Editor: Mạc Vân
Ngày tiếp theo, tin Tông Chính Sở và Hoa Vị Miên bị tập kích cùng lúc được truyền ồn ào. Sau khi Thuần Vu Phóng nhận được tin tức, vội cho người canh gác nghiêm ngặt Tướng Quốc Tự, còn phái Thanh Dương tới Tướng Quốc Tự, đường đường chính chính tra xét thương thế cho hai người.
Thanh Dương cũng sốt ruột chạy tới Tướng Quốc Tự. Trong kế hoạch của Thuần Vu Phóng vốn chỉ có một mình Hoa Vị Miên, nhưng hiện giờ ngay cả Tông Chính Sở cũng liên lụy vào. Dù sao hắn với Tông Chính Sở cũng là bằng hữu nhiều năm như vậy, đương nhiên trong lòng sẽ nóng nảy.
Thời điểm hắn đến Tướng Quốc Tự, Tông Chính Sở vẫn chưa tỉnh. Vào phòng bắt mạch, bỗng chốc mặt xám như tro tàn, loại mạch tượng này… dù có thần dược, giỏi lắm sợ cũng chỉ chống đỡ được bốn năm ngày…
Phần áy này và đau đớn trong lòng Thanh Dương khiến hắn khó thở. Thậm chí hắn cũng không dám nhìn mặt Tông Chính Sở. Tông Chính Sở coi hắn là bằng hữu, coi hắn là tri kỷ, chưa từng hoài nghi hắn. Vậy mà ngay từ ngày đầu tiên hắn đến bên cạnh Tông Chính Sở đã có mục đích khác rồi…
Bàn tay trong tay áo nắm chặt thành đấm, đau đớn trong mắt bắt đầu mãnh liệt.
“Nén bi thương.” Vu Bàn Nguyệt bước từ ngoài vào nói.
“Hắn chưa chết đâu đấy!” Thanh Dương quay đầu lại quát, ngay sau đó lại hỏi: “Hoa Vị Miên chưa chết?”
Vu Bàn Nguyệt bước một bước lớn xông lên níu cổ áo hắn, trầm giọng lạnh lùng nói: “Tốt nhất ngươi nói chuyện khách khí chút!”
Thanh Dương nhíu mắt lại, Vu Bàn Nguyệt chưa bao giờ luống cuống ra mặt như vậy, chẳng lẽ Hoa Vị Miên cũng… Không được, hắn nhất định phải nhìn tận mắt!
“Nàng ở đâu?”
Vu Bàn Nguyệt buông hắn ra, trào phúng: “Ta cũng thúc thủ vô sách, ngươi cho rằng ngươi có bãn lãnh cứu nàng sao?” ( bó tay không biện pháp)
“Xem một chút cũng không sao.” Thanh Dương chỉnh lại tà áo, không một chút quan tâm. Nghiễm nhiên hắn đã đẩy chuyện Tông Chính Sở bị thương lên đầu Hoa Vị Miên.
Cách màn, Thanh Dương ghìm tơ hồng trên tay, chân mày nhíu chặt. Nhìn mạch tượng, vết thương cũ của Hoa Vị Miên vẫn chưa lành lại thêm vết thương mới. Nhưng người mà ngày trước luôn vui vẻ chỉ sợ không phiền chết người giờ lại đột nhiên hấp hối, trong lòng hắn cũng thấy không quen khó mà nói thành lời…
“Hoa Vị Miên! Hoa Vị Miên!” Thuần Vu Nhã lớn giọng gào lên ngoài cửa rồi chạy vào phòng, đẩy Thanh Dương đang ngồi bên mép giường ra, nhào vào trong màn, dùng sức lắc bả vai Hoa Vị Miên, khóc to: “Hoa Vị Miên, ai cho ngươi chết, Bổn công chúa không cho ngươi chết, ngươi mà chết ai bồi bổn công chúa chơi đùa…!”
