn và đại sứ Tây Hạ tới. Có người trông coi, thần lập tức trở về phủ, sau đó ý chỉ của Hoàng thượng đã xuống.”
Thanh Thái đế nhìn lông mi nàng chớp chớp, đột nhiên cười vang, cười khiến An Dật Nhiên sợ hãi trong lòng: “Ngươi không đi Long Vương phủ nhìn xem?”
“Thần…” An Dật Nhiên vốn định đi, nhưng bị Lăng Tri Ẩn kéo dài thời gian, nói không đi cũng không phải bình thường, nhưng nàng cũng không thể nói chuyện về Lăng Tri Ẩn ra.
“Thôi, ngươi lui xuống đi.” Giọng Thành Thái đế càng tỏ vẻ mệt mỏi, vẫy lui nàng.
An Dật Nhiên vội cáo lui, nhưng khi nàng đi đến cửa điện lại nghe thấy hắn nói: “Thật sự làm trẫm quá thất vọng.”
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Ngươi có nghe nói không, nghe nói tối hôm qua con trai đại sứ Tây Hạ chết ở Túy Xuân lâu rồi.”
“Sao lại không nghe nói, có gã sai vặt Túy Xuân lâu nói, tình trạng chết rất thảm đó.”
An Dật Nhiên đi qua chợ, nghe thấy dân chúng nghị luận ầm ĩ.
“Có người nói, hung thủ do Long Vươn gia phái đi, cũng có người nói, trên thực tế là…”
“Hừ. Ngươi không muốn sống nữa.” Những người bên cạnh vội vàng che miệng người đó lại, tránh khỏi họa sát thân.
Trái lại tốc độ người sau lưng rất nhanh, đã truyền tin tức ra, cho dù giả dân chúng truyền tin tức đi, nàng cũng phải nhanh chóng phá án.
“Đó không phải bổ thần đại nhân so?” A Hoa mua thức ăn ở bên kia cao giọng nói.
“Đúng vậy đúng vậy, nhìn phương hướng mới từ trong cung ra đấy. Có bổ thần đại nhân ở đây, vụ án này khẳng định có thể phá rất nhanh.”
Tất cả những người ở bên cạnh đều cung kính nhìn nàng, trong mắt mang theo tin tưởng không thể phủ nhận.
An Dật Nhiên nghe lời này, càng cảm thấy áp lực rất lớn. Quá trình giết người tối qua đã hoàn toàn rơi vào trong tai nàng, thật ra vụ án rất dễ dàng phá, nàng cũng đã sớm biết hung thủ là người nào. Chỉ có điều rất khó bắt được người sau lưng, hơn nữa nàng muốn nhổ cỏ tận gốc càng khó khăn, đây mới là chỗ Hoàng thượng làm khó nàng.
“Đại nhân cẩn thận.” Tề Phỉ Dương dieendaanleequúydonn có thể cảm nhận lòng đại nhân không yên, vội đi đến bên người đại nhân ngăn xe ngựa suýt nữa xông tới. Con ngựa bị kinh sợ cào móng, người điều khiển phải dùng hết sức mới kéo lại được.
“Ngươi còn muốn sống không! Ngay cả xe ngựa của công tử nhà ta cũng dám đụng!” Phu xe hung hăng quất một roi về phía bọn họ.
Lúc này An Dật Nhiên đã khôi phục tinh thần, trong lòng rất phiền muộn, hung ác bắt lấy roi ra sức kéo lại, phu xe kia bị kéo ngã, đỡ lấy cánh tay trái khổ sở gào lên.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Rốt cuộc người trong xe ngựa đã cảm giác có gì không đúng, vén rèm lên lộ ra nửa người.
