Đúng ngày Hoa Vị Miên đi, Ngọc Dạng về quê thăm người thân trở về, lập tức bước theo lên xe ngựa. Đoạn đường này, mấy người đều ngồi trên xe ngựa nói chuyện phiếm.
“Ngươi ở đâu Ngọc Dạng?” Hoa Vị Miên bóc hạt dưa bỏ vào miệng.
Ngọc Dạng cười cười: “Cách Đế Khuyết không xa, nhưng gia đình túng quẫn. Tiểu thư, Ngọc Dạng lưu lại không rước thêm phiền toái cho người chứ?”
“Không.” Hoa Vị Miên cười tủm tỉm khoát khoát tay, “Đúng lúc không có ai nói chuyện cùng ta!”
“Ngọc Dạng tỷ tỷ cũng rất lợi hại phải không?” Tiểu Khang hơi kích động nhìn nàng.
Nhắc đến Tiểu Khang này, tuy nhỏ, nhưng rất thông minh, bộ dáng xinh đẹp, mưu ma chước quỷ cũng có rất nhiều.
“Ta đâu có.” Ngọc Dạng bối rối nói: “Mấy người Bố Thiện tỷ tỷ biết võ công, ta chỉ biết may vá thêu thùa thôi.”
“Không đúng,” Hoa Vị Miên nghiêm túc nói: “Không phải ngươi còn có thể cãi nhau với ta sao. Trừ Vô Nguyệt, ngươi chính là môn đệ thứ hai của ta!”
Ngọc Dạng lườm nàng một cái, bốc một nắm hạt dưa nhét vào tay nàng, nói: “Cái miệng nhỏ của ngươi cũng mau phết!” Đang ăn mà vẫn còn có thể tâng bốc nàng cơ mà!
Hoa Vị Miên vui vẻ ngã nằm lên trên mền, cọ cọ Huyết Ngọc: “Vậy ngươi có thể cầm đồ ăn ngon chặn nó lại mà!”
“Tiểu thư, làm sao mà ngươi còn tham ăn hơn cả ta vậy?” Tiểu Khang ngồi bên cạnh cau mày.
Hao Vị Miên sờ sờ mũi mình: “Còn sợ không có đồ ăn cho ngươi sao?”
Tiểu Khang nghiêm chỉnh đáp: “Cũng không hẳn như vậy, thời gian trước Hoàng Hà xảy ra lũ lụt, quê bọn ta ở chỗ đó cũng bị ngập, bây giờ cũng sắp đến mùa đông rồi, lại hạn hán xảy ra, khắp nơi đều thấy người chết đói!”
Hoa Vị Miên nheo mắt: “Chẳng lẽ triều đình không cứu tế sao?”
Tiểu Khang bẹp bẹp miệng: “Đến tận giờ mà lương thực của triều đình vẫn chưa vận chuyển được đến chỗ chúng ta, trên đường còn có sơn tặc, cũng đến đánh cướp!”
E là như vậy, từ trên xuống dưới, cũng không biết tham quân đã ăn bao nhiêu rồi.
Thấy Hoa Vị Miên im lặng, Tiểu Khang sợ hãi nói: “Tiểu thư, có phải Tiểu Khang nói sai gì không?”
Hoa Vị Miên ngừng một lát, vội cười nói: “Không có gì…”
“Ta chỉ đang nghĩ đang có nhiều người đói bụng như vậy, nhưng mỗi bữa ngươi vẫn còn ăn nhiều như thế, có chút có lỗi với người khác. Bắt đầu từ ngày mai, hai chén cơm của ngươi chỉ còn một chén!”
Vẻ mặt Hoa Vị Miên vô cùng nghiêm túc, lập tức dọa sợ Tiểu Khang: “Tiểu thư, ta không thể ăn cơm no sao…?”