Khóe miệng Thanh Dương kéo lên, là người ai chẳng phải chết, thì ra nàng cũng sẽ xảy ra chuyện này. (ý nói Hoa Vị Miên cũng có thể chết)
“Không phải y thuật ngươi rất cao sao! Ngươi cứu sống nàng! Ngươi muốn cái gì bổn cung cũng sẽ thưởng cho ngươi!” Thuần Vu Nhã đầm đìa nước mắt khóc nói.
Thanh dương lắc đầu: “Vô phương cứu chữa.”
“Lang băm!” Thuần Vu Nhã cầm tách trà trên bàn ném qua.
Thanh Dương lắc mình tránh thoát, tức giận thì không còn nói chuyện gì được nữa. Vu Bàn Nguyệt cũng không có cách, vậy mà lúc này mình lại thành lang băm?! Nhưng quên đi, người đều phải chết, tranh luận những điều này không có ý nghĩa.
Thuần Vu Nhã thấy hắn không nói lời nào, gây hấn mà hắn không đáp lại, nàng không thể làm gì khác hơn là ôm Hoa Vị Miên ra sức khóc tiếp.
Não Hoa Vị Miên cũng bị nàng lay đến loạn, cắn răng: Cô nãi nãi, còn lay nữa thì người sống cũng thành chết thôi!
“Đừng làm rộn!” Giọng nói của Vu Bàn Nguyệt vang lên.
Vu Bàn Nguyệt kéo nàng ra, trách mắng: “Nàng có thể chịu đựng ngươi hành hạ như thế sao?!”
Thuần Vu Nhã mím môi, đang định khóc, lại bị Vu Bàn Nguyệt rống một tiếng nuốt trở lại: “Còn khóc?!”
Nhịn một lúc lâu mới nuốt nước mắt ngược lại được, Thuần Vu Nhã ngồi xuống theo Vu Bàn Nguyệt, hỏi: “Vậy giờ phải làm sao, nàng… Nàng sẽ chết sao?”
Vu Bàn Nguyệt thầm thở dài một hơi: “Để nàng yên tĩnh qua hết đoạn thời gian này!”
Nghe được câu này từ miệng hắn, Thuần Vu Nhã như bị đả kích lớn, cắn môi không nói lời nào, chẳng qua là dùng sức hít mũi, nước mắt rớt từng giọt một lên bàn.
“Bố Thiện với Tuyền Ki đi đâu vậy?” Thanh Dương thấy bên người Hoa Vị Miên chỉ có mình Ngọc Dạng, tức thì hỏi.
“Các nàng hồi tướng quân phủ.” Vu Bàn Nguyệt ngừng một chút nói.
“Hồi tướng quân phủ?” Thanh Dương cau mày, “Lúc này các nàng trở về tướng quân phủ làm gì?”
“Bố trí tướng quân phủ,” Vu Bàn Nguyệt trầm mặc chốc lát mới nói: “Để Tông Chính Sở và Hoa nha đầu thành thân.”
“Thành thân?!” Thanh Dương kinh ngạc.
Vu Bàn Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi phản đối?”
Thanh Dương nghẹn lời, ngượng ngùng đóng miệng.
“Biết rồi!” Thuần Vu Nhã hiểu ra, vỗ bàn một cái đứng lên: “Khi ở trong hoàng cung Hoa Vị Miên đã nói phải gả cho Tông Chính Sở, ta đây nên trở về bảo hoàng huynh cho bọn họ thành thân. Ta muốn để toàn bộ người trong thiên hạ cũng biết bọn họ thành thân!”
Nàng nói xong cũng không để ý phản ứng của hai người bọn họ, hùng hổ chạy đi.
Vu Bàn Nguyệt nhìn bóng lưng nàng, hơi ngẩn người: Nha đầu này cũng rất trọng tình nghĩa.
“Bộ dáng này của hai người họ, thành thân kiểu gì?” Thanh Dương thở dài.
