May mà bên cạnh có Cố Mặc Đình đỡ cô.
Cô hơi hoảng hốt rảo bước đi đến trước mặt Tiêu Tiêu, khẽ cốc vào trán cô ấy, cười mắng: “Một cô gái chưa gả đi nói những lời kiểu này cũng không sợ bị người khác chê cười” Ứng Tiêu Tiêu ôm trán, lẩm bẩm nói: “Ai kêu hai người ở trên lâu như vậy, tớ sao có thể không nghĩ nhiều được chứ?” “Nghĩ nhiều rồi, cậu cũng không thể nói như vậy” Tống An Kỳ rất bất lực nhìn cô ấy, sau đó ghé sát bên tai cô nói nhỏ: “Huống chi, cậu còn nói Lục tổng, thật là có bệnh mà”
Ứng Tiêu tiêu nhìn Cố Mặc Đình, phát hiện tâm tư của anh đều đặt trên người Diệp Nhiên, căn bản không để tâm cô ấy nói cái gì.
Cô dẩu môi, dùng khuỷu tay huých Tống An Kỳ: “Yên tâm đi, người ta không có nhỏ mọn như thế đâu”
Sau đó, cô ta lấy trong túi ra một chiếc hộp được bọc tinh tế, đưa cho Tiêu Diệp Nhiên, cười gian: “Diệp Nhiên, nào, đây là quà tặng cậu”
Tiêu Diệp Nhiên nhìn chiếc hộp trong tay cô, nhíu mày: “Không phải sinh nhật, các cậu tặng quà làm gì “Là quà tặng cậu xuất viện. Mong cậu sau này bình bình an an, khỏe mạnh” Tống An Kỳ giải thích.
“Đúng, chính là ý này” Ứng Tiêu tiêu cười phụ họa.
“Hai cậu...” Tiêu Diệp Nhiên nhìn hai cô bạn thân, cảm động suýt nữa khóc.
“Mau lại đây. Nếu không tay của tớ sắp gấy rồi” Ứng Tiêu Tiêu giả bộ ra dáng vẻ sắp không cầm nổi nữa, thúc giục cô qua đây cầm.
Thấy thế, Tiêu Diệp Nhiên vội vàng đi tới, sau đó cười nói: “Cảm ơn các cậu” “Không cần khách khí” Ứng Tiêu Tiêu mỉm cười.
Còn Tống An Kỳ mặc dù cũng cười, nhưng nụ cười của cô ta trống có hơi miễn cưỡng, cô ra nhìn chiếc hộp trong tay Tiêu Diệp Nhiên, trong lòng lặng lẽ nói: hy vọng khi Diệp Nhiên nhìn thấy món quà sẽ không tức giận.
“Tớ mở ra xem thử các cậu tặng cái gì” Tiêu Diệp Nhiên vừa nói vừa muốn mở quà.
“Đừng!” Tống An Kỳ và Ứng Tiêu Tiêu đồng thanh lên tiếng ngăn cản cô.
Tiêu Diệp Nhiên nghỉ hoặc nhìn hai người, món quà này nếu đã tặng không mở ra chả lẽ để trang trí sao?
” Ứng Tiêu tiêu luôn lắm lời vậy mà cũng bí từ, không biết nên nói thế nào.
Ờm, nếu bóc quà ở đây, Lục tổng ở đây, bọn cô cũng ở đây, con mẹ nó, cảnh tượng đó chắc chắn rất ngại ngùng.
Ứng Tiêu Tiêu vội vàng nhảy mắt với Tống An Kỳ, kêu cô ta mau chóng giải thích.
Tống An Kỳ “hơ khẽ, sau đó từ tốn giải thích: “Diệp Nhiên, ý của bọn tớ là đợi bọn tớ rời khỏi đã, lúc đó cậu bóc quà sẽ hay hơn”
Sau đó, Tiêu Diệp Nhiên càng cảm thấy món quà có vấn đề.
Phản ứng của hai người có hơi lớn rồi, vậy thì cô chắc chắn món quà trong tay cô có vấn đề. Nhưng các cô nếu không nguyện ý để cô bóc, vậy thì cô cũng không bóc.
Vì thế, Tiêu Diệp Nhiên giả vờ ngộ ra khẽ gật đầu: “Thì ra là như vậy, vậy tớ đợi lát nữa bóc”
“Ừm ừm” Ứng Tiêu Tiêu và Tống An Kỳ vội gật đầu, hai người thở phào nhẹ nhõm vì cởi bỏ được gánh nặng.