"Công tử, công tử!" Hai người Triệu MIêu Triệu Đầu vội vã chạy vào nói: "Nghe nói, thương nhân vật liệu gỗ họ Lưu kia thích nhất đấu dế, cơ hồ mỗi ngày đều đấu ở Túy Tiên lâu!"
Hoa Vị Miên suy nghĩ, nơi này tên tuổi thế nào giống như kỹ viện, chẳng lẽ là mở rộng nghiệp vụ?
"Túy Tiên lâu là tửu lâu lớn nhất Giản thành, nghe nói bên trong rất náo nhiệt, công tử muốn đi sao?" Triệu Đầu hưng phấn nói.
Đi thì đương nhiên muốn đi, mấu chốt trên tay không có tiền giấy, trước tiên phải sửa lại trang bị rồi hãy nói!
"Hai người các ngươi, ra ngoài thành bắt dế cho ta."
"Dế?" Hai người nghi ngờ.
"Nói lời vô ích, nhanh đi!" Hoa Vị Miên nước miếng thiếu chút nữa phun ra, hai hài tử làm sao lại giống như đồ ngốc vậy, chưa từng nghe qua chớ quản việc đâu đâu sao? !
Triệu Miêu Triệu Đầu lắp ba lắp bắp mà thẳng bước đi, Hoa Vị Miên cũng khóa cửa phòng đi ra ngoài, vừa mới chuẩn bị đi dạo bộ, cửa phòng bên cạnh cũng mở ra, Danh Phong từ bên trong đi ra nói: "Nghê huynh cũng muốn đi ra ngoài?"
Hoa Vị Miên liếc hắn xem thường, lão huynh ngươi giả dối không giả dối a, rõ ràng là ngươi nghe được động tĩnh của ta sau đó cùng ra ngoài!
Đang định chạy tới chửi hắn đôi câu, đột nhiên linh quang lóe lên trong đầu, người này ra tay hào phóng như vậy, lai lịch khẳng định không đơn giản, không bằng để cho ngươi đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên đi!
Cười híp mắt đi lên, nàng nói: "Danh huynh hôm nay khí sắc không tệ a!"
Danh Phong nho nhã cười nói: "Đây là tự nhiên, gặp Nghê huynh, thật sự là Danh mỗ may mắn ba đời."
Hoa Vị Miên lặng lẽ toát mồ hôi dầm dề, ngày hôm qua hắn không phải là còn nói bản thân xu hướng giới tính rất bình thường sao, hôm nay phản chiến?
"Ta đi kỹ viện, ngươi đi không?" Nghe nói người chơi gái cũng rất có tiền. . . . . .
"Công tử mới sẽ không đến nơi hạ lưu bẩn thỉu kia!" Minh Vũ vẻ mặt xem thường nhìn Hoa Vị Miên.
"Tới xem để hiểu biết một chút cũng chưa hẳn không thể." Danh Phong mặt không đổi sắc.
Minh Vũ trừng mắt, không nói đến công tử giữ mình trong sạch, mấu chốt là công tử gạt đi lời nói của nàng quả thực là xưa nay chưa từng có, công tử của nàng . . . . . .
"Thật là gần mực thì đen!" Nàng cắn răng nghiến lợi nói.
"Đúng vậy, đúng vậy, gần hòa thượng còn rụng tóc thì thôi, làm sao ngươi không nói vật họp theo loài, công tử nhà ngươi tự mình nói muốn đi đấy!"
"Ngươi. . . . . . !" Danh Phong ngăn cản nàng, quay đầu lại ánh mắt thu lại, lúc này Minh Vũ ngậm miệng không nói, cung kính thối lui về phía sau hắn.
"Nha đầu này không dùng được, dứt khoát liền bán cho kỹ viện đi, nói không chừng còn có thể bán được giá tốt!" Hoa Vị Miên sờ cằm giựt giây nói.
Danh Phong cười cười, nói: "Nha đầu này bị ta chiều hư rồi, quả thật không dùng được."
Vành mắt Minh Vũ đều đỏ rồi, công tử chẳng lẽ thật sự bán nàng đi. . . . . .
"Bất quá, Minh Vũ từ nhỏ đã chăm sóc cuộc sống thường ngày của tại hạ, đổi một người khác sợ rằng không thể thích ứng." Hắn lời nói xoay chuyển.