An Dật Nhiên nghe hắn nói chuyện mặc dù giọng Tấn Bình tiêu chuẩn, nhưng nhả chữ phải cố hết sức, lập tức quan sát tỉ mỉ. Quần áo trên người hắn không phải đặc biệt, mà là trang phục thương nhân bình thường, đường cong gương mặt ở ngoài cổ áo màu vàng sáng làm nổi bật có vẻ cường tráng khác thường, chỉ có điều ánh mắt đặc biệt của hắn nói cho nàng biết hắn không phải con dân Tấn Bình.
“Công tử.” Xa phu khó khăn đứng dậy từ dưới đất, run rẩy đứng bên cạnh hắn, bởi vì đau đớn mà trên mặt mồ hôi rơi như mưa.
“Phu xe tại hạ đụng phải các vị, là lỗi của tại hạ, nhưng hắn đã bị trừng phạt, tại hạ cần đưa hắn tới đại phu, cáo từ.” Người nọ gọi ra một người khác ở trong xe, cũng không để ý tới cách nghĩ của hai người An Dật Nhiên đã điều khiển xe ngựa đi.
“Người này rất kỳ quái.” Tề Phỉ Dương thầm thở dài.
“Ngươi đi theo sau, tra lai lịch người này một chút. Nhưng mà…”
“Vâng.” Tề Phỉ Dương đã sớm có ý tưởng này, lệnh của An Dật Nhiên đúng ý hắn, không đợi An Dật Nhiên nói hết đã đuổi theo hướng xe ngựa.
An Dật Nhiên âm thầm lắc đầu, thừa dịp người khác tản đi nhanh chóng vào một ngõ hẻm, nhảy lên nóc đi, đi về phía đông.
Trên người nữ nhân kia có một đóa hoa sen màu đỏ.
Phía đông thành Đông, phủ đệ lộng lẫy xa họa xếp thành một hàng, mái cong vểnh lên, san sát nối tiếp nhau, hoa yêu kiều hơn người, ngay cả gió thổi cũng khiến cho người say khướt Nhưng sự việc đêm qua chắc đã truyền đến nơi này, nàng chỉ nhìn lướt qua đã thấy l.q,d trong làn sóng bình tĩnh. Hoàng thượng thánh minh, biết việc này không phải do Long Vương gia gây nên, mà Long Vương gia cũng không ngu xuẩn đến mức hoài nghi Hoàng thượng, nhưng mà người nhiều chuyện lại dựa vào đó mà chỉ trích một trận.
Nàng vừa đến hậu viện Long Vương gia, đã thấy đội ám vệ canh phòng đến cực hạn, nếu không phải quan hệ giữa nàng và Long Vương gia không hề bình thường, chỉ sợ bây giờ đã rơi đầu.
“Nếu đã đến, tại sao lại ở chỗ đó nhìn, chẳng lẽ bổ thần đại nhân cũng bo bo giữ mình?”
An Dật Nhiên nghe, khẽ mỉm cười: “Vương gia thật có nhã hứng, hiện giờ đã đến mức này còn có tâm tình uống rượu.”
“Say những khi ta đắc ý…”
“Vương gia, Lục Châu cô nương đâu?” An Dật Nhiên cắt đứt lời nói khẩu thị tâm phi của Vương gia.
() khẩu thị tâm phi: nói một đằng suy nghĩ một nẻo, ăn ở hai lòng, lời nói và suy nghĩ không khớp nhau.
“Lục Châu à.” Mắt Long Vương gia say lờ mờ sương mù nhìn quanh một vòng, bước vào hầu môn sâu như biển…”
“Vương gia, trước mặt An Dật Nhiên ngài còn cần ngụy trang sao?” An Dật Nhiên khẽ nhíu mày.
Long Vương gia nghe, cười ảm đạm: “Lần này vu khống hãm hại, có ba người hiềm nghi.”
“Ba?” An Dật Nhiên kinh ngạc.
“Ngươi nghĩ đến hai người, cộng thêm người môn phái giang hồ mới nổi lên, Hồng Hoa cốc.”
“Hồng hoa cốc? Vương gia trêu chọc bọn họ khi nào?”