Sau đó, Thuần Vu Nhã chạy về hoàng cung náo loạn một trận lớn, Thuần Vu Phóng cũng sống chết không mở miệng. Không tận mắt thấy thi thể hai người, dù nói gì hắn cũng sẽ không dễ dàng để bị lừa. Vậy mà Thuần Vu Nhã cầu xin hắn không được, lại chuyển đến chỗ Thái hậu. Sau khi Thái hậu nghe được tin tức này, ôm Thuần Vu Nhã khóc lóc một trận, sau đó buộc Thuần Vu Phóng hạ thánh chỉ. Thuần Vu Phóng nén tâm tư lại, cũng không thể không vâng lời nương, vì vậy tâm không cam tình không nguyện hạ thánh chỉ.
Sau khi thánh chỉ hạ xong, Thái hậu nói muốn đi nhìn hai người bọn họ thành thân. Thuần Vu Phóng không yên lòng, vì vậy cũng đi theo.
Sau đó tạo ra cảnh tượng muôn người đổ xô ra đường. Hoa tiên tử và Phủ Viễn Tướng Quân của Đại Ân dù không thể sống được bao lâu nữa nhưng kiên trì không sinh cùng nhau nhưng chết phải chết cùng huyệt. Thái hậu và Hoàng đế giá lâm cũng vì muốn làm tròn tâm nguyện cuối cùng của hai người. Đệ nhất thần y và công chúa đi hai bên như người mất hồn. Xa Kỵ tướng quân buồn bã rơi lệ tại hôn lễ… Tóm lại, buổi hôn lễ này đều là người có chức vị, danh tiếng vang xa. Cũng không thiếu những kẻ vây quanh Phủ Viễn Tướng Quân khóc lóc kêu gào, một cuộc hôn lễ dường như bị ép méo thành tang lễ!
Dĩ nhiên Hoa Vị Miên và Tông Chính Sở không thể bái đường, vậy nên lấy một cặp gà trống-mái buộc hoa thay thế.
Sau khi hai người được đưa vào động phòng, năm tiểu thiếp trong phủ canh giữ ngoài cửa lặng lẽ lau nước mắt. Hôm nay người cũng đã chết, mọi chuyện trong quá khứ các nàng cũng không so đo nữa. So với Hoa Vị Miên, ít nhất các nàng còn bầu bạn với tướng quân mấy năm…
Đêm đến những người này khóc đã mệt, từng người một dần trở về. Hạ nhân trong phủ bắt đầu tháo dây đỏ xuống thay thế bằng vải trắng, thậm chí có người rất có khả năng suy tính trước mà đổi cả đèn lồng trước cửa lớn thành màu trắng.
Sau đó Hoa Vị Miên nghĩ, tạo ra màn tang lễ thành hôn lễ… Chỉ sợ từ cổ chí kim nàng là người duy nhất mất thôi!
…
Thuần Vu Phóng ngồi trong hoàng cung, cả đêm không ngủ, trên tay cầm một cây sáo ngọc, xoay đi xoay lại ngắm nghía. Cây sáo này, do Hoa Vị Miên làm rơi trong cung. Ngày đó nàng đi, cung nhân tìm thấy ở Thiên điện, vốn nói phải trả lại, nhưng tư tâm của hắn nổi lên, hiện tại giữ, cũng không biết vì cái gì…
“Hoàng thượng.” Phó Ninh Tự đi từ bên ngoài vào. Hiện giờ nàng đã là hoàng hậu, các phi tần được sủng ái, không ai bằng.
“Hoàng hậu.” Thuần Vu Phóng thu hồi sao ngọc, thản nhiên nói.
Phó Ninh Tự cũng không để tâm, bưng bát canh gà dâng trước mặt hắn: “Thần thiếp xuống phòng bếp hầm chút canh, nhân lúc còn nóng mời hoàng thượng dùng!”
Thuần Vu Phóng phiền não phất phất tay: “Để xuống!”