Cuộc sống thường ngày, bao gồm tắm cùng đi nhà cầu? Hoa Vị Miên rất hiển nhiên suy nghĩ lệch lạc rồi.
"Vậy chúng ta đi thôi!" Danh Phong dẫn đầu đi ở phía trước.
Hoa Vị Miên một đôi mắt sói chăm chú nhìn Danh Phong đung đưa hông, xuống chút nữa, chính là vùng mẫn cảm, vô ý thức đưa ra móng vuốt sói. . . . . .
"Công tử. . . . . . !" Minh Vũ gọi Danh Phong một tiếng, sau đó thanh âm đột nhiên nổi trội, quay tới liền một bạt tai quét tới mặt Hoa Vị Miên.
Hoa Vị Miên nghe tiếng tránh thoát, giấu đầu đến phía sau cột, quát: "Nữ nhân chanh chua này, muốn đánh người? !"
"Minh Vũ, chuyện gì?" Danh Phong dừng lại hỏi.
Mặt đẹp của Minh Vũ, không biết là thẹn thùng hay là giận, đỏ một trận, chỉ vào Hoa Vị Miên, giận đến tay cũng run rẩy, "Hắn. . . . . . Hắn. . . . . . !"
"Ta làm sao?" Hoa Vị Miên ỷ vào nữ tử cổ đại coi trọng danh tiết, tất nhiên sẽ không nói ra, vì vậy càng thêm ngang ngược càn rỡ.
Đôi môi Minh Vũ cũng sắp bị cắn nát, nước mắt đảo quanh hốc mắt, uất ức nhìn chằm chằm mặt đất, một lát sau, đột nhiên ngẩng đầu lên lớn tiếng nói: "Công tử, hắn sờ ta!"
Hoa Vị Miên dưới chân lảo đảo một cái, nàng oan uổng a, nàng oan uổng a, nàng vốn muốn sờ Danh Phong, ai kêu nàng nửa đường chặn lên tới!
"Ngươi phải tin tưởng ta, ta là trong sạch!" Nàng nói với Danh Phong, rất có khích phách trung trinh như một.
Trên mặt Danh Phong thoáng qua một tia không vui, dầu gì Minh Vũ cũng là thị tỳ bên người hắn, mình cũng chưa bao giờ coi thường nàng, không thể vô ích cho người khi dễ.
"Nghê huynh nói thế nào?" Hắn che dấu vẻ mặt.
Hoa Vị Miên nhéo lông mày, trong óc nhảy ra câu nói kia của Tông Chính Sở, vì vậy nghiêm túc đi tới trước mặt Minh Vũ, nói: "Minh Vũ cô nương, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi."
Hoa Vị Miên đắm đuối đưa tình nhìn Minh Vũ, dĩ nhiên, cái "Đắm đuối đưa tình" này chẳng qua là ảo tưởng của Minh Vũ, sau đó nàng tiêu sái hất tóc, nói: "Về ngươi sau liền theo ta đi!"
Minh Vũ vạm vỡ nữa cũng là một nữ hài tử chưa lấy chồng, lúc này quay đầu đi, mặt đỏ giống như muốn nhỏ ra máu, ngập ngừng nói: "Ngươi. . . . . . không được nói dối . . . . . ."
Đây là lần đầu tiên Hoa Vị Miên từ lúc chào đời tới nay đối mặt với tình yêu đầu tiên của một nữ tử, xin tin tưởng giác quan thứ sáu sắc bén của nàng, tư vị này xác thực không được tốt lắm.
Vẻ mặt Danh Phong thả lỏng, cười cười, nói: "Tại hạ nhớ kỹ lời Nghê huynh."
Ba người đi tới Lãm Hương viện, Hoa Vị Miên dĩ nhiên là xung trận tiên phong đi ở phía trước, thời điểm chân vừa muốn nhảy vào cửa, bên cạnh có người gọi lại nàng, "Tiểu tử bên kia, không nhìn thấy công tửnhà chúng ta à, còn chưa tránh ra!"
Hoa Vị Miên mắt liếc cái gọi là khoảng cách giữa mình với vị công tửkia một cái, tối thiểu cũng ba thước trở lên, mà bước tới tối thiểu cũng mất năm sáu giây, lại càng không nói bước nhỏ, mà mình đã chỉ nửa bước ném vào cửa, còn muốn nàng tránh ra? !
Con cua qua đường cũng không có thể tích lớn như vậy!