“Bổn vương cũng không biết từ khi nào, huống chi đến nay bổn Vương vẫn không tra ra trưởng môn Hồng Hoa cốc là ai, bí mật đến mức không có dấu vết nào có thể cung cấp điều tra.” Long Vương gia thầm than một tiếng, lại nhấp một ngụm rượu.
“Nữ nhân kia…”
“Đoán chừng không sống lâu.”
“Vương gia khó gặp được một người tri âm, lại là…”
“Lục Châu này không phải Lục Châu kia, Lục Châu của bổn Vương đã sớm bị độc thủ, Lục Châu của Túy Xuân lâu là người của Hồng Hoa cốc, mà Lục Châu của bổn Vương là nữ nhân thuần túy nhất thế giới.” Đột nhiên Long Vương gia vung tay áo, “Thôi, thôi, bổn Vương cũng không nên, nhất định là Hân nhi oán hận bổn Vương…”
“Vương gia, mặc dù khi Vương phi chết không cam lòng, nhưng nhìn thấy Vương gia như vậy, sao còn có thể oán hận?”
“Thôi, chắc hoàng huynh lại để cho ngươi thời hạn phá án. Nếu ngươi không đi chỗ Kinh Triệu Duẫn, vị Lục Châu cô nương kia, chỉ sợ sẽ còn là một đống xương trắng.”
“Dật Nhiên hiểu.” An Dật Nhiên chắp tay, đã phi thân ra, chỉ một lát sau đã đến chỗ Kinh Triệu Doãn.
Năm tên bộ khoái nàng an bài lập tức chào đón: “Đại nhân.”
“Lục Châu đâu?”
“Ở trong tù.” Hà Đông Nhuận đi theo phía sau nàng, những người còn lại tiếp tục coi chừng, bổ thần đại nhân đã rất quen thuộc nơi này, không cần bất kỳ kẻ nào dẫn đường rồi.
“Chung đại nhân đến đây?”
“Vâng.” Hà Đông Nhuận cúi đầu, “Nếu không các huynh đệ cũng sẽ không bị đuổi ra bên ngoài.”
“Được rồi, ngươi canh chừng chỗ này đi, tự ta vào xem.” An Dật Nhiên nghe giọng Hà Đông Nhuận hơi oán trách, cười: Ngươi được đấy Chung Hàn Lương.
“An đại nhân đến rồi.” Chung Hàn Lương từ trong tù chui ra, khẽ mỉm cười, lắc lắc tay phải, lại dùng vải trắng xoa xoa
An Dật Nhiên thấy vậy, trong lòng hồi hộp nàng đã tới chậm.
“Nàng ta đã chết, An đại nhân nhìn xem.” Chung Hàn Lương lui sang bên.
An Dật Nhiên mặt không thay đổi đi vào, Lục Châu này không thành một bộ xương trắng, nhưng đã thành xác thối: “Người hạ độc thật sự hung ác đến cực hạn.”
“Khó có được An đại nhân không hoài nghi bổn bộ.” Khóe miệng Chung Hàn Lương cong lên quyến rũ.
“Chung đại nhân là thị lang bộ hình, là mệnh quan triều đình, có ai mà không biết mặc dù Hoàng thượng giao vụ này cho tại hạ, nhưng vẫn tương đối nể trọng Chung đại nhân.” Câu này của An Dật Nhiên dienda)[email protected] trúng giữa ngay giữa lợi hại, từ việc Hoàng thượng phong nàng làm bổ thần, hơn nữa cho rất nhiều đặc quyền, còn thị lang bộ hình kia của Chung Hàn Lương chỉ để trang trí.
“Ánh mắt này của An đại nhân, nếu không phải mọi người đều biết đại nhân thật sự là nam nhi, bổn bộ thật sự hoài nghi An đại nhân là thân nữ nhi đấy.”
“Ngươi!” Đêm qua An Dật Nhiên bị tiểu tặc kia kích thích, bây giờ vẫn còn hết sức nhạy cảm với thân phận nữ nhi của mình.
