Lê quốc và Khương quốc lại gây chiến, chiến tranh liên miên.
Khương quốc có lần thua trận nặng nề, Thẩm Ngạn cũng bị thương. Khương quốc Vương đã có ý nghĩ đem Tống Ngưng nhốt vào ngục, làm con tin để áp chế người lãnh đạo quân của Lê quốc – Tống Diễn.
Thẩm Ngạn đã phải cầu tình lẫn uy hiếp trả lại binh quyền và từ quan mới cứu được Tống Ngưng ra.
Vì an toàn của Tống Ngưng, Thẩm Ngạn cho người đưa Thẩm Lạc cho Tam Vương gia bảo hộ. Còn Tống Ngưng thì tốt nhất là đến vùng biên giới hai nước gần quân doanh để trú tạm.
Nếu chỉ vài ngày thì không sao nhưng mà… Thẩm Ngạn lại dứt khoát giữ nàng lại “tránh nguy hiểm” (NB: ta thấy ca mặt dày giữ lại tránh hai anh kia thì có) cho nên Tống Ngưng phải ở lại đây từ lúc chiến tranh bắt đầu cho đến lúc kết thúc tức là khoảng một năm. Nhưng… tất cả chỉ là những tính toán của Thẩm Ngạn còn sự thật là chỉ hai tháng sau khi tới đây, Tống Ngưng đã gặp một số chuyện do Liễu Thê Thê gây ra làm cho Tống Ngưng phải “chạy trốn” đi nơi khác.
Chuyện là vào một ngày sau tháng sống ở đây, Tống Ngưng thấy dược thảo sắp hết nên đã cùng một số người quân y đi tìm. Không hiểu sao Tống Ngưng lại cảm thấy con đường này rất quen. Cứ theo cảm giác quen thuộc này Tống Ngưng đến một căn nhà gỗ là y quán nhỏ trên làng này nhưng quan trọng là đây là nhà của Liễu Thê Thê và gia gia của cô ta.
Tống Ngưng cảm thấy như có một ánh mắt băng lãnh, thù hận và đầy sát ý nhìn mình chằm chằm, nhưng khi nàng quay lại thì lại không thấy ai cả. Tống Ngưng nàng không thể nào xuất hiện ảo giác được. Vì thế Tống Ngưng nhấc chân đi lên phía trên một chút – nơi nãy nàng cảm thấy ánh mắt kia.
Khi đến nơi (nơi nàng gặp Liễu Thê Thê lúc cứu Thẩm Ngạn) thì một cảm giác quen thuộc lại trỗi dậy nhiều hơn. Bất chợt có một bóng đen trong rừng vụt qua thu hút nàng. Tống Ngưng vội đuổi theo, đến vách núi thì không bóng đen ấy đâu cả. Nàng tìm kiếm xung quanh cũng không có ai. Bất chợt có một đôi tay đẩy nàng từ phía sau khiến nàng có chút mất thăng bằng. May mắn lúc nãy nàng không đứng gần nếu không đã rơi xuống vực rồi. Nàng quay người xuất hiện lại khiến Tống Ngưng kinh ngạc, người này không ai khác chính là Liễu Thê Thê.
Ánh mắt Liễu Thê Thê nhìn Tống Ngưng đầy oán độc, cất giọng khàn khàn, như tu la đến từ địa ngục cực kì khó nghe làm Tống Ngưng cũng phải nhíu mày.
“Tống Ngưng, bao lâu nay ta tìm ngươi thật vất vả, lại không ngờ đến, ngươi lại tự mình đến nộp mạng, tự đi tìm đường chết.”
Liễu Thê Thê vừa dứt lời thì bên cạnh đã xuất hiện hai hắc y nhân sát khí đằng đằng, Tống Ngưng phát hiện thêm ở cổ áo bọn chúng có một kí hiệu không giống như bọn hắc y nhân ám sát nàng trước kia.
Hai tên hắc y nhân không nói hai lời liền tấn công nàng, Tống Ngưng cũng nhanh chóng rút trường kiếm bên hông xuống ứng chiến.
Mắt thấy sắp đánh gục được tên thứ nhất thì bất ngờ có một lực đẩy nàng xuống vực.
Liễu Thê Thê nhân lúc Tống Ngưng đang đấu với hắc y nhân thì thừa cơ lúc bọn họ đã đến gần vách đá thì đẩy nàng xuống.
Tống Ngưng bất ngờ bị đẩy trở tay không kịp thì theo quán tính mà rơi xuống vực, nghĩ hẳn là phải chết nhưng Tống Ngưng lại được một người ôm lấy, rơi vào một lồng ngực ấm áp.