Không chỉ muốn hôn cô.
Anh còn tưởng tượng cảnh mình nằm trên cơ thể cô.
Thương trường như chiến trường lời này nói không sai, khi bàn chuyện công việc trên bàn cơm đều sẽ tận dụng mọi thứ, an bài các loại loại hình mỹ nữ.
Đàn ông khi uống nhiều rượu phía dưới khó tránh khỏi sẽ nhất thời xúc động.
Nhưng mà từ trước đến nay anh đều tiết chế rất tốt, trên bàn ăn không cho phép xuất hiện việc không đứng đắn liên quan đến phụ nữ.
Trước đó cũng có công ty cố ý nhét phụ nữ vào bên người anh khi đang bàn bạc chuyện hợp đồng, ngày đó Yến Hoài một câu cũng không nói, sau khi bữa tiệc đó kết thúc, anh trực tiếp kí hợp đồng với công ty đối thủ một mất một còn của công ty nọ.
Trước giờ anh làm việc không thích người khác nhắc nhở, gọn gàng dứt khoát, khiến cho đối phương trở tay không kịp.
Sau khi chuyện này truyền đi, mỗi bữa tiệc có mặt anh đều không xuất hiện phụ nữ.
Thời gian lâu dần, Yến Hoài cũng bắt đầu hoài nghi chính mình có phải hay không thật sự không có nhu cầu.
Trình Diễm đã từng nói qua không chỉ một hai lần, anh đều lười để ý.
Sau lại gặp phải Hòa Vi, Yến Hoài mới biết được, kỳ thật anh cũng có nhu cầu.
Anh đối với Hòa Vi có nhu cầu vô cùng mãnh liệt.
Cho nên khi lần đầu tiên nhìn thấy Hòa Vi, anh liền mơ thấy cùng cô làm loại chuyện này, trong khi cô vẫn là bạn gái em trai mình.
Yến Hoài cũng cảm thấy đạo đức của mình có chút vấn đề, nhưng anh khống chế không được.
Sau đó khi Hòa Vi ở phim trường quần áo suýt rơi xuống.
Yến Hoài nhìn rõ ràng nốt ruồi trên ngực cô, cùng với người phụ nữ trong mộng hoàn toàn trùng khớp, ái muội, quyến rũ.
Anh càng thêm xao động,
Thời điểm giúp cô cài cúc, anh tưởng tượng một ngày nào đó, anh muốn đem quần áo trên người Hòa Vi từng cái cởi ra, ngày đó Yến Hoài rời khỏi phim trường, cơ hồ là phi hết tốc độ về nhà, tắm nước lạnh dập tắt lửa.
Ban đầu Yến Hoài chú ý tới Hòa Vi là vì một nguyên nhân vô cùng đơn giản, đó là bắt đầu từ ham muốn nguyên thủy nhất, anh muốn nhìn cô ở dưới thân mình trằn trọc thừa hoan, cũng muốn nhìn cô dịu dàng kiều diễm mà khóc lóc nói “Không cần”.
Anh nghĩ muốn đem một màn trong mộng, đều hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà hoàn thành.
Lần đầu tiên nhìn thấy Hòa Vi, anh liền muốn cô.
Cũng chỉ muốn cô.
Cho nên khi Trình Diễm hỏi anh có muốn trút giận thay Hòa Vi hay không, Yến Hoài không chút do dự liền cự tuyệt.
Một con tiểu bạch thỏ mà thôi.
Anh không phải trẻ vị thành niên, hiểu được khắc chế xúc động của chính mình.
Nhưng mà số lần gặp càng nhiều, anh phát hiện Hòa Vi căn bản là không phải tiểu bạch thỏ đơn thuần vô hại, cô rất hay thay đổi, tùy thời có thể vươn móng vuốt mèo của mình lên.
Chẳng qua cô chưa bao giờ dám đối với anh duỗi móng vuốt.
Yến Hoài không biết vì sao Hòa Vi lại sợ anh, anh chỉ biết là, mỗi lần trong lòng cô rõ ràng sợ hãi, nhưng lại muốn ở trước mặt anh ra vẻ trấn định, mỗi phút mỗi giây đều đang quyến rũ anh.
Anh nghĩ là Hòa Vi cố ý nhưng thực ra cô chỉ vô tình.
Yến Hoài không đạo lý mà nghĩ, nếu quyến rũ anh, vậy cô phải có trách nhiệm với anh.
