Mấy người con trai con dâu của ông Trần nhất thời đen mặt, trong đó có một người định xông lên, dọa nữ giúp việc vội né qua một bên, cũng may ông ta bị mấy người khác ngăn lại.
“Bỏ đi, nếu ba đã nói như vậy, chúng ta cứ đi về bàn bạc đối sách trước, rồi hãng tới đây”
Nơi ông Trần ở là tòa nhà kiểu cũ, nên không có thang máy. Tiêu Diệp Nhiên và Cố Thanh Chiêu cùng đi xuống cầu thang, nhưng không ngờ lúc đi xuống lại chạm mặt Cố Tống Vy và Bùi Hạo Tuấn cũng đi tới đây hỏi thăm.
Mặt Cố Tống Vy vẫn chưa khỏi hẳn, vân còn vết bầm, nhưng so với dáng vẻ đáng sợ lần trước thì đỡ hơn rất nhiều.
Gặp mặt kẻ thù thì đỏ mắt!
“Tiêu Diệp Nhiên, sao mày lại tới đây?” Cố Tống Vy trầm mặt, nhìn chằm chằm Tiêu Diệp Nhiên như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Tiêu Diệp Nhiên nhún vai đáp: “Mục đích tôi tới đây cũng giống cô thôi”
Câu hỏi này của cô ta thật sự quá ngu ngốc.
“ồ?” Cố Tống Vy khoanh hai tay trước ngực, rồi nhếch miệng cười khẩy: “Hóa ra mày cũng tới đây vì ông Trần. Nhưng...” Cô ta ngừng một lát, ý cười bên khóe miệng càng sâu thêm, mơ hồ lộ ra vẻ đắc ý.
“Mày đừng hòng nhận được sự ủng hộ của ông Trần, vì ông †a chỉ có thể ủng hộ tao thôi”
Cố Tống Vy vừa dứt lời, sắc mặt Tiêu Diệp Nhiên khẽ biến: "Cô đã tới tìm ông Trần rồi ư?"
"Tất nhiên." Lần này, Cố Tống Vy không hề che giấu dã tâm của mình: "Tôi đã muốn vị trí chủ tịch của Tiêu thị thì tôi phải tranh thủ tất cả điều kiện có lợi đối với tôi chứ"
Quả nhiên cô vẫn chậm một bước.
Tiêu Diệp Nhiên hít sâu một hơi: "Ông Trần đã nói, ông ấy không hề ủng hộ ai, chẳng lẽ ông ấy đã gạt tôi?"
Lúc đầu, cô chỉ muốn dùng lời của ông Trần thăm dò một chút, thật không ngờ cô đã thăm dò được hư thực.
Nghe cô hỏi như vậy, Cố Tống Vy có vẻ chột dạ, dù thoáng qua rất nhanh, nhưng vẫn bị cô bắt được.
Cuối cùng Tiêu Diệp Nhiên đã có thể gạt bỏ lo lắng trong lòng, nhếch môi: "Xem ra ông Trần cũng chưa đồng ý ủng hộ cô"
"Sẽ, ông ấy sẽ ủng hộ tôi." Bị nhìn thấu, Cố Tống Vy có vẻ hơi nôn nóng bất an, vì đối với cô ta hay Tiêu Diệp Nhiên, một phiếu này của ông Trần đều hết sức quan trọng, nên dù thế nào cô ta cũng không thể thua Tiêu Diệp Nhiên được.
Tiêu Diệp Nhiên khẽ cười một tiếng: "Vậy tôi sẽ chờ trên đại hội cổ đông"
Nói xong, cô lập tức xoay người, thu hồi nụ cười trên mặt, ánh mắt kiên định, nhất định cô sẽ không bỏ qua một phiếu của ông Trần.
"Thanh Chiêu, giúp tôi một việc."
"Chị dâu có gì cần hỗ trợ, cứ mở miệng là được." Cố Thanh Chiêu quay đầu nhìn Cố Tống Vy và Bùi Hạo Tuấn, mắt đen ánh lên vẻ ác độc: "Dù chị muốn tôi giết hai người bọn họ, thì tôi cũng không chối từ."
Nghe vậy, Tiêu Diệp Nhiên dừng bước, quay đầu, bất đắc dĩ nhìn cậu ta: "Chúng ta là người tuân thủ luật pháp, không hành xử theo kiểu xã hội đen mà tùy tiện xử lý một người được"
Cố Thanh Chiêu nhún vai, vẻ mặt vô tội: "Tôi chỉ đùa giỡn một chút, lấy ví dụ mà thôi."
Nếu như thật muốn giết người thì cậu ta cũng không thể ra tay độc ác như vậy.