Tống An Kỹ: "..."
Bây giờ tiện nhân kia nói lời này là muốn chứng minh mình cặn bã như thế nào à? Cô có nên tán dương anh ta vì đã cặn bã như vậy không, nếu anh ta không nói thì thật đúng là cô cũng không biết anh ta lại cặn bã như thế.
Tham phú quý, vứt bỏ người vợ nghèo hèn, đây không phải là hành vi của Trần Thế Mỹ sao?
Mặc dù cô chưa phải là vợ của anh ta, nhưng ý tứ cũng đều giống nhau.
Có thể nói là Hàn Minh Nhân bị kích động, nhất thời anh ta vân không có ý dừng lại, còn nói tiếp: "Còn nữa, bây giờ là thời đại mới rồi không còn ai bảo thủ giống như cô nữa đâu, chỉ có thể nắm tay, chỉ có thể hôn qua loa, có thể ôm còn những chuyện khác thì lại không được làm, vậy tôi có bạn gái để làm cái gì vậy? Thế còn không bằng tôi dựa vào tay. phải của tôi là được rồi." Tống An Kỳ rất muốn nhắc nhở anh ta đừng đem những chuyện riêng tư như thế nói ra tránh cho bị người khác nghe thấy sẽ trở thành đề tài câu chuyện của người khác.
Nhưng cô vừa định há mồm ra nói chuyện, liền bị anh ta đánh gấy: "Nhưng Thiên Thiên lại không giống như vậy, tôi muốn là cô ấy sẽ không từ chối tôi, cô ấy còn dịu dàng quan †âm, gia cảnh cũng tốt, cô ấy so với cô không biết là gấp bao. nhiêu lần”
Khóe mắt Tống An Kỳ nhếch lên, thật ra anh ta đang muốn biểu đạt là hai người bọn họ ở trên giường hòa hợp với nhau như thế nào.
"Minh Nhân..." Dương Thiên Thiên bị lãng quên trên mặt đất cuối cùng cũng kêu lên một tiếng, đêm Hàn Minh Nhân đang kích động gọi đi.
Tống An Kỳ thở phào một hơi, cô nhìn xung quanh một vòng, cũng may nơi này là một góc hẻo lánh tương đối vắng vẻ, hơn nữa cũng cách chỗ mọi người khá xa, chỉ có điều có mấy người thấy nơi này có biến nhưng cũng không ai đi tới xem một chút.
Như vậy cô cũng không cần trở thành người bạn gái cũ đáng thương trong đề tại nói chuyện của người khác.
Dương Thiên Thiên được Hàn Minh Nhân đỡ dậy, sau đó cô †a đi đến trước mặt cô, giơ tay định cho cô một cái tát.
Bởi vì đã ngã một lần nên lần này đã khôn hơn được một chút, Tống An Kỳ sao có thể ngu ngốc để cho cô ta đánh được?
Cô một phát bắt được cánh tay Dương Thiên Thiên đang vung tới, đôi mắt đẹp nheo lại một tia nguy hiểm, lạnh lùng nói: "Dương Thiên Thiên, cô cứ thích hãm hại người khác, đánh người khác như vậy sao?"
Cô dùng sức hất tay Dương Thiên Thiên ra, tiến gần tới chỗ cô ta một bước, trong mắt đầy vẻ nguy hiểm, giọng nói cũng. vô cùng lạnh lẽo cứng rắn nói: "Dương Thiên Thiên, tôi không còn là Tống An Kỳ trước đây nữa đâu nên đừng có coi †ôi là con mèo bệnh nữa, nếu không tôi sẽ khiến cô muốn khóc mà khóc không được đấy"
Thái độ của cô rất cường thế, trong ánh mắt lạnh như băng lại ẩn chứa sự độc ác, rất đáng sợ.
Dương Thiên Thiên hoàn toàn không nói ra được một câu nào, chỉ có thể kinh ngạc nhìn cô.
Ngược lại là Hàn Minh Nhân, ánh mắt anh ta nhìn cô dần dần trở nên rất kỳ quái, trong mắt viết đầy không thể tin được.
Bởi vì anh ta nhìn thấy ở một chỗ kín trên cổ Tống An Kỳ giấu ở trong cổ áo có dấu hôn, mấy cái nhàn nhạt, nhìn qua chính là vết tích của một trận ân ái.