Nhưng mà Hòa Vi không biết, tựa như cô chưa bao giờ biết, mỗi lần thấy Yến Hoài, ánh mắt cô lại thật cẩn thận, địa phương nào đó của anh lại ngo ngoe rục rịch
Anh cũng không phủ nhận chính mình, tựa như anh chưa bao giờ khắc chế dục vọng đối với Hòa Vi.
Nhưng mà anh vẫn ở tận lực che dấu.
Đạo đức luân thường đều không quan trọng, chủ yếu là anh sợ dọa đến Hòa Vi.
Anh vẫn luôn kiên nhẫn tới hiện tại, sau đó vừa thấy lông mày Hòa Vi khẽ nhăn muốn rớt nước mắt, anh đột nhiên không muốn nhịn nữa.
Thanh âm của Yến Hoài càng thêm khàn khàn, “Liền hôn một chút, huh?”
Vừa rồi Hòa Vi chỉ cảm thấy uất ức, còn hiện tại lại hoàn toàn bị dọa khóc.
Yến Hoài rõ ràng dịu dàng với cô hơn so với đời trước, nhưng cô vẫn sợ hãi.
Không có cách nào không sợ hãi, đời trước, ký ức đêm đó khắc sâu vào trong tâm trí cô.
Trước mặt người đàn ông này thoạt nhìn thì thanh tâm quả dục, nhưng cũng không che dấu được sự cầm thú của anh ——
Một đêm kia Yến Hoài muốn cô, muốn quá mạnh mẽ.
Tuy rằng không lâu, nhưng Hòa Vi có thể cảm nhận rõ ràng được thân thể mình mỗi một chỗ đều đau.
Giây phút anh đi vào, thậm chí cô hoài nghi chính mình không phải bởi vì nhiệm vụ thất bại mà trọng sinh, cũng sẽ bị anh giết chết ở trên giường.
Không, có lẽ cô thật sự bị anh giết chết ở trên giường.
Hòa Vi run bần bật, cũng không biết là bởi vì trời lạnh hay vì quá sợ hãi, nước mắt như thế nào cũng không ngăn được, từng giọt từng giọt lăn xuống dưới.
Cô vội vàng duỗi tay lau, lạy ông tôi ở bụi này mà giải thích: “Tôi không khóc.”
Yến Hoài không nói lời nào, đáy mắt anh nặng nề, đầu óc cũng trở nên quay cuồng.
Hòa Vi muốn đem nước mắt nghẹn trở về, nhưng mà lúc này lại không phải đang đóng phim, nào có khả năng thu phóng tự nhiên.
Trong chớp mắt, Yến Hoài đột nhiên kề sát vào chút, hô hấp ấm áp của người đàn ông gần trong gang tấc, Hòa Vi do dự vài giây không biết có nên đẩy anh ra hay không, một giọt nước mắt lại lăn xuống dưới.
Tiếp theo trong nháy mắt, vốn dĩ nên hôn lên thì mặt người đàn ông lại lệch về một bên, thấp giọng cười, đầu ngón tay nâng lên, đem nước mắt tại khóe mắt cô lau đi, “Vậy đừng khóc, bảo bối.”
Hòa Vi nhẹ nhàng thở ra, bả vai hơi sụp xuống.
Lúc này các dây thần kinh như chợt đứt đoạn, thậm chí cô hoàn toàn không chú ý tới tiếng “bảo bối” kia của Yến Hoài.
Hòa Vi nhắm mắt lại, cách vài giây, cô nhỏ giọng nói một câu: “Bên ngoài lạnh lắm…”
Là thật sự rất lạnh, tay chân cô đã đông lạnh đến mức không có tri giác.
Yến Hoài “Ừ” một tiếng, “Hiện tại liền đi vào.”
Hòa Vi vội cong lưng, đem giày cao gót đang đặt ở bên cạnh cầm lên, bàn tay lại đột nhiên bị nắm.
Người đàn ông tâm tình bất định này sẽ không đổi ý chứ?
Động tác Hòa Vi cứng đờ, sau đó cô giương mắt.
Lức này đầu gối Yến Hoài cơ hồ đã chạm đất, anh cúi đầu, mở ra một cái hộp.
Tầm mắt Hòa Vi chuyển xuống thấp một chút, lúc này mới chú ý tới hộp giày kia.