Vừa nói xong đã khóc, Ngọc Dạng vội lên an ủi nàng: “Ngươi nhìn ngươi đi, làm sao mà bảo khóc đã khóc ngay được thế này, tiểu thư trêu ngươi đấy!”
Tiểu Khang cúi gằm mặt, thầm nghĩ chắc chắn tiểu thư chê mình ăn quá nhiều…
Thật bướng bỉnh mà! Hoa Vị Miên thầm thở dài một hơi: “Được rồi được rồi, ta sẽ không bạc đãi cơ thể của hài tử đang phát triển, ngươi muốn ăn bao nhiêu thì ăn!”
Ngọc Dạng liếc nàng một cái, nói như kiểu nàng ấy không phải hài tử đang phát triển ấy!
Hoa Vị Miên cúi đầu ngắm ngực mình, không phục ưỡn ra: Thế nào, còn không cho phép người ta phát triển hoàn toàn à?!
Trên đường mấy người cãi nhau ầm ĩ cho đến khi tới Tướng Quốc Tự. Đại sư chủ trì Tướng Quốc Tự Không Tịch đích thân ra nghênh đón. Trước đó Hoa Vị Miên còn tưởng rằng mặt mũi mình lớn, quay đầu lại đã thấy vị đầu trọc kia nói Thuần Vu Phóng phân phó sao thì làm vậy. Vốn định trêu cợt hắn một chút, nhưng lại nhớ đến việc hắn cũng cầm bạc của Thuần Vu Phóng ăn cơm, cũng coi là vì tiền, làm khó người cùng ngành thật sự rất không nhân đạo.
“Có thể Hoa thí chủ muốn đi tham quan nơi đây, lão nạp có thể dẫn ngươi đi chung quanh một chút.” Không Tịch hành lễ, nét mặt nhẹ nhàng hỏi.
Hoa Vị Miên nhìn đại tự ngoại thành này, không khí cũng không tệ, lại rất yên tĩnh, vô cùng thích hợp với tiểu tử Vu Bàn Nguyệt thối tha kia.
“Cảm ơn đại sư, ta tự mình đi cũng được.” Hoa Vị Miên đáp lễ đúng mực uyển chuyển, chủ yếu là không muốn phá hỏng không khí nơi này, thật vất vả nàng mới có chuẩn mực như vậy đấy!
“Nếu đã như vậy, mời Hoa thí chủ cứ tự nhiên.” Không Tịch gật đầu một cái rồi đi.
Hoa Vị Miên vươn người hai cái, thả lỏng đan điền, há miệng ra kêu: “Hồ ly chết tiệt, lăn ra đây cho cô nãi nãi!”
Vu Bàn Nguyệt không thấy đâu, ngược lại lại làm toàn bộ lũ chim quanh đấy chấn động bay đi. Bên kia Không Tịch đại sư vừa mới đi đã vội vội vàng vàng chạy lại, nói: “Hoa thí chủ, ngươi có chuyện gì có thể phân phó cho tiểu tăng trong chùa, Phật môn thanh tịnh không thể cãi lộn, với lại không được nói ra lời tục tĩu.”
Hoa Vị Miên khinh bỉ hắn. Nàng cãi lộn chỗ nào, chẳng qua cổ họng hơi lớn chút thôi mà. Còn nữa, nàng nói lời tục tĩu lúc nào, chẳng phải chỉ là một tôn xưng thôi sao?!
“Đại sư, ngài là cao tăng đắc đạo, tiểu nữ tử có một chuyện muốn thỉnh giáo.” Hoa Vị Miên cười híp mắt nói.
Không Tịch thở phào một cái, không ầm ĩ là được, sớm đã nghe nói bên ngoài người này có danh tiếng xấu, đừng gây phiền toái cho chùa là được.
“Hoa thí chủ mời nói.”
“Phật môn dâng hương khấn cầu trời đất, chúng tăng tu cái gì?” Hoa Vị Miên hỏi.