Quăng một ánh mắt nhẹ nhàng qua, Hoa Vị Miên động tác chậm giẫm vào trong cửa, khiến ác nô bên kia giận đến mặt đều đen, "Đồ ranh con, không có tai đúng không?!"
Hoa Vị Miên lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai, hỏi: "Đồ ranh con kêu người nào vậy?"
"Đồ ranh con kêu ngươi. . . . . . !" Người nọ không chút suy nghĩ liền nhận, người chung quanh một hồi cười ầm lên, hắn lúng túng ngắt nhéo quả đấm nghĩ tới đi dạy dỗ Hoa Vị Miên, lại bị công tử trong miệng hắn dùng cây quạt ngăn trở, "Vương Vũ, hôm nay là ngày Hoan Đệ cô nương xuất các, không nên nháo chuyện."
Nhìn ra được, tâm tình của vị công tử này rất tốt, Hoa Vị Miên quan sát hắn. Hoan Đệ cô nương này nói vậy chính là người đứng đầu bảng ở chỗ này, hôm nay muốn đấu giá.
Tới sớm không bằng tới khéo, Hoa Vị Miên tìm bàn, bắt chéo hai chân ăn đậu phộng.
Tú bà đứng trên cái bàn đỏ chói, tay vung khăn đều muốn rút gân, vừa mở cái miệng to như chậu máu vừa ôm đàn tỳ bà nửa che mặt, một phen Vương bà buôn dưa, sau đó hắng giọng quát: "Hoan nghênh Hoan Đệ cô nương của chúng ta!"
Dưới đài rầm rầm một mảnh tiếng vỗ tay, sau đó Hoan Đệ cô nươngkia liền che mặt đi ra, có thể nói là đong đưa sinh động, thướt tha mềm mại, bộ bộ sinh liên, giơ tay nhấc chân đều toát ra một cỗ khí chấ hồn nhiên thiên thành, giữa hai lông mày lộ ra một cỗ kiều mỵ tự nhiên, đừng nói nam nhân, Hoa Vị Miên nhìn cũng cảm thấy nữ tử này làm cho người ta không chống đỡ được.
Trong đài ngoài đài đều là một mảnh tiếng hút khí, Hoan Đệ cô nươngngồi vào trước đàn, mười ngón tay thon dài, gảy gảy dây đàn. Rất xinlỗi cổ tranh Hoa Vị Miên cũng không phải là quá tốt, cho nên hắn chỉ có thể dùng hai chữ dễ nghe để hình dung, nhớ ngày đó mẫu thân đại nhân của nàng ép nàng học cổ tranh, đây chính là đao giết heo cũng lấy ra rồi, nhưng mình ngây ngẩn không học được, cuối cùng mẫu thân đại nhân quả thật mang nàng tới bệnh vêện kiểm tra DNA, cuối cùng thất vọng nhìn kết quả trên tờ xét nghiệm, há mồm phun một câu: ta làm sao lại sinh ra ngươi ngũ âm không đầy đủ chứ!
Vì thế, Hoa Vị Miên chỉ có thể vì mẫu thân đại nhân của nàng mặc niệm ba giây tỏ vẻ áy náy.
Một khúc thôi, Danh Phong bên cạnh híp mắt nghe lúc này nói: "Thanh thanh khấu ngọc, như ngọc bội tương kích du dương khắp tai, thanh hơn tiếng gió, Hoan Đệ cô nương không hổ là đệ nhất cầm thủ của Tây Hòa quốc, đôi tay khéo léo này, chỉ sợ Thiên Hạ Vô Song."
"Công tử khen nhầm rồi." Hoan Đệ đứng lên đáp lễ.
Hoa Vị Miên sờ sờ lỗ mũi, không nghĩ tới Hoan Đệ cô nương này lai lịch lớn như vậy a, một cây rụng tiền như thế, tú bà kia thế nào chịu bán?
"Hoan Đệ, tiếp tục đàn một khúc đi!" Tên còn lại nói chuyện, nhìn sang, cũng là nam tử mới vừa rồi đụng phải lúc vào cửa.
Một tiếng này của hắn nói ra tiếng lòng của nhân dân đại chúng, những người khác cũng rối rít phụ họa hô: "Tiếp tục đàn một khúc!"
