Tóm lại, sự tình cứ không giải thích được như vậy. Hoa Vị Miên dẫn một đám mụ già xuống núi.
Đối với chuyện này nàng hết sức buồn bực, người nối nghiệp kia nói gì cũng vẫn muốn xuống núi cùng nàng. Thành thành thật thật đợi ở Quỷ Cảnh lật sách thuốc giúp nàng không phải rất tốt sao, nhưng không ngờ do Bố Thiện kéo dài thời gian xuống kiên quyết quấy rầy nói dẫn theo mười lăm người xuống núi, còn không ngờ có cả Tuyền Ki và nàng.
Kỳ công bao giờ cũng không kể ở nơi nào vào thời gian nào. Do Tiểu Hoa Bì bị Huyết Ngọc cắn, sau khi đi chưa đầy một nén nhang, chúng nó đã cùng nhau về. Theo quan sát của Hoa Vị Miên, quan hệ đối xử của hai con tốt vô cùng, thấy Tiểu Hoa Bì không ngại, nàng không có gì phải để ý, miễn cưỡng chứa chấp Huyết Ngọc.
Bởi vì có dầu hỏa, ánh lửa bốc lên liền xua tan không ít sương mù, trận này Tông Chính Sở thắng không tốn sức chút nào. Khi lao ra vòng vây đúng lúc đụng phải Mông Tập chạy gấp về, mới biết Dư Hạo Thành đã bị hắn bắt lại.
Tâm tình Hoa Vị Miên hết sức tốt, cố ý đi nhục nhã Dư Hạo Thành mấy lần, kích được hắn tự sát chưa đạt nhiều lần.
Tướng lĩnh bị bắt, toàn quân thất bại, trốn về đều là những tàn binh. Đại quân Tông Chính Sở đã đến bên ngoài Nhạc Đô thành, chờ cuộc tấn công cuối cùng.
Thư Lưu Quan không biết đi đâu, Mục Cảnh Vinh đó đã sớm cuốn tiền chạy trốn, binh lính đóng quân trong thành có lẽ cũng biết nước tương vong, trốn chạy thục mạng không din.dann$lle/quuy’doonn phải số ít. Tông Chính Sở cũng không muốn chém giết thêm, vì vậy gửi đi thông điệp, muốn cùng biên chế lại hòa bình, nhân tiện còn phải giao Thải Ly Tử ra.
Mục Cảnh Hoa núp trong hoàng cung, hồi lâu chưa có thư gửi về. Cẩu nóng nảy cũng nhảy tường, ngộ nhỡ hắn phá hủy gốc Thải Ly Tử kia sẽ không tốt. Vì vậy, Hoa Vị Miên dẫn theo Bố Thiện Tuyền Ki chạy vào Nhạc Đô.
Từ lâu Nhạc Đô đã thua kém kỳ danh, dân chúng chạy trốn, cửa hàng mở cửa cũng chỉ còn dư lại thưa thớt mấy người.
Nhìn con đường hoàn toàn tiêu điều, trong lòng Hoa Vị Miên có chút tư vị không đúng.
“Tiểu thư, đến Vọng Giang lâu.” Bố Thiện nói.
Vừa ngồi xuống, mông cũng chưa nóng, một người ăn mày đã run run rẩy rẩy đi vào. Tiểu nhị còn chưa kịp đi lên đuổi, Hoa Vị Miên đã ‘xì’ một tiếng bật cười, “Diệp Cô Linh, tạo hình này của ngươi rất kém!”
Khuôn mặt Diệp Cô Linh đỏ lên, vung tay cởi trang bị của mình, tức giận nói: “Hoa Vị Miên, làm sao ngươi biết là ta?”
Hoa Vị Miên nhún nhún vại nói: “Rất khó để không biết, chủ yếu là thiên phú dị bẩm.”
Diệp Cô Linh giận dỗi ngồi đối diện nàng, cái miệng nhỏ nhắn bĩu môi, nói: “Nói đi, hôm nay so cái gì?”
Hoa Vị Miên cầm bức họa trải lên bàn, nói: “Vậy so xem ai trộm được cái này trước.”
“Đây là vật gì?” Diệp Cô Linh tò mò hỏi.
Hoa Vị Miên lắc lắc ngón tay: “Ăn trộm không mang theo bát quái như vậy.”
“Vậy cũng tốt,” Diệp Cô Linh nói: “Ta thắng có lợi ích gì?”
