Vòng ôm ấm áp, giọng nói dịu dàng quen thuộc vang bên tai, tâm trí của Tiêu Huân dần dần được trở lại, khi đôi mắt đỏ rực di chuyển tầm mắt đến bả vai nàng, màu máu làm cho tâm Tiêu Huân đau đớn một cách lạ thường, rồi rất nhanh sau đó, đôi mắt ấy trở lại với màu tím xinh đẹp vốn có của nó. Tiêu Huân hoảng loạn nhìn Hạ Lan Yên, đôi mắt nàng vẫn trong veo như thế, ánh nhìn nó lúc nào cũng vẫn dịu dàng như thế, tim nó đau, nhìn lưỡi kiếm đang xuyên qua bả vai kia, tâm nó càng đau hơn, nó hận mình. Tiêu Huân hận mình là ma quỷ, hận mình đả thương cô, hận mình dù biết không xứng được ở bên cô nhưng lại không nỡ rời bỏ, lúc này thằng bé thà để cô giết chết nó cho hả giận chứ không thể chịu nổi hình phạt phải rời khỏi cô. Đôi tay nhỏ bé ôm chặt thân hình mảnh mai của nàng, từng giọt từng giọt lệ rơi xuống, đây là lần đầu tiên Tiêu Huân khóc kể từ khi thằng bé được sinh ra trên đời này.
Hạ Lan Yên hơi mím môi nhẹ áp sự đau đớn xuống, vươn cánh tay không bị thương vuốt lưng của Tiểu Huân:
- Được rồi, mọi chuyện đều qua rồi, cô sẽ không trách tiểu Huân đâu, đây không phải lỗi của con, nếu con thấy có lỗi thì mau ra ngoài gọi sư thúc vào cho cô – Nàng nhẹ cười an ủi thằng bé.
Lúc Tiêu Tống Ngôn bước vào căn phòng thì hiện ra trước mắt ông là hình ảnh một thiếu nữ người đầy máu đang ôm một đứa bé trai có đôi mắt tím, lúc bấy đôi mắt xinh đẹp kia đang tuôn trào một thứ gọi là nước mắt.
Lúc Hạ Lan Yên tỉnh dậy là lúc trời đã tối hẳn, nàng vừa mở mắt ra , đập vào mắt nàng là đôi mắt màu tím yêu nghiệt tràn đầy lo lắng, sợ hãi của Tiêu Huân, Hạ Lan Yên muốn nhâng cánh tay lên để vuốt ve hàng long mày đnag nhíu lại của thằng bé thì một trận đâu buốt truyền tới khiến nàng phải khẽ rên lên một tiếng nhỏ. Tiêu Huân bị tiếng kêu hồi hồn lại, nhìn thấy cô vừa tỉnh, thằng bé muốn ôm lấy cô mà hỏi nhưng lại sợ cô hận mình. Tiêu Huân khẽ cười lạnh, nó là một con yêu quái, lại tự tay làm tổn thương người mình yêu nhất, liệu cô có tha thứ cho nó không, dù trước khi ngất cô đã nói là không phải lỗi của nó, nhưng có khi nào lúc cô tỉnh dậy thi suy nghĩ sẽ bị thay đổi không.
Hạ Lan Yên bị nụ cười xa cách của Tiêu Huân làm cảm thấy khó chịu.
-Tiêu Huân, lên đây
Tiêu Huân vui mừng vì cô nhìn mình bằng ánh mắt dịu dàng, nhưng lại sợ chỉ một giây sau cô sẽ nhìn nó bằng ánh mắt ghét bỏ và sợ hãi, tuy nhiên thằng bé vẫn nghe lời cô mình, nhẹ nhàng trèo lên giường, chui vào trong chăn nằm đối mặt với nàng.
- Tiểu Huân có ghét cô không?
- Không! – không một giây suy nghĩ, lời nói kiên định được phát ra.
- Vậy con có muốn rời xa ta không?
