Thanh âm của Yến Hoài rất có tính thừa nhận, đặc biệt là hai tiếng “bảo bối” kia, như là từ răng chắp vá mà ra.
Trình Nặc và Giang Tĩnh Duyệt có quan hệ tốt cùng Hòa Vi, cũng không phải không gọi cô “bảo bối”, nhưng cách gọi của hai người và cách gọi của Yến Hoài hoàn toàn không giống nhau.
Thời điểm anh nói hai chữ này, âm cuối thả nhẹ, lại nâng lên, cũng không biết có phải ảnh hưởng từ đời trước hay không, Hòa Vi nghe thấy hai chữ này cảm thấy da đầu có chút tê dại.
Hô hấp cô cứng lại, theo bản năng nâng mí mắt nhìn qua.
Yến Hoài vẫn giữ tư thế nửa cúi đầu, tầm mắt mới từ kia hộp thuốc tránh thai kia nâng lên, hình dáng đôi mắt sâu, thời điểm ngước mắt nhìn cô, mắt hai mí lại biến hóa một chút, một đôi mắt càng thêm thâm trầm.
Lại là loại ánh mắt này.
Hòa Vi không thích loại ánh mắt này tính xâm lược quá mức, loại ánh mắt này sẽ làm cô cảm thấy chính mình ở trước mặt anh bị lột đến trần trụi, cả người không có chỗ nào thoải mái.
Cô lại rũ mắt xuống, duỗi tay lấy hộp thuốc trong tay anh, “Không muốn làm gì.”
Hai người ở cửa bệnh viện cửa giằng co, bên cạnh có không ít người ra vào, có người cảm thấy kinh ngạc, còn tò mò mà nhìn thêm vài lần.
Phía sau hơn mười mét chính là đường cái, xe cộ qua lại, tiếng còi hết đợt này đến đợt khác vang lên.
Hòa Vi siết chặt một góc hộp thuốc, thu tay trở về.
Yến Hoài không thả.
Hòa Vi nhíu mày, “Buông tay.”
Vừa dứt lời, phía sau liền truyền đến giọng nói của Yến Thần, “Hòa Hòa, em không sao chứ?”
Vừa rồi anh ta thấy Hòa Vi đụng vào một người ở đại sảnh, nhưng đúng lúc bác sĩ giữ anh ta lại nói mấy câu, vốn dĩ Yến Thần cho rằng lần này ra ngoài sẽ không nhìn thấy Hòa Vi, không ngờ vài phút qua đi, cô vẫn còn ngồi xổm trên mặt đất nhặt đồ.
Người đàn ông nửa ngồi xổm đối diện cô, bị cô che đi hơn phân nửa khuôn mặt.
Yến Thần một lòng chỉ có Hòa Vi, nửa điểm tâm tư cũng chưa đặt ở trên người người đàn ông kia, thẳng đến khi bước nhanh tới, anh ta mới ngẩn ra: “… Anh?”
Ngón tay Hòa Vi hơi cứng một chút.
Yến Hoài rũ mi, chú ý tới động tác nhỏ này của cô, anh nheo mắt, không để ý đến Yến Thần, “Nói chuyện.”
Những lời này nói với Hòa Vi.
Ngữ khí của anh không được coi là nghiêm khắc, chỉ là mang theo một loại cảm giác không cho người khác kháng cự.
Vốn dĩ vừa rồi Hòa Vi muốn giải thích, nhưng Yến Hoài vừa mở miệng, sau khi cô nghe xong liền cảm thấy uất ức, cô phiền muộn nói, “Không liên quan gì tới anh.”
Thanh âm hai người đều cực thấp, Yến Thần cách xa hai ba bước, căn bản không nghe thấy bọn họ đang nói gì.
Anh ta cho rằng Yến Hoài đang nói xin lỗi với Hòa Vi, bởi vì vừa đụng vào cô.
Hòa Vi mới lười quản anh nghĩ như thế nào, cô nắm chặt ngón tay, lần này giật mạnh lấy hộp thuốc kia trở về.
Cô đang nổi nóng, không khống chế tốt sức lực, hộp giấy lại cứng, không cẩn thận liền để lại một vệt hồng ở trên ngón trỏ của Yến Hoài.
Nhưng thật ra không chảy máu, chẳng qua bởi vì ngón tay anh trắng, nên vệt đỏ có vẻ càng trở nên chói mắt.
Hòa Vi mím môi dưới, đáy lòng tựa hồ có chút nặng, cô cuống quýt chuyển tầm mắt, sau khi ném hộp thuốc vào túi nilon liền đứng dậy.
Bởi vì ngồi xổm thời gian dài, khi đứng lên lại quá nhanh, máu lên não không đủ, trước mắt Hòa Vi có chút trắng, thân thể nhoáng lên, may mắn được Yến Thần ở phía sau tay mắt lanh lẹ mà đỡ lấy mới không ngã xuống.