Hoan Đệ tựa hồ có chút khó xử, đưa mắt nhìn sang tú nà, tú bà vội đi ra mà hoà giải, nói: "Các vị công tử, hôm nay là ngày Hoan Đệ của chúng tôi xuất các, chỉ tấu một khúc, sau đó, nếu vị công tử kia muốn nghe khúc của Hoan Đệ, thêm chút bạc là được."
Mọi người một hồi khinh bỉ cũng là nhao nhao muốn thử, không tự chủ nắm túi tiền, cũng muốn có được khôi thủ này.
"Năm ngàn lượng!" Có người hô.
Tú bà vừa nghe, vui vẻ, đến giá cũng cao như vậy, tối nay còn không kiếm được cả sảnh đầy vàng ngọc!
"Năm ngàn năm trăm lượng!"
. . . . . .
. . . . . .
Cái này gọi là bán thanh càng ngày càng ít, kêu giá quả thật càng ngày càng cao, chờ Hoa Vị Miên ngủ gật, đã có người gọi ra năm vạn lượng rồi.
Liếc qua, hắc, nam tử vừa rồi, phe phẩy cây quạt nhìn Hoan Đệ trên đài, tràn đầy tự tin là nhất định phải được.
Hoa Vị Miên lại nhìn Hoan Đệ trên đài, nhìn đôi mắt kia cũng biết nàng mất hứng, dĩ nhiên, bất cứ người nào bị người treo giá cũng sẽ không cao hứng, nhất là một đám xú nam nhân như lang như hổ.
"Năm vạn lẻ một lượng!" Hoa Vị Miên đùa nghịch ly trà sâu xa nói.
Mọi người nhất thời đưa mắt quay lại, thiếu niên ngồi ở trong góc này cho đến kết thúc mới tuôn ra, nhìn diện mạo lại có chút lạ, không giống như người địa phương, liều mạng chi bạc ai có thể liều qua Vương công tử, huống chi dáng vẻ hắn xem ra cũng không phải là có nhiều tiền.
"Công tử, là tiểu tử vừa rồi!" Vương Vũ nhận ra Hoa Vị Miên, cắn răng nói.
Vương công tử hơi nhấc tay lên, nói: "Tại hạ ngưỡng mộ Hoan Đệ cô nương đã lâu, các hạ có thể bỏ những thứ yêu thích hay không?"
Hoa Vị Miên nguýt hắn, nói: "Có thể bỏ vậy còn gọi là yêu thích sao, làm sao ngươi không bỏ?"
Bị nàng trách móc, Vương công tử giận quá hóa cười, lúc này quyết định dùng bạc gặp lại.
Sau đó hai người kêu giá, giá tiền ước chừng bị đưa lên tới mười vạn lượng, Vương công tử tối mặt, trên trán túa mồ hôi, lại liều chết chống đỡ không chịu nhả ra, trên mặt tú bà đương nhiên là nở hoa, ước gì hai người liều chết đến ngươi chết ta sống.
"Vương công tử, kêu giá đã mười vạn lượng, tiếp tục nữa cũng không có ý nghĩa, không bằng chúng ta tỷ thí một trận, tránh cho mụ tú bà bà không công nhặt được tiện nghi."
Vương công tử dĩ nhiên là vui mừng nhướng mày, lập tức gật đầu một cái. Tú bà bị Hoa Vị Miên nói vậy, phấn trên mặt cũng mau rơi xuống.
"Nếu ta thắng, ngươi liền đem mười vạn lượng bạc chuộc Hoan Đệ cô nương cho ta, còn ta thua, cũng cho ngươi mười vạn lượng bạc như vậy." Hoa Vị Miên cười quỷ dị cười.
"Được!" Vương công tử vừa thu lại quạt, nói: "So thế nào?"
Danh Phong nhàn nhạt lắc đầu một cái, Vương công tử kia nói như vậy, dĩ nhiên là mười vạn lượng bạc trắng lóa muốn đưa ra ngoài, ngược lại một bên Minh Vũ cắn răng nghiến lợi nhìn Hoa Vị Miên, bộ dáng ước gì nàng thua.
"Rất đơn giản, ta và ngươi đều ở đây tranh Hoan Đệ cô nương, không ngại chúng ta làm một bài thơ tặng cho Hoan Đệ cô nương, cuối cùng Hoan Đệ cô nương nguyện ý đi với ai, người đó liền thắng, như thế nào?"