- Không, con muốn mãi mãi ở bên cô! Cô… người sẽ không bỏ con chứ? Con xin lỗi cô, con cũng hận mình lắm, thà rằng cô cứ giết con đi còn hơn, cô đừng bỏ con…cô ơi… - Tiểu Huân vừa sợ hãi nhìn nàng vừa nói.
Hạ Lan Yên bật cười:
- Gì chứ, sao cô lại bỏ con được, tiểu Huân của cô có bao nhiêu đáng yêu, bỏ tiểu Huân rồi thì lấy ai cùng cô chơi, lấy ai cùng cô tâm sự, tiểu HUân chính là bảo bối quý giá nhất của cô mà – Nàng véo nhẹ má của thằng bé
- Nhưng…con…đã…
- Suỵt! Chuyện đã xảy ra thì cho nó qua đi, xếp nó vào quá khứ được không, cô chỉ cần biết hiện tại tiểu Huân vẫn là tiểu Huân của cô là được rồi.
Lại nhìn đến đôi mắt đỏ của thằng bé, rồi còn cả thân hình gầy gộc nữa, rõ ràng khó khăn lắm mới vỗ béo lên được một ít vậy mà mấy ngày nàng không có ở đây thằng bé lại trở thành một bộ xương di động rồi. Hạ Lan Yên không khỏi chùng mắt xuống, đưa tay véo mạnh cái má của Tiêu Huân, nhẹ giọng mắng:
- Thằng nhóc này, lại bỏ bữa đúng không, ta nghe sư thúc nói con tập luyện kiếm pháp ngày đêm, ăn uống thì qua loa, có bữa còn không ăn, mau nói coi trước khi đi ta đã nói gì?
- Cô… tiểu Huân biết sai rồi, cô đừng giận, lần sau con nhất định sẽ nghe lời, không dám bỏ bữa nữa.- Tiêu Huân chu môi làm nũng với Hạ Lan Yên
Quả thực tiểu Huân giờ đã khác trước nhiều, không còn là một khối đá chỉ biết im lặng nữa, đúng là tiểu Huân đáng yêu của nàng mà. Hạ Lan Yên mỉm cười, dưới ánh sáng nhẹ của cây nến, nụ cười tỏa sáng tỏa nàng làm tim của Tiêu Huân thêm đập mạnh, khóe môi cũng không khỏi cười theo. Trong lòng tự nhủ, nhất định đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng nó làm tổn thương cô, từ giờ về sau nó nhất định sẽ bảo vệ cô, đến hết đời mới thôi.
Ngày hôm sau, nhân lúc Tiêu Huân đi sắc thuốc cho Hạ Lan Yên, Tiêu Tống Ngôn liền nhân cơ hội vào phòng của Hạ Lan Yên nói chuyện.
- Tiểu Yên, con cũng biết biểu hiện của tiểu Huân hôm qua là do trong người nó có ma khí phải không? -Tiêu Tống Ngôn nhìn Hạ Lan Yên đang nằm trên giường khẽ nói.
- Vâng – Nàng cũng không muốn giấu sư thúc nữa.
- Phần ma khí trong người thằng bé là do bị truyền vào người khi còn ở trong bụng mẹ, phần ma khí này không giết người bị nhiễm nhưng mỗi khi chủ thể của nó có cảm xúc không cân bằng thì ma khí sẽ lấn áp lí trí, sau đó trong chủ thể sẽ bị hận thù che hết tâm trí rồi điên cuồng giết người. Mà ma khí này không có cách giải.
- Con biết, sư thúc, lần này con mang tiểu Huân tới đây cũng là vì vậy, mong sư thúc hãy dạy nó Tuyệt Thiên kiếm pháp để thằng bé có thể áp chế được ma khí trong người, còn về chuyện phá giải nó con sẽ tìm cách, con tin là mình có thể làm được.- Hạ Lan Yên kiên định nhìn vào mắt Tiêu Tống Ngôn trả lời.