“Thiên địa rộng lớn, chỉ ở một lòng, tu Phật, dĩ nhiên là tu tâm.” Không Tịch hơi cúi đầu, phảng phất như đã bước vào suy tưởng. Còn nói thêm một câu, “A di đà Phật.”
“Vậy cảnh giới tối cao của tu tâm là gì đây?” Hoa Vị Miên lại hỏi.
“Bí quyết tu tâm, chỉ ở một chữ tĩnh, tỉnh táo sáng suốt sẽ không nhắm mắt làm liều, rèn luyện phẩm cách sẽ không bị người đầu độc, hết thảy đều như thoảng qua, nhanh chóng không lưu chút bụi nào, không phải thấy phúc mà vui, thấy họa mà buồn, luôn luôn xử đối xử lạnh nhạt.” Không Tịch nói. ( Xử trí, đối xử)
“Nếu đã như vậy, đại sư hà cớ gì lưu tâm ta cãi lộn. Tu tâm chẳng qua chỉ là muốn tâm lặng như nước, vô hỉ vô bi, như vậy đối với thế gian cũng chỉ là một loại hình thức. Đã có tâm tu sửa, mà đại sư lại khúc mắc với hình thức ngôn ngữ của ta như vậy, chẳng phải là đã vi phạm lời Phật gia đã nói?” Hoa Vị Miên lạnh nhạt phản bác, đùa sao, dựa vào sắc mặt của ngươi mà không ai dám nói?!
Không Tịch ngẩn ra, thật không nghĩ tới Hoa Vị Miên có tuệ căn như vậy, bắt bẻ khiến mình cũng nói không lại, không thể làm gì khác hơn là nói: “Hoa thí chủ thật thông tuệ lời nói đức Phật, lão nạp lấy làm hổ thẹn!” (tuệ căn: chỉ lĩnh ngộ được chân lý nhà Phật, chỉ sự thông minh)
“Không khách khí.” Hoa Vị Miên trang nhã khoát tay, xoay người đi.
Vậy mà đến bữa cơm tối, Hoa Vị Miên lại thỉnh giáo. Nàng chọc chọc món ăn trong mâm, đôi mắt to trong sáng ngước nhìn Không Tịch: “Tại sao?”
Hầu hết tiểu tăng đang dùng cơm, bất ngờ nghe thấy nàng nói những lời này, đều quay đầu lại nhìn.
“A di đà Phật.” Không Tịch mở miệng, “Hoa thí chủ có chỗ nào không hài lòng sao?”
“Tại sao tất cả đều là cải trắng?” Hoa Vị Miên trưng ra vẻ mặt đau khổ, “Không có món ăn khác sao?”
“Chúng sanh ngang hàng, cải trắng là món ăn, súp lơ cũng là món ăn, Hoa thí chủ không nên có ý ghét bỏ.” Không Tịch ân cần khuyên bảo.
“Tại sao…”
“Vạn vật đều có nguồn gốc linh thiêng, cuộc sống vội vã mấy thập niên chẳng qua chỉ là cái nháy mắt. Vạn vật đều là bạn của thiên địa, sinh sôi không ngừng. Đối với đất trời rộng lớn, chúng ta cần phải tỏ lòng cảm kích.” Không Tịch giảng giải.
“Tại sao…”
Không Tịch sửng sốt, Hoa thí chủ đang có ý gì vậy, không để yên? Thế nhưng các tiểu tăng đều đang hóng mắt về đây, cũng không thể không đáp được!
“Người có thất tình lục dục, Phật môn chấp nhận thanh tâm quả dục. Tham lam, giận giữ, si mê, thù hận không thể có, nhưng lại không thể quên được một chữ thiện. Lấy thiện làm gốc, chúng sanh ngang hàng, người người đều có thể một lòng hướng thiện.”
“Tại sao…” Hoa Vị Miên đáng thương tiếp tục hỏi.
