tháng sau
Cuộc sống của Thẩm Ngạn trong thời gian này luôn theo quy luật xoay vòng. Nhiều lúc làm việc trong thư phòng hay luyện kiếm ở hoa viên luôn có sự xuất hiện của Liễu Thê Thê bên cạnh. Lúc đầu, có chút không quen, viện cớ đuổi khéo cô ta đi nhưng vẫn bị cô ta đưa ra những lí do từ chối khôn ngoan(viết chữ vào tay hoặc giấy chứ không phải nói). Có lần, hắn luyện kiếm ở hoa viên, Liễu Thê Thê đứng gần bụi hoa bên cạnh ngắm nhìn. Liễu Thê Thê thoáng thấy bóng dáng Tống Ngưng từ xa đi lại, do dự một chút, cô ta bước đến gần Thẩm Ngạn đã buông kiếm đang điều tức. Liễu Thê Thê cầm khăn tay nhẹ nhàng lại gần muốn lau mồ hôi cho Thẩm Ngạn.
Thấy ánh mắt của Liễu Thê Thê luôn nhìn về phía lối vào. Thẩm Ngạn đưa mắtnhìn theo ánh nhìn của Liễu Thê Thê thì thấy Tống Ngưng đang cùng nha hoàn tiến vào. Sợ nàng hiểu lầm mình cùng Liễu Thê Thê có mờ ám(NB: thật sự là đã hiểu lầm), thân thủ né tránh bàn tay của Liễu Thê Thê đang chuẩn bị giúp hắn lau mồ hôi, nhận lấy khăn tự mình lau.
Tống Ngưng cũng nghe được không ít lời đồn bên ngoài về Liễu Thê Thê nên cũng phần nào đoán được Liễu Thê Thê chính là nữ nhân duy nhất trong phủ tướng quân - người trong lòng của Thẩm Ngạn. Đối với những việc này Tống Ngưng không có nhiều cảm xúc dù sao bọn họ cũng vì nàng mà không thành đôi a. Thật ra nàng còn muốnchohọ thành đôi nhưng tạm thời đợi nàng lấy được hưu thư đã.
Hôm nay, nàng có nhã hứng đi dạo, vừa đến hoa viên đã thấy Thẩm Ngạn đang luyện kiếm, định đến chào hỏi nhưng mắt thấy Liễu Thê Thê đi đến cầm khăn lau mồ hôi cho hắn, lại thấy hai người cùng nhìn về phía này, nàng chỉ gật đầu chào một cái rồi quay lưng bỏ đi. Lúc nàng quay đi cùng không hề biết phía sau Thẩm Ngạn giành lấy khăn trong tay Liễu Thê Thê.
Đối mặt với sự lạnh nhạt của Tống Ngưng, Thẩm Ngạn đă gần như đau đến chết lặng. Kiếp trước, nàng gặp hắn cùng Liễu Thê Thê cũng là như vậy mà quay lưng bỏ đi, lúc đó hắn còn chẳng thèm quan tâm, còn bây giờ mới thật sự hiểu được nổi đau thấu tâm can. Nhưng cảm giác khi đó cũng không bằng cảm giác khi nàng nói với hắn rằng sẽ nạp Liễu Thê Thê làm thiếp cho hắn.
Hôm đó, Thẩm Ngạn nghe được hạ nhân thông báo Tống Ngưng muốn cùng hắn nói chuyện, trong lòng liền không khỏi vui sướng trước nay nàng luôn lạnh nhạt với hắn bây giờ lại chủ động muốn gặp hắn a. Nhưng là….
“ Tướng quân, ta biết ngươi và Liễu Thê Thê lưỡng tình tương duyệt nhưng vì cưới ta mà không thể cùng nàng danh chính ngôn thuận ở bên nhau, bây giờ ngươi muốn nạp nàng làm thiếp, ta không có ý kiến, dù sao thì ngươi cũng không thích ta mà ta cũng không thích ngươi, chi bằng ta thành toàn cho các ngươi. Ngươi thấy sao?”