Cô nghe thấy giọng nói Yến Thần, tinh tế ấm áp, tuy rằng dễ nghe, nhưng khi vào lỗ tai Hòa Vi, tổng cảm thấy dối trá lại ra vẻ.
Trên người tra nam chủ này, không có nửa điểm chân tình thực lòng.
Hòa Vi tưởng tượng đến đôi tay không biết chạm qua bao nhiêu phụ nữ hiện tại lại nắm ở trên cánh tay cô, liền cảm thấy chán ghét, cô nhíu mày, dùng sức rút cánh tay từ trong tay Yến Thần trở về, “Hai người cứ tiếp tục, tôi không quấy rầy.”
“Hòa Hòa…”
Yến Thần còn muốn gọi cô lại, đã bị giọng nam bên cạnh đánh gãy, “Thân thể không thoải mái?”
Yến Thần lập tức không còn tâm tư gọi Hòa Vi, sắc mặt anh ta thay đổi, “Cũng không có… Chính là lâu rồi không kiểm tra sức khoẻ.”
Khóe miệng Hòa Vi khẽ mím, bước nhanh đi đến giao lộ chỗ chờ đợi đèn xanh đèn đỏ.
Khoảng cách xa, nên tiếng nói chuyện phía sau cũng dần dần biến mất ở bên tai.
Đèn xanh đèn đỏ bốn mươi giây, Hòa Vi đi qua, tiến vào tiệm bánh ngọt đối diện bệnh viện mua một miếng bánh kem.
Đoán chừng không có cô gái nào không thích ăn đồ ngọt.
Chẳng qua nghề nghiệp của Hòa Vi đặc thù, thường xuyên phải giữ cân, mỗi ngày đều phải bước lên cân vài lần, không thể cao cũng không thể thấp.
Mấy ngày nay cân nặng của Hòa Vi mới giảm, thích hợp ăn chút đồ ngọt.
Cô ở tiệm bánh ngọt dạo qua một vòng, thời điểm trả tiền, mới vừa lấy tiền ra khỏi túi, bên cạnh liền có người đưa một trăm đồng qua.
Hòa Vi không cần quay đầu xem, chỉ từ cái tay kia cô cũng có thể nhận ra được.
Là Yến Hoài.
Hòa Vi vẫn còn khó chịu, ngay cả bánh kem cũng không cầm, liền xoay người rời đi.
Nhân viên thu ngân ở phía sau gọi lại: “Tiên sinh, tiền thừa…”
Hòa Vi nghe thấy những lời này, chân bước càng thêm nhanh hơn chút, chỉ là còn chưa đi đến ven đường, đã bị người đàn ông phía sau gọi lại, “Không lấy bánh nữa?”
“…”
Cũng không phải cô mua.
Hòa Vi không để ý tới anh, vừa muốn tiếp tục đi lên phía trước, cánh tay đã bị anh nhẹ nắm lấy, “Tôi đưa em về.”
“Không cần…”
“Tôi ném em gái ruột ở bệnh viện, Hòa Vi, em ngoan một chút.”
Hòa Vi: “…”
Cô ngẩn ra như vậy, người đàn ông liền từ cánh tay hạ xuống, trực tiếp nắm bàn tay trái của cô.
Hòa Vi đã hết giận một nửa, cô rụt tay lại, “Anh không thể nắm tay tôi ở bên ngoài…”
Hiện tại là nơi công cộng.
Tuy rằng Hòa Vi là diễn viên không nổi lắm, hẳn là không có paparazzi chuyên môn đi theo để chụp, nhưng cô vẫn không yên tâm.
Nếu như đột nhiên từ nơi khác chạy ra một tên paparazzi chụp lấy chụp để, đoán chừng ngày mai tai tiếng cô bị bao dưỡng có thể lên đầu đề.
Chẳng qua độ nóng chủ yếu là do Yến Hoài mang tới.
Yến Hoài liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của cô, “Không ai chụp.”
Giọng nói trầm thấp, cẩn thận nghe còn có chút khàn khàn, Hòa Vi giương mắt nhìn anh, vốn dĩ muốn hỏi anh có phải bị cảm hay không, còn chưa kịp ra khỏi miệng, anh liền nghiêng đầu khụ một tiếng.
… Thật đúng là bị cảm.
Hòa Vi còn tưởng rằng chỉ có mình thể chất kém.
Cứ như vậy, ngược lại trong lòng cô cân bằng không ít.
Yến Hoài dừng xe ở ngay mé đường, đi vài bước liền đến.
Sau khi Hòa Vi lên xe cài dây an toàn, mới nhớ tới Tống Huỳnh, quay đầu hỏi Yến Hoài: “Em gái anh bị làm sao vậy?”
“Ngày hôm qua leo thang chụp ảnh, không cẩn thận bị ngã.”
Hòa Vi cả kinh, “Không nghiêm trọng chứ?”
“Còn tốt.”
Hòa Vi: “…”
Còn tốt là như thế nào?
