-Cứ tưởng là "Kim ốc tàng kiều" chứ , mà công nhận phòng của cậu đẹp thật ._Tuyết San bước vào liền thấy cách trang trí , bố trí trong rất đẹp , liền đi xem xét
-Này đây là phòng của con trai, cậu là con gái đấy ._Lăng Hạo nắm tay Tuyết San lại nhắc nhở
-Mà vẫn như trước nhỉ ._Tuyết san ngồi bên mép giường nhìn xung quanh Tuyết San nhớ cậu là thích màu đen và xanh lá
Rồi bàn tay rảnh rỗi lại chụp lấy bức ảnh được ráp khung được đặt cẩn thận trên đầu giường là bức hình ba người họ chụp chung với nhau vào năm trước
-Tớ có vẻ lớn lên ngày càng xinh đẹp hơn nhỉ ._Câu nói đầy tự tin của nó vang lên
-Hừ ,là mèo khen mèo dài đuôi ._Lăng Hạo ngồi xuống sàn đối diện Tuyết San , liền hừ một tiếng rồi nói -Đã nhớ rồi ?
-Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, cậu có vẻ khác rồi ,Marcus ._Tuyết San giơ bàn tay lên xoa mái tóc màu vàng của cậu thật nhẹ nhàng
Cậu bất ngờ , bàn tay của Tuyết San đang làm rối mái tóc của cậu ,cậu bất giác mỉm cười
-Chẳng phải chính cậu bảo tôi như vậy ? Chân còn đau không ? ._Lăng Hạo kiểm tra chân của Tuyết San
-Tớ đến đây để thăm bệnh tình của cậu ,mà nói xem tớ muốn cậu như trước thì sao ? ._Bây giờ thay vì xoa đầu cậu nữa thì Tuyết San liền tàn nhẫn giựt một cọng tóc của cậu
-Tớ muốn ếm bùa ._Tuyết San chu mỏ nói, nói xong liền tiến lên phía trước thì thầm điều gì đó vào tai của Lăng Hạo
Đột nhiên cánh cửa mở ra ,Gia Phong liền thấy tất cả ,tức giận liền nắm tay Tuyết San kéo ra khỏi phòng rồi đi thật nhanh xuống cầu thang , mọi người làm đều hoảng sợ trước hành động của Gia Phong .Mở cửa liền đẩy Tuyết San ra ngoài sân hắn cũng bước ra ngoài rồi đóng cửa lại
-Anh bị làm sao vậy ._Tuyết San khó chịu lên tiếng , bị kéo đi như vậy đương nhiên tức giận
Nghe câu nói của Tuyết San ,Gia Phong thoáng giật mình "Mình đang làm gì vậy" .Tuyết San giựt phắt bàn tay đang bị nắm kia ra quay người bỏ đi
-Nghe cho rõ ,tôi là thích cô ._Gia Phong thấy nó quay đi liền rống lên
Lúc này cả người của cô cứng ngắc "Gia Phong , anh ta thích mình ?" Sợ nghe lầm liền quay lại hỏi Gia Phong lần nữa
-Anh nói gì ? ._Tuyết San e dè
-Không sai , tôi thích cô ._Gia Phong cố lặp lại những từ ngữ đó
Bây giờ chính cô không biết mình đang suy nghĩ cái gì cứ lặp lại đi trong đầu những cau nói của Gia Phong và câu nói bỗng dưng hiện ra "Mình có thể đứng đây là nhờ vào Phong"
--------------------------------- năm trước-------------------------------------
Là một cô bé đang vui đùa với hai cậu nhóc , một cậu bé tóc vàng và một cậu bé tóc đen hai tính cách của hai cậu bé ấy đối nghịch nhau trong một người lạnh lùng ít nói ,một người thi vui vẻ cười đùa. Không cẩn thận chạy ra ngay giữa đường và không may có một chiếc xe tải lao tới cô bé sợ hãi hét lên , chiếc xe tải ấy chẳng dừng mà còn lao đi nhanh hơn nữa ,tốc độ khiến cho người ta phát sợ với tốc độ đó ít nhất thì đôi chân cũng phải bị phế ,một mạch muốn tông vào cô bé "Rầm" cô bé thân người như không nhiệt độ , nhắm mắt một lúc lâu cũng có can đảm mở đôi mắt ra ,toàn thân được cậu bé tóc đen bao bọc ,cậu bé luôn miệng nói "Không sao rồi , không sao rồi Tuyết San" đôi giày màu xanh mà cô bé thích nhất đang thấm dần máu màu xanh và màu đỏ như tương phải nhau , màu đỏ ấy gần như chói lọi, cảm nhận thứ gì đó đang làm ướt đôi giày liền cuối thấp đầu xuống run rẫy mà ngất đi.......
Và cậu bé ấy ,cậu bé che chắn ,đứng trước mặt cô bé không ai khác chính là Gia Phong
------------------------------------
Lời của Syn : Sự thật đâu chỉ dừng lai ở đó , mọi chuyện không đơn giản như vậy
Nói câu này cho tăng thêm tính tò mò chứ cũng không có gì ghê gớm lắm =)))