Cũng cùng là màu bạc, thậm chí hình dáng so với đôi trong tay cô không khác nhau lắm, điểm duy nhất khác nhau đó là đế bằng và giày cao gót
Yến Hoài nâng mắt nhìn cô, “Tự mình đi, hay là ——”
“Tự mình đi.”
Hòa Vi vội vàng nhận lấy đôi giày, khom người mang vào.
Đế giày thực mềm, lớn nhỏ thích hợp, mang vào thực thoải mái, khóe miệng Hòa Vi theo bản năng liền cong lên.
Tầm mắt của Yến Hoài vẫn còn dừng ở trên mặt cô, đáy mắt anh càng thêm say mê, độ cong nơi khóe miệng trở nên dịu dàng, anh đứng dậy, “Vào đi thôi.”
Hòa Vi đứng dậy, khép chặt vạt áo tây trang.
Vừa muốn đi về phía trước, bả vai đã bị người nọ nhẹ ôm lấy, Hòa Vi tránh tránh, nhưng không thể tránh được.
Vậy quên đi.
Nói không chừng chờ lát nữa đi vào gặp phải vận khí tốt, sẽ bởi vì Yến Hoài mà chú ý tới cô.
Hòa Vi bị đông lạnh nửa ngày, lúc này cũng muốn đi đường tắt tự khao chính mình một chút
Cô thành thật để anh ôm lấy, nhưng thật ra Yến Hoài lại rất kinh ngạc hỏi: “Không tránh?”
Hòa Vi: “Lạnh”
Trong khi nói, hai người đã từ cửa tiến vào nội sảnh khách sạn.
Hòa Vi nhìn khắp sảnh chỗ nào cũng có cameras, còn chưa kịp từ trong ngực Yến Hoài lui ra, người nọ liền trước một bước buông lỏng tay.
Phía trước có người từ toilet đi ra, vốn dĩ chắc hẳn muốn trở lại sảnh ngoài, kết quả vừa quay đầu liền nhìn thấy hai người bọn họ, bước chân hơi dừng lại, quay ngược lại đi về phía bên này: “Yến tổng cũng ở đây sao, vị tiểu thư xinh đẹp này là…”
Hòa Vi không trả lời, người ta hỏi chính là Yến Hoài.
Vùa nghiêng đầu nhìn, mắt phượng người đàn ông đã híp lại, sắc mặt lạnh lùng, khóe miệng nửa cong nửa không, ý vị không rõ mà đáp một câu: "Em gái”
Hòa Vi: “…”
“Thì ra là em gái …”
Người đàn ông ngó trái ngó phải cũng không thấy hai người bọn họ có điểm gì giống nhau, nhưng nếu Yến Hoài nói là em gái, vậy thì coi là em gái, anh ta cười một chút, thuận miệng hỏi câu: “Tôi thấy em gái Yến tổng có chút quen mắt, cô ấy đang làm gì nha?”
Yến Hoài nghiêng đầu nhìn Hòa Vi.
Người đàn ông này trời sinh tính tình lạnh nhạt, ngũ quan tinh xảo đoan chính, đường cong của cằm giống như được tỉ mỉ khắc ra.
Trách không được thời điểm hệ thống giới thiệu về anh, chỉ nói một câu anh tuấn soái khí.
Hẳn là tác giả nghèo từ, tìm không được từ để miêu tả anh.
Hòa Vi cảm thấy nguyên tác giả có bệnh, dưới ngòi bút của tác giả nữ chủ cũng bệnh không nhẹ cho nên mới không cần một người đàn ông chất lượng tốt như vậy, vì một tra nam mà cố sống cố chết
Đầu óc cô có chút không tập trung, mãi đến khi người đàn ông đối diện khụ một tiếng, cô mới nói: “Diễn viên.”
Ý cười trên mặt người đàn ông càng sâu, nhân cơ hội lấy lòng Yến Hoài nói: “Công ty chúng tôi còn chưa quyết định được người phát ngôn cho nhẫn kim cương, cô gái nhỏ có hứng thú tới thử một lần hay không?”
Vừa nói anh ta vừa đưa danh thiếp của mình qua, không đợi cô trả lời, đã hướng về phía Yến Hoài gật đầu sau đó liền trước một bước trở về sảnh ngoài.
Hòa Vi nhìn tên công ty trên danh thiếp.
Phỉ Lệ châu báu.
Đây là một nhãn hiệu mà mấy năm nay đang tấn công sang thị trường quốc tế.