Hoa Vị Miên nghiêng đầu cười như không cười, “Ngươi nên nghĩ làm sao mới có thể thắng được ta mới đúng.”
Diệp Cô Linh giận giữ, cầm bức họa lên nói: “Được, ta thắng xem ta có chỉnh chết ngươi không!”
Nhìn người vội vội vàng vàng bay ra ngoài, Hoa Vị Miên lớn tiếng nói: “Đừng quên, địa điểm tranh tài ở hoàng cung Tây Hòa!”
Diệp Cô Linh đã cách thật xa khoát tay áo một cái, ý bảo đã nghe được.
Hoa Vị Miên đứng lên, nói: “Chúng ta cũng đi đi!”
Sau khi Hoa Vị Miên vào hoàng cung lập tức có loại cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh: Mẹ nó chứ, hoàng đế trở nên như vậy quả thực là thê thảm không nỡ nhìn!
“Tây Hòa quả nhiên thua.” Bố Thiện thở dài lắc đầu một cái.
Lại có người hạ thủ còn nhanh hơn nàng, Hoa Vị Miên chống cằm, suy tư một lát nói: “Các ngươi chia nhau đi tìm Thải Ly Tử, ta đi dạo một chút.”
Hai người Bố Thiện Tuyền Ki nghe vậy chợt tản ra.
Hoa Vị Miên đi tất cả các nơi có thể có mật thất ngầm, tiếp đó gõ toàn bộ vách tường có khả năng trống không, di chuyển tất cả giá sách có thể là chốt mở, kết quả phát hiện… Được rồi, nàng thừa nhận là nàng suy nghĩ nhiều.
Một cái mật thất cũng không có, khó trách diệt quốc…
Mặc dù hai việc này tất nhiên không liên quan, nhưng bởi không tìm được tiền tài nên Hoa Vị Miên giận chó đánh mèo, tiền riêng cùng chỉ số thông minh của quốc gia móc vào nhau.
Vừa rẽ vào một đoạn tường, Hoa Vị Miên thấy Diệp Cô Linh ngồi chổm hổm trên mặt đất, kết quả thật sự là sợ hết hồn, lui nửa bước nhìn nàng chằm chằm hỏi: “Ngươi mời thần lên người?”
Diệp Cô Linh quay đầu lại, ngón tay chỉ chỉ vào người bên cạnh nói: “Đứa nhỏ này nói nó muốn tìm phụ hoàng mẫu hậu.”
Hoa Vị Miên lúc này mới để ý đến tiểu nam hài đối diện nàng, lớn lên thì denn!dann_le=quuy;dôn môi hồng răng trắng, chẳng qua có chút gầy yếu bệnh hoạn, trên người mặc y phục thái giám. Đây chính là bệnh vương tử trong truyền thuyết rồi, nhìn bộ dáng chắc là bị nô tài thấy tiền vong nghĩa bỏ mặc.
Đi tới, ra sức véo mặt của hắn, cười hết sức dối trá: “Tiểu đệ đệ, tỷ tỷ dẫn người đi tìm phụ hoàng mẫu hậu được không hả?” Nặn làm nổi lên cảm giác không tồi.
Mặt tiểu hài nhi xấu hổ đập rơi bàn tay của nàng, lớn tiếng nói: “Lớn mật, lại dám bất kính với bản thái tử!”
Hoa Vị Miên không chịu nổi, hai mắt tỏa ra lang quang, nhào qua ôm người vào trong ngực, dùng sức ăn đậu hủ, trong miệng trực tiếp lẩm bẩm: “Hảo manh hảo manh, tiểu chính thái a tiểu chính thái!”
Thái tử đại nhân suýt nữa bị nàng nặn biến dạng, thở hổn hển đẩy nàng, “Nếu ngươi dẫn ta… Đi tìm phụ hoàng mẫu hậu… Bản thái tử nhất định ban thưởng xứng đáng cho ngươi…!”
“Tốt tốt!” Hoa Vị Miên chân chó mà lấy lòng.
“Này, có phải ngươi không vậy, đứa nhỏ này là dư nghiệt (tàn dư) của Tây Hòa, không phải ngươi là người Đại Ân sao?” Diệp Cô Linh cau mày nói.
“Hài tử chết,” Hoa Vị Miên liếc nàng một cái, “Tiểu thái tử người ta xinh đẹp như vậy, tối nay mà chết cũng không có vấn đề gì sao!”