Giống như biết cô tò mò, Yến Hoài lại giải thích một câu: “Gãy xương nhẹ thôi.”
“Kia cô ấy có thể không…”
Còn chưa nói xong, Hòa Vi liền ngừng.
“Như thế nào?”
Hòa Vi không nói.
Kỳ thật cô muốn hỏi Yến Hoài không đi thăm Tống Huỳnh, lại chạy tới đưa cô về nhà, Tống Huỳnh có thể không vui hay không, nhưng lời vừa tới bên miệng, cô lại có chút nói không nên lời.
Quá mức ái muội.
Hòa Vi cúi đầu bẻ đầu ngón tay, tầm mắt lại nhìn đến gói thuốc.
Yến Hoài cũng nghiêng mắt liếc nhìn một cái.
Sau đó tầm mắt anh rời đi, rơi xuống trên mặt Hòa Vi.
Ngày hôm nay cảm xúc nha đầu này giống như có chút khác.
Mới vừa rồi khi đụng vào cô, cô vẫn luôn không muốn nói với anh câu nào, mãi cho đến trước vài phút, cuối cùng cô mới nói mấy câu.
Yến Hoài biết vừa rồi cô muốn hỏi cái gì.
Tuy rằng Hòa Vi là diễn viên, nhưng khống chế cảm xúc không tốt lắm, muốn nói cái gì đều biểu hiện ở trên mặt.
Yến Hoài nhìn chằm chằm cô gái đang rũ mắt, lúc này cô quá an tĩnh, thời điểm anh mở miệng theo bản năng liền nói nhẹ lại: “Sẽ không.”
Tống Huỳnh còn ước gì anh nhanh chóng đi tìm Hòa Vi.
Hòa Vi giương mắt, quay đầu nhìn anh.
“Tống Huỳnh sẽ không không vui.”
Lúc này Hòa Vi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Giây tiếp theo, cô lại nghe thấy Yến Hoài hỏi một câu: “Em còn thích Yến Thần phải không?”
Hòa Vi ngẩn ra.
Còn chưa kịp trả lời, Yến Hoài lại hỏi: “Thuốc cũng mua vì anh ta?”
Ngữ khí anh rất bình thản, thậm chí không có nửa điểm gợn sóng, nhưng tầm mắt Hòa Vi thấp, thoáng nhìn bàn tay nắm tay lái đang nắm chặt.
Anh nhẫn nại vì cái gì.
Hòa Vi hoàn toàn gục ngã.
“Không phải…” Hòa Vi lắc đầu, dù sao cũng là vấn đề của phụ nữ, nên khi cô giải thích bên tai liền nóng lên, “Kinh nguyệt không đều… Đây là đơn thuốc của bác sĩ.”
Đôi mắt Yến Hoài nâng lên.
“Tôi không muốn làm loại chuyện này cùng anh ta…”
Cô còn sợ nhiễm bệnh đấy.
Đáy mắt Yến Hoài càng thêm trầm.
Ngón tay Hòa Vi lại quấn vào nhau, lông mi hơi chớp, lúc sau cô nhìn về phía tay phải của Yến Hoài.
Vừa rồi khi lấy lại hộp thuốc có dùng quá nhiều sức, ngón trỏ của anh đến bây giờ vẫn còn hồng, thời điểm cô đi học bị giấy nhẹ nhàng xẹt qua một chút đều cảm thấy đau, càng đừng nói bị giấy dùng sức lực lớn xẹt qua.
Ánh mắt Hòa Vi lóe lóe: “Thực xin lỗi, tôi không cố ý…”
Cô khó chịu là vì ngữ khí khi Yến Hoài nói chuyện với cô.
Tính xâm chiếm rất mạnh.
Hòa Vi cảm thấy khả năng kỳ sinh lý của mình rất nhanh liền tới rồi, mấy ngày nay tính tình đều lớn hơn so với ngày thường, hiện tại bình tĩnh lại, cô thả nhẹ thanh âm hỏi một câu: “… Đau không?”
Vốn dĩ Yến Hoài đã quên vụ này rồi.
Đau xác thật chỉ có một chút nhỏ, nhưng mà đau hơn anh đều đã trải qua rồi, vệt đỏ này không tính là vết thương, căn bản không đáng nhắc tới.
Nhưng ánh mắt Hòa Vi dịu dàng mềm yếu nhìn qua, ma xui quỷ khiến anh liền “Ừ” một tiếng.
“Thật sự rất đau sao?” Hòa Vi càng cảm thấy áy náy, căn bản không chú ý tới khóe môi Yến Hoài hơi hơi cong lên, “Tôi xem một chút…”
Bàn tay cô đưa qua, sau đó khi sắp đụng tới anh thì lại dừng lại.
Hòa Vi cảm thấy hôm nay mình có chút không thích hợp.
Vừa muốn thu tay lại, đầu ngón tay đã bị anh nắm.
“Hòa Vi,” Yến Hoài nâng mắt nhìn cô “Cho tôi ôm một phút, được không?”