Mọi người đều được ở trong một căn phòng VIP của khách sạn , được sắp xếp người một phòng.Riêng Tuyết San , Gia Phong , Lăng Hạo khi đưa nó vào khách sạn liền một mạch thuê phòng và thế có đủ chỗ cho ba người , mỗi người một phòng ( Giải thích : chỉ đặt căn phòng là vì người một phòng nên Lăng Hạo đặt thêm hai phòng cho mình và tuyết san , căn phòng còn lại cho Gia Phong )
Tuyết San được Gia Phong bế lên tới phòng , mở cửa ra và đặt Tuyết San ngồi ở mép giường .Lăng Hạo đứng sau đóng cửa lại , đặt Balô của hai người xuống
-Tuyết San , hôm nay nghỉ ngơi được chứ ? ._Lăng Hạo hỏi nó
-Chân cô có vẻ bị trật nặng rồi, tạm nghỉ đi đã ._Gia Phong cũng len tiếng
-Nhưng mà.......... ._Hiện tại mặt của nó ủi xìu như cái bánh bao thiu
Cậu và hắn thở dài thườn thượt , dễ thương vậy sao chịu nổi đây !Cậu luồn vào túi quần , móc điện thoại ra bấm rồi đưa lên tai.
-Alo , hoà...... ._Tiếng người đầu day bên kia vang len
-ở đay đừng có gọi toi bằng cái từ đó ._Lăng Hạo nhẹ giọng
-Vâng , thưa người , tìm tìm toi có việc gì căn dặn ? ._Giọng người đó e dè
-Tìm cho tôi bác sĩ giỏi về chan tới đây , tôi cho ông ph
Gia Phong thì vẫn đang cầm bàn chân của nó lên xem , nó thì im lặng nghe Lăng Hạo đang nói chuyện , ánh mắt nhìn chăm chú Lăng Hạo , nhìn ra được gì ở cậu "Lăng Hạo , có phải......" . lăng Hạo đang nói chuyện thì ngước lên bắt gặp ánh mắt phát hiện từ nó liền quay đi và cúp máy .Vẫn không hề quay đầu lại nhìn nó đi ra ngoài mép cửa đứng , bầu không khí kì dị.Gia Phong cũng đồng thời ngước lên bắt gặp ánh mắt của nó đang nhìn Lăng Hạo , khó chịu lên tiếng
-Chưa tới nữa à ._Đã qua ph mà người vẫn chưa thấy
-Tới rồi kìa ._Cậu đứng ở mép cửa liền thấy vài người đi tới đám người mặc đồ đen và một người mặc đồ trắng đứng kế bên , xoay qua mỉm cười và quay lưng bước đi
Trước khi về phòng cậu cũng căn dặn ông bác sĩ - Cẩn thận thoi , tránh làm cô ấy đau ._Lăng Hạo bước về phòng mình , thứ nhất ở trong căn phòng đó cậu không muốn nhìn thấy hình ảnh hai người gần nhau , thứ hai là vì cậu muốn lẫn tránh điều gì đó .Về phong, tay lại một lần nữa luồng vào trong túi quần , vuốt ve một tấm ảnh , một tấm ảnh đáng yêu hồn nhiên của người , cậu bé và một co bé .
-Gia Phong à , chắc hẳn cậu cũng cũng nhận ra rồi chứ nhỉ ? cô bé đó , người mà chúng ta luôn nhớ đến là Tuyết San... ._Lăng Hạo cười nhẹ đặt nụ hôn lên tấm ảnh...
Và rồi bây giờ mới nhận ra , trên tay mình .......
-Quên mất ._Trên tay cậu đang cầm đôi giày của Tuyết San , Balô của cậu cũng đang ở phòng Tuyết San Mình đâu có hay quên đâu chứ ,Tuyết San à em làm tôi sớm bị lão hoá mất rồi " cậu nhìn đôi giày và lại một lần nữa mỉm cười nhớ tới nó
------------------------------------------------------------------------------------------
Tác giả đăng truyện chậm , mong mọi người thứ lỗi cúi đầu đọc truyện vui vẻ nhé :