“An đại nhân, ngài tức giận lên càng giống rồi.” Chung Hàn Lương cười ha hả, “Chỉ có điều mỗi lần An đại nhân đều thua trên tay yêu nữ số một trên giang hồ Mị Cơ, chỉ một chút này đã chứng minh An đại nhân là anh hùng khó vượt qua ải mỹ nhân đúng không?”
“Chung đại nhân chê cười, nhân sinh có được một người trong lòng cũng là chuyện vui lớn, không cô đơn chiếc bóng giống như Chung đại nhân, đến nay không nghe nói có cô nương nhà nào muốn gả cho đại nhân.” An Dật Nhiên không biết vì sao mỗi khi thấy hắn phải tranh cãi với hắn, rõ ràng không có thâm thù đại hận gì.
Chung Hàn Lương lại không để lời nàng nói ở trong lòng, mỉm cười xoay người: “Chuyện lớn cả đời bổn bộ không cần An đại nhân phí tâm phí sức, Lục Châu chết rồi, đã không thể bắt người sau lưng, An đại nhân suy nghĩ thật kỹ lý do đi. Trong triều đình, cũng không phải dễ nói chuyện như bổn bộ.”
An Dật Nhiên nhìn hắn đi xa, liếc nhìn Lục Châu giả chết trong lao không lâu, ra khỏi nhà giam tìm Kinh Triệu Duẫn. Sau khi tìm Kinh Triệu Duẫn, chuyện lại càng phức tạp. Người sau lưng hiển nhiên nắm rõ thủ pháp phá án của nàng trong lòng bàn tay, hơn nữa biết rõ các phái trong triều rối rắm, chắc hắn hướng về phía Hoàng thượng.
Mặc dù vụ án con trai đại sứ Tây Hạ đơn giản, hung thủ sợ tội tự sát, Hoàng thượng chỉ cần trấn an thêm là có thể giải quyết chuyện đại sứ Tây Hạ. Nhưng nàng mơ hồ cảm thấy, chuyện lần này chỉ mới mở ra một đầu mối, mưu đồ của đối thủ giờ mới bắt đầu.
“Dật Nhiên, đứng đó làm gì, ném tách trà xuống cho ông nội.” An Đức Khuê ở dưới đáy giếng kêu lên.
An Dật Nhiên gật đầu, một ly trà bay đến bên người ông nội. Kể từ sau khi võ công ông nội bị phế, tinh thần ông sa sút nhiều năm, đợi đến khi nàng làm quan triều đình được ban cho phủ bổ thần, ông nội mới dần chuyển biến tốt đẹp. Nhưng từ đó về sau, ông nội thích đào giếng, không khiến người khác giúp đỡ. Thời gian hai năm, ông đã đào tám cái giếng trong phủ bổ thần chưa tới một mẫu. Nàng uống nước trong giếng ông nội đào, mang theo vị ngọt, ông nội có thể như ngày hôm nay, nàng cũng yên tâm.
“Dật Nhiên, đụng phải vụ án khó giải quyết?”
Ông nội chưa bao giờ hỏi tới vụ án của nàng, lần đầu tiên ông hỏi tới chuyện này, nàng rất kinh ngạc.
“Ta nghe Tề Phỉ Dương nói, con trai đại sứ Tây Hạ chết rồi.”
“Ông nội, cháu có thể giải quyết tốt.” An Dật Nhiên vội vã cắt đứt, ông nội biết ít những chuyện này thì tốt hơn.
“Ừ.” An Đức Khuê không nghiên cứu kỹ, tiếp tục đào giếng của hắn.
An Dật Nhiên ngồi trong đại viện một lát, Tề Phỉ Dương trở lại: “Đại nhân.”
“Như thế nào?”
“Vị kia là thương nhân, họ Hoắc, tên Liên Thành.” Tề Phỉ Dương chỉ nói tên này ra, không cần nói những cái khác.