Vương công tử nhíu mày, trận đánh cuộc này cũng không nhỏ, thua chính là mười vạn lượng bạc cùng Hoan Đệ, hai đầu đều hỏng. . . . . .
"Thế nào, không dám?" Hoa Vị Miên kích hắn.
"Có gì không dám!" Vương công tử ỷ mình cùng Hoan Đệ tư giao rất tốt, Hoan Đệ sẽ không buông tha hắn đi chọn một người xa lạ.
Phút chốc, thơ của hai người đã viết xong, gọi người dâng thơ lên tặng. Lúc này tất cả mọi người có chút mong đợi, không biết tối nay sẽ rơi vào nhà nào.
Hoan Đệ mở thơ của Vương công tử ra trước, sau khi xem xong khẽ mỉm cười, hướng Vương công tử gật đầu một cái, sau đó lại mở thơ của Hoa Vị Miên ra, chỉ liếc mắt một cái, liền kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Hoa Vị Miên hướng nàng cười một tiếng, Hoan Đệ nhất sững sờ, ngay sau đó cũng là cười một tiếng.
"Hoan Đệ, ngươi chọn xong chưa?" Tú bà sốt ruột khó nén.
Hoan Đệ bỏ hai tờ giấy vào trong tay áo, sau đó đứng lên nói ra: "Tạ ý tốt của Vương công tử, Hoan Đệ chỉ đành phụ sự kỳ vọng rồi."
Vương công tử vừa nghe, lúc này bộ mặt cám tro ngã ngồi ở trên ghế, quả thật chính mình không thể tin được sẽ bị thua.
"Công tử, ta đi dạy dỗ tiểu tử kia!" Vương Vũ bên cạnh hắn xông lại.
Hoa Vị Miên thân hình không động, đơn giản là Vương Vũ nằm trên mặt đất. Chỉ có Vương Vũ hiểu được mình bị đánh một cái, cũng chỉ có Danh Phong thấy được Hoa Vị Miên ra tay.
Vương công tử kia mới vừa thua tiền đánh cuộc, vào lúc này Vương Vũ lại làm cho hắn mất thể diện, trên mặt mũi không nhịn được, lúc này đá hắn một cước, nói: "Mất mặt! Còn không lấy ngân phiếu ra!"
Vương Vũ khuôn mặt xám tro bò dậy, đem ngân phiếu ra thả vào trên bàn của Hoa Vị Miên.
Hoa Vị Miên khe khẽ thở dài, thoạt nhìn Hoan Đệ cô nương cùng vị Vương công tử này cũng biết, vị Vương công tử này nhìn như ôn văn lễ độ, nhưng lại dung túng hạ nhân làm ác, có lẽ cũng không phải là một phu quân có hể ủy thác, khó trách Hoan Đệ nguyện ý đi theo mình.
Vỗ vỗ tay, Hoa Vị Miên cầm ngân phiếu lên bỏ vào trong ngực, làm bộ sẽ phải đi ra ngoài.
Tú bà vội gọi nàng, nói: "Công tử, ngài còn chưa đưa tiền chuộc Hoan Đệ cô nương đâu!"
Hoa Vị Miên xoay người lại, vô tội nói: "Ta chưa nói nhất định phải chuộc nàng nha!"
Cả đám xôn xao, thắng mười vạn lượng bạc, còn thắng một mỹ kiều nương, thiên hạ này nơi nào có thể tìm được chuyện tốt nhường này, tiểu tử này cư nhiên bây giờ đổi ý!
Tú bà cũng là trợn tròn cặp mắt, cằm đều muốn rơi trên mặt đất rồi, mười vạn lượng bạc. . . . . . Nàng không chuộc nữa sao? !
Danh Phong không nhịn được nhếch môi, nhìn dáng dấp hắn là sáng sớm liền tính toán tốt chuyện này, hắn muốn, chính là chỗ này bạc mà thôi.
Hoan Đệ trên đài cũng sững sờ, ngay sau đó khổ sở cười một tiếng, đều nói nữ tử yên trần đã sớm không có tôn nghiêm, nhưng nàng lại không nhịn được mắt đỏ lên, quay đầu lại, khép mắt, đem nước mắt nhịn ở trong mắt.
Đám người lần này vừa nhìn, lòng thuơng hương tiếc ngọc tràn ra thật lớn, rối rít kêu giá lần nữa, tinh thần Vương công tử kia cũng tỉnh táo lại, hắn còn hi vọng!