Khóe miệng Không Tịch giựt giựt, gió lạnh ở đâu thổi thoảng qua trán, nhắm mắt đáp: “Phật tổ đã nói qua…”
“Từ từ!” Hoa Vị Miên giơ tay lên cắt ngang lời hắn. Không phải nàng muốn ăn chút thịt sao, chờ thêm lát nữa e là phải ngược dòng thời gian về đến thuở khai sơ của vũ trụ mất! Cơm này cô nãi nãi còn chưa ăn đâu!
Đập đôi đũa xuống!
Ngọc Dạng đứng phía sau thở dài lắc đầu một cái. Trong đôi mắt kia của Hoa Vị Miên ham muốn “Ăn thịt” rất trần trụi. Điều mấu chốt đấy mà vẫn có người không đoán ra được!
Không Tịch xoa xoa trán, chân đã hơi không đứng vững, vội kêu tiểu hòa thượng bên cạnh, nói: “Trở về phòng trước đã.”
Hai nhân vật chính đi rồi, nhóm tiểu hòa thượng đang ăn cơm trong phòng đều điềm tĩnh: Thì ra trên thế giới này đạo Phật thâm sâu nhất hẳn là ba chữ “Tại sao”! ( trong tiếng Trung, từ ‘tại sao’ được viết là ‘为什么’ – chữ)
Hoa Vị Miên khó chịu trở lại phòng, vốc một vốc hạt dưa nhấm cho đỡ thèm, ngồi phịch trên bàn nhìn bấc đèn đang cháy, lẩm bẩm nói: “Làm sao giờ, thật muốn ăn thịt…”
Vừa nói xong, mùi vị thịt gà truyền vào mũi nàng!
Hít hít mũi ngửi lần theo mùi thơm, ngẩng đầu lên đã thấy Tông Chính Sở đứng trên cửa sổ.
Hoa Vị Miên vui mừng, lập tức nhào tới, ôm cổ hắn, nói: “Tướng công, sao chàng lại tới đây?”
Tông Chính Sở làm động tác chớ có lên tiếng, nói nhỏ: “Nhỏ giọng chút.”
Hoa Vị Miên gật đầu, sau đó vòng ra sau hắn đóng cửa sổ lại, rồi xoay người nhào một cái thật mạnh lên người hắn, ra sức cọ: “Tướng công, ta rất nhớ chàng!”
Tông Chính Sở vuốt tóc nàng, khẽ cười đứng lên, “Ta cũng nhớ nàng. Trước tiên ăn đã!”
Bọc giấy nhỏ được mở ra, gà nướng vàng ươm hiện ra trước mắt Hoa Vị Miên. Nàng xé một đùi gà xuống, cắn một miếng thật lớn, miệng dính đầy dầu: “Tướng công chàng là tốt nhất!”
Tông Chính Sở vừa lấy dao găm cắt gà thành từng miếng, vừa nói: “Ta đoán nàng ăn không quen đồ ăn nơi đây, cho nên lúc ở trong thành đã mua một chút mang tới.”
Hoa Vị Miên lém lỉnh hôn hắn một cái: “Chàng tới đây Thuần Vu Phóng có thể bỏ qua cho chàng? Những nữ nhân trong phủ kia thế nào?”
Tông Chính Sở bất đắc dĩ cầm khăn tay lau miệng giùm nàng: “Ta lặng lẽ ra ngoài, không ai biết, trời sáng sẽ trở về, còn người trong phủ phỏng chừng sẽ yên tĩnh một thời gian.”
Hoa Vị Miên hài lòng gật đầu: “Trên có chính sách, dưới có đối sách, Thuần Vu Phóng muốn chia rẽ chúng ta, chúng ta lại càng phải ngọt ngào cho hắn nhìn!”
“Ăn từ từ, vẫn còn nhiều.” Tông Chính Sở nhăn mày, trong mắt là một mảnh ấm áp, dịu dàng nói.
“Đúng rồi, lúc nào thì chúng ta thành thân?”