Khi nghe xong lời này, sắc mặt Thẩm Ngạn trắng bệch như tờ giấy, hắn cảm thấy hít thở không thông, như có hàng ngàn nhát kiếm đâm vào tim hắn, làm nó nhỏ máu từng giọt, đau đớn lan truyền toàn thân làm thân thể hắn cứng đờ rồi lại run rẩy, bàn tay trong tay áo đã nắm chặt đến nỗi từng đốt xương trắng bệch.
Thấy Thẩm Ngạn nghe xong lời của mình thì liền thay đổi, cơ thể như vì tức giận mà phát run, nghĩ rằng hắn cho rằng nàng nàng cho Liễu Thê Thê làm thiếp là ủy khuất nàng ta nên mới tức giận như vậy, Tống Ngưng lại nói:
“ Nếu ngươi thấy ủy khuất nàng thì nâng nàng lên làm bình thê cũng được, tuy là ta không thể để cho nàng làm chính thất nhưng ngươi có thể độc sủng nàng a, không cần lo lắng ta sẽ… ngươi….”
Lời nói của Tống Ngưng chưa dứt đã bị một tiếng “Phốc…” ngăn cản
Thẩm Ngạn không chịu nổi loại đau đớn này, từng câu từng chữ hung hăng đâm vào tim hắn tạo nên những vết thương chằng chịt, cuối cùng hắn trụ không được phun ra một ngụm máu. Đưa tay ôm ngực trái đau nhức lại nhìn những giọt máu yêu diễm trên nền đất.
Thẩm Ngạn cất giọng:
“ Ta không đồng ý…” thanh âm suy yếu và bất lực. Tống Ngưng sửng sốt một chút, sau đó như hiểu ra gì đó, nàng lại nói:
“ Nếu ta cho nàng vị trí chính thất, đại ca ta…”
Lời nói lại bị thanh âm của Thẩm Ngạn cắt đứt
“ Ta hiểu. Dù có ra sao thì ta cũng không thú nàng ta.” Giương đôi mắt tràn ngập nhu tình lên nhìn nàng: “A Ngưng, đời này, không, là mãi mãi, ta chỉ có một thê tử là nàng”
Tống Ngưng ngẩn ra rồi lại nhíu mày nghi hoặc nhìn hắn hỏi:
“Ngươi không muốn cưới nàng thì đưa nàng ta về phủ làm gì? Còn ở cùng nàng cả đêm”. Giọng nói và ánh mắt đều là nghi hoặc, nhưng rơi vào mắt Thẩm Ngạn lại là một “thứ” khác.
“A Ngưng, nàng đây là đang… ghen sao?”(NB: astm vãi)
Giọng nói vui vẻ, ánh mắt cũng tràn ngập ánh sáng. Nhưng lời nói lại làm Tống Ngưng mi tâm nhíu lại càng sâu hơn.
“Ta vốn không yêu thượng ngươi, tại sao lại ghen? Ngươi thật kì lạ. Giống với đại ca ta vậy. Hai người rất hợp a”(NG: Ngưng tỷ có thể dùng lời nói làm vũ khí rồi đó, giết người không cần đao kiếm)
Câu nói đầu tiên làm cho Thẩm Ngạn có cảm giác như bị ngã xuống vực sâu vạn trượng mà câu sau lại làm cho hắn dở khóc dở cười, im lặng hoàn toàn. Điều chỉnh tâm trí, Thẩm Ngạn đứng dậy đi ra phía cửa, chỉ lưu lại một câu nói nhàn nhạt:
“ Dù sao ta cũng không thú Liễu Thê Thê, đừng bao giờ nói đến việc này nữa”
Tống Ngưng nhìn bóng lưng Thẩm Ngạn rời đi nghi hoặc không thôi. ‘Tên này thật kì lạ nhưng đây là chuyện của hắn, hắn không muốn mình quản thì thôi vậy.’ Đứng dậy, đi về phòng, còn về chuyện có thú Liễu Thê Thê không thì không ai nói một lời nào.
Mọi chuyện sẽ như Thẩm Ngạn mong muốn nếu Liễu Thê Thê không nhúng tay vào