Hoa Vị Miên khinh thường cười nói: "Đóa hoa Hoan Đệ này. . . . . . Sớm đã bị ta hái được, một tàn hoa bại liễu, cũng đáng giá các ngươi tranh đoạt như vậy?"
Lại một tiếng nổ nữa ném ra ngoài, mọi người ứng phó không nổi, sửng sốt không thể tin được Hoan Đệ này đã không còn là hoàn bích (còn trinh).
Hoan Đệ kinh ngạc ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt bén nhọn của Hoa Vị Miên, nhất thời một mảnh lẫm nhiên, trong lòng tỉnh táo lại.
"Hoan Đệ, hắn nói có đúng là thật không?" Mặt tú bà cũng tím rồi.
Hoan Đệ rơi lệ nói: "Công tử, ngươi đã không cần Hoan Đệ, hà tất. . . . . ."
Bộ dáng có miệng khó trả lời này của nàng nhất thời khiến mọi người tâm như gương sáng, cả người tú bà run rẩy, rống to: "Hay cho đồ đê tiện không biết xấu hổ này, hẳn nhiên dám tư thông!" Cho Hoan Đệ một bạt tai.
Hoan Đệ hừ một tiếng, quay mặt lại, trong mắt lóe ra quật cường, "Mẹ, ngươi liền đánh chết ta, ta đã hơn hai mươi mốt, cảnh xuân tươi đẹp không còn nữa, hiện tại thân thể lại tàn hoa bại liễu, giữ lại cũng không thể vì ngươi kiếm tiền!"
Nguyên lai là lớn tuổi, không ra tay không được.
Tú bà mặt mày méo mó, giương nanh múa vuốt nói: "Muốn đắc ý, lão nương muốn cho ngươi sống không bằng chết!"
Vương công tử trong lòng đối với Hoan Đệ vẫn có tình, tiến lên ngăn tú bà lại, cúi đầu nói với Hoan Đệ: "Hoan Đệ, nam nhân kia không muốn ngươi, ngươi đi theo ta đi!"
Hoan Đệ bụm mặt chỉ để ý khóc, tú bà thấy thế lại một trận tức giận, vừa mới chuẩn bị động thủ, Hoa Vị Miên lên tiếng.
"Hoan Đệ, nếu ngươi không khăng khăng làm vợ cả của ta, ta có thể suy tính chuộc ngươi ra ngoài."
Hoan Đệ ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn nàng.
Trong lòng tú bà sinh ra một chút hi vọng, vội trách mắng: "
"Đồ đê tiện này, có người chịu muốn cũng không tệ rồi, còn muốn làm vợ cả của người ta, ngươi còn không nhanh gật đầu!"
Hoan Đệ cắn môi, tựa hồ đang suy nghĩ, một hồi lâu, rốt cuộc gật đầu.
Tú bà thở phào nhẹ nhõm, nịnh hót đi tới trước mặt Hoa Vị Miên, nói: "Công tử, ngươi xem. . . . . ."
Hoa Vị Miên từ trong ngực lấy ra năm ngàn lượng bạc để xuống, nói: "Coi như là cảm tạ ngươi bồi dưỡng Hoan Đệ."
Lúc này tú bà mặt liền biến sắc, mười vạn lượng biến thành năm ngàn lượng!
"Không thể nào!" Nàng kêu lên: "Tiền ta bỏ ra ở trên người nàng không chỉ có số này!"
"Mẹ, " Hoan Đệ không biết từ đâu rút ra chủy thủ kề bên cổ, nói: "Những năm này Hoan Đệ cũng vì ngươi kiếm không ít tiền, nếu mẹ nể tình mẹ con, để Hoan Đệ đi đi, nếu Hoan Đệ không thể cùng công tử ở bên nhau, tình nguyện chết đi!" Dứt lời đem chủy thủ hướng nơi cổ họng đẩy một cái, máu liền theo đao chảy xuống.
Vương công tử lúc này thở dài một hơi nói: "Mẹ, ngươi tội gì làm khó nàng."
Tú bà thấy Hoan Đệ không thể ép, nếu thật chết rồi, vậy mình ngay cả một phân tiền cũng không lấy được, trái lo phải nghĩ, cuối cùng nói: "Mẹ thương ngươi, thỏa mãn cho ngươi."
Hoa Vị Miên nghe được câu này thật muốn ói, mặt dày vô sỉ như vậy cũng có thể nói ra, cũng coi như da mặt dày cấp bậc tường thành.