Yến Hoài cúi đầu nhìn cô hỏi, “Đi thử?”
Hòa Vi nhận danh thiếp, còn chưa biết nên trả lời như thế nào, thì Yến Hoài đã nâng cổ tay nhìn thời gian trên đồng hồ, “Tôi ra ngoài đã lâu rồi, đi về trước”.
Anh sợ cùng nhau trở về, Hòa Vi sẽ bị người chỉ trỏ sau lưng.
Hòa Vi gật đầu.
Yến Hoài nhấc chân rời đi, đi chưa được mấy bước, anh đột nhiên quay trở lại bên người cô, hạ thấp đầu ở bên tai cô nói: “Hôm nay em rất xinh đẹp.”
Giọng nói rơi xuống, anh xoay người, lần này không quay đầu lại.
Cả người Hòa Vi thiếu chút nữa mềm xuống.
Giọng nói của Yến Hoài tựa hồ vẫn còn vang vọng ở bên tai, rất thấp rất trầm, rất êm tai cũng thật dịu dàng.
Nhưng mà Hòa Vi biết, đây chỉ là biểu hiện giả dối.
Đàn ông chính là dối trá!
Mặc kệ dưới giường đối với bạn dịu dàng bao nhiêu, đến khi lên giường rồi thì chỉ hận không thể muốn bạn cho đến chết!
Hòa Vi đã nhìn thấu bản chất của Yến Hoài, chờ anh đi xa, cô mới nhỏ giọng nói một câu: “Cầm thú.”
Cùng thời gian đó trong một căn phòng ở dưới tầng.
Tống Chân Chân vừa mới đẩy cửa đi vào, thanh âm của người đàn ông liền vang lên, “Hòa Hòa hiện tại đã trở về chưa?”
Đêm nay anh ta uống nhiều, vừa rồi nhìn thấy Hòa Vi cùng Tô Mộc ở bên nhau nói chuyện phiếm, không chịu nổi khiêu khích của Tống Chân Chân, vì thử Hòa Vi nên anh ta đã cậy vào mình uống say mà gọi cô ra ngoài.
Vừa rồi Tống Chân Chân gửi ảnh chụp Hòa Vi đang ở trên ban công lại đây, trong nháy mắt anh ta thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Anh ta thích Hòa Vi, cho dù đã chia tay, cũng hy vọng Hòa Vi vẫn còn thích anh.
Tống Chân Chân cười một cái, nghĩ đến thời điểm mình đem cửa đóng lại, vẻ mặt khẩn trương của Hòa Vi, trong lòng càng cảm thấy vui sướng, cô ta nhón chân đi đến hôn lên môi Yến Thần, “Thần thiếu, loại thời điểm này không cần nhắc tới người phụ nữ khác…”
Sau đó trong phòng liền không có tiếng nói chuyện, chỉ còn lại tiếng nam nữ thở dốc, rên rỉ, một cảnh thật dâm mĩ.
-
Buổi tối hôm đó Hòa Vi mơ thấy Yến Thần bị người cắt mất tiểu đệ đệ.
Ngày hôm sau cô thiếu chút nữa từ trong mơ mà cười tỉnh, vừa mở mắt ra liền thấy, đây là trần nhà màu trắng đơn giản ở tiểu chung cư nhà cô.
Hòa Vi thở dài, hôm nay cô có cảnh quay vào buổi chiều, cho nên cũng không vội vã rời giường, nắm chặt lấy chăn mà gọi hệ thống một tiếng: “Điềm Điềm?”
“Đây, đây.”
“Khi nào độ hảo cảm của Yến Thần sẽ không bị giảm?”
“Đạt tới điểm, lúc đấy ký chủ cho dù làm cái gì cũng sẽ không ảnh hưởng tới giá trị hảo cảm, hoặc là còn có một biện pháp…”
Hòa Vi: “Nói đi.”
“Ký chủ kết giao bạn trai mới.”
Hòa Vi: “…”
Cách vài giây, cô mới hỏi: “Qua mạng được không?”
Mười lăm phút sau, khi đang ở trên xe Trình Diễm nhận được một tin nhắn đến từ người phụ cận trên WeChat ——【 Anh trai, muốn yêu đương qua mạng không? Tôi rất tốt! 】
Trình Diễm ném điện thoại cho người nào đó ở ghế phụ, “Xem đi, sức quyến rũ của tôi không ai có thể kháng cự được.”