Phó Ninh Tự cười nhẹ, ngoan ngoãn đặt bát canh xuống cạnh tay hắn, phúc thân nói: “Thần thiếp cáo lui.” (cúi chào; vái chào: phụ nữ thời xưa cúi đầu vái chào hai tay nắm lại để trước ngực)
Thuần Vu Phóng không nói gì. Phó Ninh Tự bước được hai bước lại xoay người lại, cười khéo léo xinh đẹp: “Nhìn người mình yêu chết hẳn là rất đau?”
Động tác trên tay Thuần Vu Phóng hơi sững lại, ngẩng đầu lên, nhìn nàng bằng ánh mắt bén nhọn, toàn bộ đều là uy hiếp: “Hoàng hậu muốn nói gì?”
“Bất kể đó là người yêu mình, hay người mình yêu, sau cùng ai cũng phải chết trên tay mình, hoàng thượng không cảm thấy người như vậy rất buồn đau sao?” Khóe môi Phó Ninh Tự mang theo ý lạnh thấu xương.
Thuần Vu Phóng xiết chặt sáo ngọc, mím chặt môi, tức giận bừng bừng: “Có phải lá gan hoàng hậu quá lớn rồi không?!”
Phó Ninh Tự che miệng cười: “Hoàng thượng cần gì nổi giận, chẳng qua thần thiếp chỉ nói đôi chút về những người đáng thương trên cõi đời này mà thôi. Tính ra thì Tông Chính tướng quân cũng được coi là người may mắn, có thể cùng người mình yêu đi đến hoàng tuyền.”
Ngực Thuần Vu Phóng phập phồng mãnh liệt: Nàng có ý gì? Cười nhạo mình là một người đáng thương sao?!
“Cút!” Hắn gầm nhẹ một tiếng, cố gắng khống chế cơn giận của mình, sợ chốc lát nữa không nhịn được mà bẻ gãy cổ nàng!
Phó Ninh Tự dám chắc Thuần Vu Phóng không dám động tới mình, thỏa thích hưởng thụ bộ dáng thống khổ của hắn, bố thí một nụ cười nhạt rồi đi ra ngoài.
Thuần Vu Phóng cầm lấy sáo ngọc lập tức muốn quăng xuống đất, nhưng giữa không trung lại cố dừng lại. Nhìn sáo ngọc, hồi lâu, khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ… Tâm của ta đã ngủ sâu rồi.
…
“Này, chớ giả bộ!” Hoa Vị Miên đá cho người bên cạnh một đá: “Mọi người đi hết rồi.”
Mí mắt Tông Chính Sở giật giật, sau đó mở ra, đồng tử xanh biếc sáng ngời, khóe môi nhếch lên nụ cười như có như không: “Tối nay chúng ta động phòng.”
Hoa Vị Miên khình bỉ nhìn hắn: “Ta sợ giày vò chết chàng.”
Ánh mắt Tông Chính Sở trầm xuống, lập tức thay đổi sắc mặt. Hoa Vị Miên vội cắt ngang: “Được rồi được rồi, không đùa chàng nữa.”
“Đỡ ta đứng dậy.” Tông Chính Sở chú ý tới vết thương trên người.
Hoa Vị Miên kê chăn ra sau lưng hắn, dịu dàng nói: “Vết thương có đau không?”
“Không có gì đáng ngại.” Ngữ khí Tông Chính Sở hơi gấp. Mũi tên này, suýt nữa thì lấy đi mạng già của hắn.
“Chuyện ta nói sao rồi?” Hoa Vị Miên hỏi.
Tông Chính Sở mân mê một lọn tóc của nàng đặt lên chóp mũi, chậm rãi nói: “Ta đã bố trí thỏa đáng.”
Hoa Vị Miên cười nham hiểm, vỗ tay vang dội: Thuần Vu Phóng, bắt đầu từ ngày mai, lão nương muốn cho ngươi qua một ngày tỉnh tâm một ngày! Đấu với ta, ta chơi chết ngươi!