Đợi Hoan Đệ đi tới bên cạnh mình, Hoa Vị Miên lúc này cười nhạt một tiếng, giơ tay đánh nàng té nhào xuống đất.
Một tát này của nàng xuống tay rất nhẫn tâm, đến váng đầu hoa mắt, nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần.
"Phản phản!" Tú bà tóc tai rối bời bò dậy kêu la, "Có ai không!"
Một đám tay chân lao ra vây quanh hai người Hoa Vị Miên, tú bà ác độc cười một tiếng, "Đồ ranh con chết tiệt kia, dám động đến lão nương, lão nương cho ngươi mất mạng!"
Hoa Vị Miên mắt lạnh nhìn nàng, "Dám đánh nữ nhân của ta, ngươi mười cái mạng cũng không đủ bồi!"
"Khẩu khí thật lớn, ngươi coi ngươi là hậu duệ nhà ai!"
"Nếu ngươi không phục, cứ tới tìm ta, " Hoa Vị Miên nói năng có khí phách, "Tây Hòa Mục thị!"
Mục thị, ai không biết, đó là quốc tính của Tây Hòa quốc, cánh tay ngay cả bắp đùi cũng vặn, bất quá, dân không đấu cùng quan, huống chi còn là nhà của hoàng đế, mọi người thấy giữa mặt mày Hoa Vị Miên có một cỗ sắc bén, trên người lại dẫn một tầng khí chất tài trí hơn người, ngạo khí trời sinh, trong lòng ngắt nhéo mồ hôi, rối rít nhận định, điều này sợ là thật!
Thân thể tú bà run lên, không muốn tin tưởng, "Ngươi nghĩ gạt ta!"
Hoa Vị Miên từ bên hông móc ra một khối thẻ bài để xuống trước mặt mọi người, cười lạnh nói: "Lệnh bài Tây Hòa vương thất, thế nào, còn muốn ta khiến quốc chủ giằng co cùng các ngươi?"
Chân tú bà mềm nhũn, té quỵ xuống đất, không ngừng tự bạt tai mình, nói: "Nô tài mắt chó đui mù, có mắt như mù, mong công tử tha tội, công tử tha tội a. . . . . . !"
"Hừ!" Hoa Vị Miên dắt Hoan Đệ đi ra ngoài.
Tú bà ngã ngồi trên mặt đất, một hồi lâu cũng không lấy lại tinh thần, nghĩ thầm lúc này xong rồi, khó trách hắn mới vừa nói Hoan Đệ không thể trở thành chính thất, trưởng phu nhân nhà hoàng đế có thể do nữ tử yên hoa làm sao, vốn hắn không lộ tên họ, nghĩ là sợ dơ bẩn danh tiếng hoàng thất, đưa người cho hắn cũng liền xong hết mọi chuyện, nhưng mình lại không có nhãn lực, ngây ngốc gọi người tới, lúc này đắc tội người trong hoàng gia, xong rồi. . . . . . Tóm lại, tú bà tìm được sự giải thích hợp lý cho sự giả mạo của Hoa Vị Miên.
Hoa Vị Miên dắt Hoan Đệ đi ra, lấy khăn lau máu trên cổ nàng, nói: "Không có vấn đề gì lớn, trở về thoa thuốc, sẽ không lưu lại sẹo!"
Nhìn nụ cười của nàng, hốc mắt Hoan Đệ đỏ lên, quỳ xuống mà nói: "Hoan Đệ tạ ơn cứu mạng của công tử!"
Hoa Vị Miên vội kéo nàng lên, đột nhiên nghĩ đến, nàng tùy thân mang theo chủy thủ, sợ là đã sớm tính toán rồi, cũng coi là một nữ tử trinh liệt.
"Được rồi, hiện tại ngươi tự do, muốn đi chỗ nào thì đi, không còn có người ràng buộc ngươi." Hoa Vị Miên xé khế ước bán thân trước mặt nàng.
Hoan Đệ kinh ngạc nhìn hành động của nàng, trong mắt thoáng qua vẻ giải thoát, sau đó vừa cảm kích nói: "Công tử đối với Hoan Đệ là ân cùng tái tạo, Hoan Đệ nguyện đi theo công tử, làm trâu làm ngựa!"
Hoa Vị Miên nâng trán, người cổ đại này làm sao động một chút là làm trâu làm ngựa a, chẳng lẽ cũng không muốn làm người sao?
"Vậy được, ngươi làm nha hoàn rửa mặt chải đầu cho ta đi!" Nàng từ nhỏ lớn lên ở thanh lâu, đi ra ngoài sợ rằng một mình cũng không sống nổi, nói không chừng còn bị người ăn hiếp, không bằng đi theo mình khá hơn chút.
"Hoan Đệ đa tạ công tử!" Hoan Đệ vui quá mà ứa nước mắt.
Hoa Vị Miên cau mày, nói: "Cái tên Hoan Đệ này không thể dùng, ngươi đổi một cái tên khác đi."
"Xin cho công tử làm chủ." Hoan Đệ nói.
Hoa Vị Miên ngẩng đầu nhìn trời, một tầng mây thật dầy che lại trăng sáng. . . . . .
"Vô Nguyệt, ngươi liền kêu Vô Nguyệt đi!"
"Vô Nguyệt tạ công tử ban tên cho!"
Đỡ lại Vô Nguyệt tính toán quỳ xuống, Hoa Vị Miên nghiêng mắt nhìn ánh mắt suy nghĩ sâu xa của Minh Vũ, quay đầu lại nháy mắt với nàng, nói: "Thế nào, người vợ nhỏ của ta cảm động, yêu ta?"
Minh Vũ mặt vọt đỏ, bụm mặt nói: "Ngươi không biết xấu hổ!"
Hoa Vị Miên không ngần ngại chút nào cười cười, thuận tiện nháy mắt với Vô Nguyệt, Vô Nguyệt cười thầm.
Danh Phong vẫn không nói gì, chẳng qua là mang theo ánh mắt dò xét quan sát Hoa Vị Miên.
"Này, thẻ bài kia của ngươi là thật hay giả?" Đi một đoạn, Minh Vũ nhịn không được hỏi.
"Đương nhiên là thật." Hoa Vị Miên hất cằm lên nói.
"Vậy ngươi thật là người của hoàng thất Tây Hòa quốc?" Minh Vũ cau mày nói.
"Dĩ nhiên. . . . . . Không phải!" Hoa Vị Miên liếc nàng một cái, nói: "Ngươi ngu ngốc, ta lừa gạt bọn hắn."
Minh Vũ mở to hai mắt, "Vậy ngươi còn nói thẻ bài của ngươi là thật? !"
"Thẻ bài là người khác đưa cho ta." Thẻ bài này đúng là Diệp Cô Linh đưa cho mình .
"Nói lung tung. . . . . ." Minh Vũ tức giận đá một hòn đá nhỏ trên đất.
Danh Phong lúc này lại dâng lên nụ cười nhàn nhạt, hắn thật là càng ngày càng hiếu kỳ rồi. . . . . .
Dọc theo đường đi, Minh Vũ không biết ở Hoa Vị Miên cùng Vô Nguyệt nhìn qua nhìn lại bao nhiêu lần, mơ hồ còn xen một chút ý căm giận.
"Cô vợ nhỏ, ngươi thật đúng là để ý ta rồi!" Hoa Vị Miên cười nàng.
"Người nào coi trọng ngươi, cái người không biết xấu hổ này!" Minh Vũ hăng hái mắng, quay đầu lại, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm vào Vô Nguyệt, hỏi: "Ngươi rốt cuộc viết cái gì, nữ nhân này làm sao lại chọn ngươi?"
Lời này đương nhiên là hỏi Hoa Vị Miên, Hoa Vị Miên cũng thực nhịn cười, cố tình thần bí nói: "Thiên Cơ."
Minh Vũ lại tức đến nhảy mắng mấy câu.
Thật ra thì đáp án của Hoa Vị Miên rất đơn giản, nàng viết trên giấy ta là nữ tử, sau đó tăng thêm một khuôn mặt tươi cười thật to. Bất quá nàng lại thật thưởng thức Vô Nguyệt, nữ tử này có đầy đủ can đảm, nàng dám đánh cuộc, hơn nữa đủ thông tuệ, thời điểm mình nói nàng đã không còn hoàn bích, giữa các nàng chẳng qua là trao đổi ánh mắt, mà nàng lại mượt mà thừa nhận, hơn nữa lựa chọn lần nữa tin tưởng mình.
Quả nhiên, khắp nơi đều là ngọa hổ tàng long!